Bài viết của một học viên Đài Loan

[MINH HUỆ 01-10-2008] Thời gian gần đây, có nhiều bài viết về cách nuôi dạy những tiểu đệ tử. Tôi có một con trai 4 tuổi, nên tôi rất quan tâm về chủ đề này, và cũng muốn nhân cơ hội này trao đổi quan điểm của tôi với các bạn học viên khác.

1. Trong quá trình tu luyện, không có gì là ngẫu nhiên

Kinh nghiệm riêng của tôi là bất cứ  điều gì xảy ra với con trai tôi đều là phản ánh của trạng thái riêng của tôi. Nếu tôi nhìn vào bên trong để loại bỏ các chấp trước, thì bất kể vấn đề nào xảy ra với con trai tôi đều biến mất ngay lập tức. Ví dụ, tháng 5 năm ngoái, hai lỗ mũi con trai tôi liên tục chảy nước. Tôi hỏi đùa cháu: “ Con có nhìn vào bên trong để hiểu tại sao mũi con lại chảy nước liên tục không?” Cháu trả lời: “ Vì mẹ không bảo con đọc Chuyển Pháp Luân với mẹ.” Tôi đã trả lời: “ Mẹ đã bảo con nhìn vào bên trong bản thân mình. Thay vào đó, con lại trách móc mẹ. Chẳng phải là mẹ đã bảo con đọc Chuyển Pháp Luân, và con đã nói không là gì?” Khi tôi nói xong, lập tức tôi nhận ra rằng chính tôi đã không nhìn vào bên trong. Trách nhiệm của các bà mẹ là phải thiết lập một cách sống thích hợp cho con trai của họ. Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi không thể tự thiết lập được cách sống cho bản thân nó. Khi tôi bảo cháu đọc Chuyển Pháp Luân với tôi, nước mũi của cháu đã ngừng chảy.

Từ đó trở đi, hàng ngày cháu đọc năm đến sáu trang sách của quyển Chuyển Pháp Luân. Khi chúng tôi đọc đến Bài giảng thứ 5, tôi rất bận rộn với công việc và đã không bảo cháu đọc cùng tôi.  Sau hai tháng, tôi lại bảo cháu đọc cùng với tôi. Sau khi chỉ kết thúc hai trang, cháu nói: “ Chỗ này quá dài. Con không thể đọc nữa.” Tôi khá ngạc nhiên, nhớ rằng trước đây cháu không có khó khăn gì khi đọc năm trang liền. Làm sao hai trang lại có thể quá mức được? Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đang làm việc theo một cách để chứng thực Pháp, nhưng tôi đã dừng lại vì tôi gặp phải một số khó khăn. Tôi biết rằng tôi nên tiếp tục công việc chứng thực, nhưng đã không tiếp tục bằng một phương pháp có thể thực hiện được. Vấn đề này tương tự với vấn đề của con trai tôi. Khi nhận ra điều này, tôi đã bắt đầu lại công việc chứng thực của tôi. Ngay ngày kế tiếp khi tôi bảo con trai tôi đọc với tôi, cháu đã làm như vậy mà không có chút khó khăn nào. Tôi nói: “ Rất đơn giản. Có phải thế không? Điều cần thiết quan trọng là phải tập trung vào điều mà con làm.” Cháu trả lời: “Vâng ạ”. Tôi đã nhận rằng tôi cũng đang nói lời này cho chính tôi.

2. Chúng ta vẫn còn những chấp trước

Nhiều quan niệm và quan điểm ý kiến của một tiểu đệ tử cũng là những quan điểm ý kiến và quan niệm ẩn sâu của chúng ta. Đối với người tu, niềm vui của việc nâng cao tâm tính của chúng ta có thể là kết quả của những kinh nghiệm đau khổ. Nếu chúng ta không hiểu biết rõ ràng đầy đủ về điều này, nó sẽ ảnh hưởng đến những tiểu đệ tử. Ví dụ, sau khi một đứa trẻ đến trường, nó có thể thấy rằng người thường được tự do làm nhiều việc, trong khi những người tu được dạy phải làm chủ và kiểm soát những hành động của họ. Con trai tôi đã từng hỏi tôi: “ Tại sao con không thể làm điều này hoặc điều kia, trong khi người khác có thể?” Tôi nói: “ Con là một người tu luyện, và nên theo một tiêu chuẩn cao hơn”. Cháu trả lời: “Con muốn làm một người thường.” Tôi đã giải thích với cháu: “Người thường sống cuộc sống gian khổ. Họ không biết luật của vũ trụ và phải trải qua lão, bệnh, tử. Họ không có sư phụ hướng dẫn họ. Trong khi đó, những người tu luyện thật may mắn, vì Sư Phụ chăm sóc bảo hộ họ. Vậy con còn muốn làm người thường nữa không?”. Cháu trả lời: “Không ạ”.

Thực tế là người thường không có lấy một ngày vui vẻ. Họ sợ bệnh tật, sợ mất việc làm, sợ lợi ích bị tổn thất, và lo lắng về việc họ được đối xử như thế nào. Không ai nhận được tất cả những cái mà họ muốn cả. Một người tu có thể phải chịu một số đau khổ, nhưng đổi lại anh ta đề cao bản thân và thăng tiến tâm tính của mình.

Nếu chúng ta không rõ ràng về lý này, hoặc không tiêu trừ những chấp trước ẩn sâu của chúng ta, chúng ta sẽ không thể hướng dẫn cho các tiểu đệ tử. Trên thực tế, điều mà con của các bạn làm chính là một khảo nghiệm để xem các bạn hiểu Pháp tốt như thế nào. Nó cũng giống như là làm các bài kiểm tra thường xuyên, và bạn cũng sẽ thấy số điểm của bạn. Nếu bạn buông lơi chểnh mảng, bạn thậm trí có thể không biết rằng bạn đã bỏ lỡ cơ hội.

Các tiểu đệ tử thường là có tiền duyên, và học Pháp lúc nhỏ tuổi; điều này không phải là ngẫu nhiên. Chúng có khá ít chấp trước và bởi vậy có thể hiểu Pháp tốt hơn bố mẹ của chúng trong một vài phương diện nào đó. Chúng không thể được xem như là một “lớp thấp hơn”. Nếu bố mẹ của chúng liên tục cảm thấy rằng chúng là một “ lớp thấp hơn”, vì vậy chúng có thể kết thúc theo cách đó. Chúng ta cần phải hiểu rằng bố mẹ là nguyên nhân của vấn đề này.

Suy nghĩ về tình huống này — Một tiểu đệ tử từ bỏ tu luỵên vì bố mẹ em bị bức hại. Điều này tương tự như một học viên trong trại cưỡng bức lao động, bị buộc phải từ bỏ tu luyện. Mục đích của cựu thế lực là buộc các học viên từ bỏ tu luyện của họ. Chúng ta không thể thừa nhận điều này. Tôi đã đọc nhiều bài viết về những tiểu đệ tử mà đã từ bỏ tu luyện, và bố mẹ của chúng cảm thấy rằng họ không thể làm được gì nhiều. Cảm giác vô vọng này là cái mà cựu thế lực thường sử dụng. Chúng ta phải loại bỏ chấp trước này và làm theo lời dạy của Sư Phụ một cách công khai thẳng thắn và trung thực.

3. Chứng thực Pháp và làm sáng tỏ sự thật bởi các tiểu đệ tử

Nhận thức của tôi là một tiểu đệ tử có sứ mệnh chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, điều này đòi hỏi có sự trợ giúp của bố mẹ. Ví dụ, khi con tôi được ba tuổi, cháu khăng khăng đòi mang tài liệu giảng rõ sự thật tới trường. Những tài liệu này có cả những bức ảnh tra tấn, tự thiêu, và mổ cắp nội tạng từ người còn sống. Tôi tin rằng những bức ảnh này có thể gây ra sự hiểu lầm, nên đầu tiên tôi đã mời các thầy cô giáo tới nhà tôi, và nói với họ về những bức ảnh, trước khi tôi để cho con tôi mang chúng đến trường.

Khi con trai tôi đến một trường khác, cháu đã muốn tôi luyện công trong sân trường khi cháu chơi một số trò chơi ở đó sau giờ học. Tôi đã dùng cơ hội này để nói với các giáo viên trong trường về Pháp Luân Công, và xin phép họ cho luyện công ở đó. Nhiều trẻ nhỏ đã tới xem tôi tập các bài tập. Phụ thuộc vào lứa tuổi của chúng, tôi đã đưa cho chúng những quyển sách nhỏ hoặc những tài liệu làm sáng tỏ sự thật để chúng cầm về nhà cho bố mẹ.

Trên đây là hiểu biết của tôi về cách nào để nuôi dạy một tiểu đệ tử. Xin từ bi chỉ ra những gì chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/1/186912.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/3/101959.html
Đăng ngày 15-1-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share