Bài viết của học viên Đại Pháp từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2015] Tôi là một học viên Đại Pháp trẻ, tôi muốn chia sẻ một số chuyện đã xảy ra với tôi hôm nay. Nó khá là sốc.

Cách đây một năm, tôi rất thích chạy và tập thể hình. Tôi dành một hoặc hai giờ đồng hồ mỗi ngày để làm việc này và sau đó tôi tăng cường độ các bài tập của mình lên nhiều hơn. Tôi chạy khoảng mười kilômét mỗi ngày và tập các bài tập sức bền trong phòng tập thể dục cho đến khi kiệt sức. Tôi làm như vậy cho đến hôm nay, sau một buổi tập thể dục cường độ cao, tôi cảm thấy chóng mặt và rất buồn nôn.

Tôi cảm thấy rất tệ và muốn về nhà. Tôi bước chậm ra khỏi phòng thể dục và phải chống tay vào tường. Khi tôi lấy chìa khóa ra để khởi động xe máy của mình, các triệu chứng khó chịu lại xuất hiện. Tôi phải quỳ xuống. Sau một lúc, tôi cố đứng lên để lái xe về nhà; tuy nhiên, cảm giác ngày càng mạnh mẽ hơn và tôi nghĩ có điều gì đó không ổn.

Trong tâm, tôi bắt đầu gọi Sư phụ, xin Ngài cứu tôi. Tôi niệm khẩu quyết để phủ nhận an bài của cựu thế lực, trên đường về nhà, tôi cảm thấy mình đang chết. Khi tôi tăng tốc độ, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ và tôi nhìn dần kém đi. Khi đến cổng khu phố, tôi không còn nhìn được gì cả.

Tôi ngả mình trên chiếc xe máy khoảng một phút cho đến khi có thể nhìn được mọi thứ rõ ràng. Tôi rút điện thoại ra gọi cho mẹ. Ngay khi liên lạc được, tôi chỉ nói một vài từ: “Mẹ, con sắp chết. Giờ con đang ở cổng khu dân cư. Xin hãy đến giúp con!” Tôi xuống xe và ngồi trên mặt đất. Sau khi được đưa vào trong, mặt tôi tái nhợt và môi bị thâm tím.

Sơ hở

Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Qua nhiều năm, tôi đã trải qua nhiều chuyện, tốt và xấu, nhưng tôi chưa từng trải qua tình huống nghiêm trọng như vậy. Dường như cựu thế lực thực sự đang quan sát và lợi dụng các sơ hở của tôi. Mẹ tôi khuyên tôi một vài lần rằng không nên đến phòng thể hình tập luyện. Nhưng tôi không thể ngừng tập thể hình hay loại nó ra khỏi cuộc sống hàng ngày của tôi cho đến hôm nay.

Khi môi trường tu luyện của tôi thoải mái và được cải thiện, tôi ngày càng buông lơi trách nhiệm của một học viên. Trạng thái tu luyện như một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp trước đây của tôi đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí khi học các bài giảng của Sư phụ, phần lớn thời gian tôi bỏ dở giữa chừng hoặc đôi lúc tôi hoàn toàn không học Pháp. Khi luyện các bài công pháp của Đại Pháp, tôi chỉ luyện trong nửa giờ đồng hồ và đôi khi tôi không luyện.

Tuy nhiên, tôi thích luyện tập thể hình và trở thành khách hàng quen thuộc trong phòng tập thể dục. Tôi ngày càng thường nhân hóa và những gì tôi thấy, nghe hay nghĩ về, là những điều của người thường. Tôi đối đãi với bản thân như một người thường. Vào lúc tệ nhất, thậm chí tôi đã nảy sinh tư tưởng nguy hiểm như “mình không thể [tu] được nữa rồi.”

Trong suốt thời gian đó, tôi đã không nghiêm túc tu luyện Đại Pháp, nhưng lại xem trọng việc tập thể hình. Tôi coi nhục thân của con người như bản thể của mình và luôn nghĩ đến việc làm thế nào để luyện tập cho cơ thể mình đạt được vóng dáng đẹp. Tập thể hình dần trở thành niềm đam mê của tôi và tôi tăng cường chấp trước vào nó – cho đến hôm nay khi nó đe dọa mạng sống của tôi.

Tuy nhiên, Sư phụ đã cứu tôi và ban cho tôi cơ hội tu luyện thứ hai. Tôi đã được tái sinh.

Tôi viết bài chia sẻ này để nhắc nhở mình rằng: Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi có sứ mệnh của mình đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể ghen tỵ với người thường hay quên mất mục đích của mình. Tôi cũng muốn nhắc các đồng tu rằng: Xin đừng chấp trước vào tập thể hình. Nếu bạn làm như vậy, nó sẽ trở thành sơ hở để cựu thế lực kéo bạn xuống.

Trên thực tế, luyện các bài công Pháp của Pháp Luân Công mới thực sự đem lại cho bạn sức khoẻ tuyệt vời.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/17/319208.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/9/154007.html

Đăng ngày 20-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share