Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-01-2013] Tôi rất may mắn được đắc Pháp vào tháng 09 năm 1997. Ngay cả sau 15 năm tu luyện, tôi vẫn còn nhiều chấp trước người thường chưa loại bỏ. Chúng can nhiễu đến tôi khá nhiều, nhưng tôi lại không thể thanh trừ chúng qua việc hướng nội. Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi đã không đủ tinh tấn. Khi ngẫm lại bốn năm ở trong tù giam, tôi nhận ra rằng mình có thể duy trì chính niệm và chứng thực Pháp là nhờ niềm tin của tôi vào Pháp và Sư phụ. Tôi đã không hợp tác với cảnh sát tà ác trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Không ai trong số họ có thể thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Tôi tin rằng chính đức tin đã giúp tôi vượt qua thời kỳ khó khăn đó.

Tôi đã được thả ra khoảng bảy năm nay, nhưng tôi nghĩ rằng một cuộc sống dễ dàng khiến người ta trở nên buông lơi hơn. Ở nhà, tôi tập trung vào làm ba việc mà không để cho người nhà nhìn thấy. Nhưng con gái tôi đã phát hiện ra tôi vẫn còn tu luyện và đã mách với gia đình tôi. Họ đã rất lo lắng và xúm vào để nói với tôi một cách nghiêm khắc: “Hình như bà không hiểu chúng tôi đã sống ra sao khi bà ở trong tù. Nếu bà vẫn khăng khăng muốn tu luyện, bà hãy chuẩn bị thuốc độc cho chúng tôi đi. Sau đó thì bà có thể tiếp tục tu luyện sau khi chúng tôi chết.” Tôi chỉ lắng nghe và không nói gì, bởi vì phải mất nhiều thời gian để giải thích rõ cho họ vì sao tôi vẫn tiếp tục tu luyện và tôi không có ý định từ bỏ việc tu luyện. Tôi tin rằng nếu tôi vẫn giữ vững niềm tin của mình thì mọi thứ sẽ thay đổi.

Tôi tiếp tục làm các hạng mục chứng thực Pháp. Khi có đĩa DVD Thần Vận, một đồng tu đã đưa cho tôi một chiếc đầu in đĩa để tôi có thể làm nhiều bản sao của chiếc đĩa đó. Không ngờ con gái tôi về nhà và nhìn thấy chiếc đầu in đĩa. Nó đã nói nhiều lời không hay và mắng nhiếc người đồng tu kia. Đồng tu đó cảm thấy rất khó chịu nhưng không nói lại con gái tôi, lúc đó con tôi cũng đang rất bức xúc. Sau đó, tôi chỉ làm các hạng mục Đại Pháp khi con gái tôi không có ở nhà.

Sau đó tôi nhận ra rằng miễn là tôi không cảm thấy phiền lòng và không có quan niệm người thường, mọi chuyện đều sẽ ổn. Bây giờ tôi có thể làm việc Đại Pháp trước mặt con gái tôi và nó cũng không có phản ứng tiêu cực nữa. Thực tế nó còn cười và nói: “Con ong chăm chỉ đang làm việc.” Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự thay đổi tích cực này. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”.

Tôi đã chọn lọc một số bài viết về Đại Pháp cho người nhà đọc, bây giờ họ đã hiểu và ủng hộ việc làm của tôi. Tuy nhiên, khi mọi người trong gia đình trở nên hiểu nhau hơn, tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho họ trong suốt kỳ nghỉ và đi mua sắm cho gia đình. Môi trường thoải mái này đã gia tăng chấp trước của tôi vào tình cảm thân quyến, và tôi đã liên tục bị rớt xuống hai năm liền trước thời điểm năm mới. Tôi biết đó là bởi những chấp trước người thường của tôi.

Trước năm mới 2011, trong khi đang đạp xe về nhà, tôi đâm phải một người đang đạp xe đạp khác. Phải mất ba ngày tôi mới bình phục. Sự chịu đựng của cá nhân tôi không quan trọng. Điều khiến tôi buồn là những gì Sư phụ đã làm cho tôi.

Gia đình chúng tôi sum họp vào ngày 30 tháng 12 năm 2012. Tôi hết bận rộn với việc mua sắm lại phải chuẩn bị thức ăn nên đã không học Pháp và phát chính niệm như thường lệ. Sau bữa tối, tôi trở về nhà. Lúc đầu tôi nghĩ: “Vì có tuyết nên tôi sẽ dắt xe đạp về nhà, như thế an toàn hơn việc đạp xe.” Sau đó, khi tôi xuống cầu thang cùng vài người họ hàng, tôi muốn thể hiện là tôi vẫn có thể đạp xe mặc dù tôi đã gần 70 tuổi.

Con rể đang đứng phía trước tôi, tôi trèo lên xe đạp và bị ngã xuống đất. Họ hỏi tôi xem tôi có bị thương ở đâu không, nhưng tôi nói tôi không sao. Tôi cũng bảo họ rằng đó không phải lỗi của con rể. Tôi bị ngã là vì tôi thích thể hiện bản thân. Con gái tôi nói: “May là mẹ biết điều đó. Từ giờ mẹ nên cẩn thận hơn.” Tôi có thể đạp xe về nhà mình cách đó bốn tòa nhà. Về nhà, tôi thấy khó đi lại và tôi phải bám vào một chiếc ghế để di chuyển. Tuy nhiên, tôi ngộ ra rằng xuất ra một niệm bất hảo không phải là việc nhỏ. Nó rất nguy hiểm. Tôi đã xin lỗi Sư phụ về sai lầm này.

Tôi nhận ra rằng tôi nên thực sự hướng nội để tìm ra những chấp trước của mình. Tôi đã tìm thấy tâm lý hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm sợ bị mất mặt, và tâm hoan hỷ. Hơn nữa, tôi đã quá để tâm vào những khuyết điểm của người khác, tranh đấu đòi công bằng và không bỏ qua được những việc trong quá khứ. Tôi cần nhanh chóng loại bỏ hết những quan niệm người thường này.

Tôi tin rằng thời gian hiện tại mà Sư phụ cấp cho chúng ta là để chúng ta cứu thêm nhiều chúng sinh, và Sư phụ đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn cho chúng ta. Tôi đã không tận dụng tốt thời gian này. Tôi viết bài chia sẻ này để nhắc nhở bản thân cũng như để các bạn đồng tu biết rằng chúng ta phải gấp rút làm tốt ba việc và cứu độ chúng sinh. Chúng ta phải cố gắng để trở thành những đệ tử vô ngã và giảm bớt gánh nặng cho Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/17/修炼是严肃的,严格对待一思一念-267884.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/15/139814.html

Đăng ngày 23-05-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share