Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2013] Tôi muốn chia sẻ với các bạn những kỳ tích mà tôi gặp trong tu luyện Đại Pháp

Tôi đến Bắc Kinh đòi lại công lý cho Pháp Luân Công sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999. Tôi đã bị đưa tới trại tẩy não địa phương và bị bức hại trong một tháng sau khi tôi quay về. Tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Công do chấp trước mạnh mẽ vào tình. Tôi không đọc sách cũng không luyện công. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn tin vào Đại Pháp. Việc này kéo dài trong bốn năm. Các học viên thường đến chia sẻ với tôi, vì vậy tôi quay lại với Đại Pháp, nhưng tôi vẫn chỉ tu luyện nửa vời.

Con gái tôi và tôi đang cùng đọc Tuần báo Minh Huệ vào ngày 07 tháng 02 năm 2012. Có một bài viết nhắc đến Pháp của Sư phụ về thiện giải nợ nghiệp. Đột nhiên, đầu tôi trở nên cứng đơ và lưng tôi thì lạnh. Tôi phát chính niệm một lúc nhưng không thấy khá hơn. Tôi thậm chí không thể ngồi, vì vậy tôi đi ngủ. Sáng hôm sau tôi thấy rất chóng mặt và cảm giác như trời đất đảo lộn. Tôi nôn ra máu và chất nhầy trong hai ngày. Khi tôi tỉnh dậy vào ngày thứ ba, tôi bị liệt nửa người và một tay bị trẹo.

Tôi rất sợ hãi, và tôi bảo con gái nhờ các đồng tu phát chính niệm cho tôi. Tôi nhìn mình trong gương. Tôi rất hoảng sợ. Mặt tôi xanh tái và tóc khô như rơm. Tôi bảo con gái chải tóc cho tôi để các đồng tu không hoảng hốt khi nhìn thấy tôi. Họ đến và phát chính niệm cho tôi. Tôi cảm thấy khá hơn. Nhưng khi họ đi, tình trạng của tôi lại trở về như cũ.

Vào buổi trưa khi đang ngủ, tôi nghe thấy hai người nói chuyện. Một trong số họ nói: “Cô ta đã xuất khỏi Tam Giới chưa?” Giọng nói của họ làm tôi thức giấc. Tôi liên tục nghĩ về câu “Cô ta đã xuất khỏi Tam Giới chưa?” và lại ngủ thiếp đi. Lúc đó Pháp của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”
(“Kiến Chân Tính”, Hồng Ngâm 2)

Đột nhiên tôi nhận ra là Sư phụ đang chăm sóc tôi.

Tôi trở nên tự tin và lạc quan hơn. Khi tôi phát chính niệm, tôi nhìn thấy rõ tôi đã chết và cơ thể tôi nằm ở sân sau với đầu hướng về phía Bắc. Một mảnh vải đen phủ lên mặt tôi. Các đồng tu đến, nâng tấm vải lên và nhìn vào tôi. Đột nhiên tôi nhận ra đây là an bài của cựu thế lực và đó chỉ là giả tướng.

Kể từ đó tôi ngộ ra thế nào là “phủ nhận an bài của cựu thế lực.” Tôi đưa tay lập chưởng và niệm: “cựu thế lực, các ngươi đã an bài việc này, nhưng ta không thừa nhận nó! Sư phụ ta giảng: ‘thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động’ (“Tống khứ chấp trước cuối cùng” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ 2) Ta là đệ tử Đại Pháp! Ta chỉ bước trên con đường do Sư phụ an bài! Ta không chấp nhận bất kỳ an bài nào do cựu thế lực áp đặt lên!”

cựu thế lực liên tục can nhiễu và nhồi nhét vào đầu tôi nhiều lời lẽ. Một ngày khi đang nằm trên giường, và câu này xuất hiện trong đầu tôi: “Cuộc đời là một mớ bòng bong, vì vậy mi không thể thoải mái được.” Tôi suy nghĩ và nhận ra điều đó không đúng. Cựu thế lực an bài nó. Tôi nói với chúng: “Ta sẽ tiêu trừ các ngươi. Những gì các ngươi nói không được tính. Ta có niềm tin mạnh mẽ và chỉ bước trên con đường Sư phụ đã an bài cho ta. Không ai xứng đáng can nhiễu ta.”

“Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp
Tịnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại”
(“Biệt Ai”,Hồng Ngâm II)

Tôi phủ nhận nó trên phương diện của Pháp khi tôi gặp vài tình huống tương tự như vậy. Một buổi sáng khi đang nằm trên giường, đã gần thiếp đi, tôi nhìn thấy hai người đàn ông trẻ trong bộ áo dài trắng đang đẩy một cái cáng dừng lại bên cạnh tôi. Họ có ý đặt tôi lên cáng. Tôi nhận ra cái cáng của họ là dành cho người chết. Tôi ngồi bật dậy và hét vào mặt họ: “Pháp Chính càn khôn, Tà ác toàn diệt! Pháp chính Thiên địa, Hiện thế hiện báo! Ta là đệ tử Đại Pháp và không ai xứng đáng thử thách ta. Sư phụ của ta quản ta!” Tôi nói với cựu thế lực: “Sư phụ của ta giảng:

 ‘Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.’” (Bài giảng 1, Chuyển Pháp Luân)

Ngày thứ tư khi đang ngủ, tôi nhìn thấy hai người đang cầm kim. Chiếc kim dài khoảng 1,5 mét và mỏng như một sợi tóc. Họ châm kim vào vai phải tôi và xuyên qua ngực trái. Tôi viết chữ “Diệt” bằng tiếng Trung Quốc lên ngực. Tuy nhiên tôi không thức dậy. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị liệt nửa người. Tôi nhận ra mình bị bức hại  bởi hai người đàn ông đêm hôm trước. Đó không phải là bệnh. Họ có thể là cựu thế lực hoặc chủ nợ cũ. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi phát chính niệm nhiều lần để tiêu diệt tà ác và các nhân tố bức hại tôi.

Thời gian trôi đi chậm chạp. Có cảm giác là mỗi ngày dài như một năm. Một hôm nhịp tim của tôi tăng mạnh và ngực tôi như bị thắt chặt lại. Tôi không thể nằm xuống. Tôi cũng không thể ngồi dậy, bởi vì tôi đã bị liệt. Đó là sự đau đớn không thể tả nổi. Tôi chịu đựng suốt cả đêm. Đó đã là ngày thứ năm, và là một khảo nghiệm sinh tử. Tôi không còn chịu đựng được nữa. Tôi đã không ăn hoặc uống trong năm ngày. Có triệu chứng của đột quỵ và nhồi máu cơ tim. Tôi cảm thấy mặt bên trái tê cứng. Tôi không thể cầm nổi quyển sách, vì vậy tôi bảo con gái đọc Pháp cho tôi. Khi đó tôi rất hoảng sợ. Tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy ban cho con sức mạnh. Nếu con bị bất tỉnh, chồng con sẽ đưa con đi bệnh viện. Thế thì mọi thứ của con sẽ kết thúc.”

Tôi tự hỏi: “Có phải Sư phụ đã cứu mình chăng?” Tôi nhớ lại Pháp của Sư phụ:

“Tất nhiên, [một số] tử vong thì cũng có an bài của cựu thế lực trong lịch sử”

“Giả dụ sinh mệnh kia nói ‘ta không cần gì tốt, ta chỉ là đòi hắn bồi thường mệnh cho ta’, thế thì quả thực sẽ khó làm. Tôi bảo mọi người, điều gì Sư phụ cũng có thể Thiện giải, học viên nợ họ những gì, tôi đều giúp học viên cấp cho họ điều tốt nhất” (Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003 – phần hỏi và trả lời vào buổi chiều)

Tôi nhận ra mình có thể thuộc nhóm những người này. Pháp của Sư phụ đã giảng hơn mười năm trước xuất hiện trong đầu tôi: “Triêu văn Đạo, tịch khả tử.” (“Hòa tan trong Pháp” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ). Không có gì phải hối tiếc nếu chiều nay tôi có thể bị chết vì tôi đã được nghe Đạo buổi sáng. Vì vậy tôi nghĩ tôi đã được nghe một phần của Pháp dù tôi chểnh mảng tu luyện. Giờ thì tôi không có gì phải hối tiếc cả. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu tôi chết ngay bây giờ.

Vì vậy tôi xin Sư phụ: “Sư phụ đừng cứu con.” Tôi cầm quyển sách “Chuyển Pháp Luân” lên, mở nó ra và nhìn thấy ảnh Sư phụ. Tôi đặt nó lên giường. Tôi quỳ xuống chắp hai tay trước ảnh của Sư phụ và nói với Ngài: “Sư phụ, con xin lỗi vì đã không nghe lời Ngài. Con đã không tu luyện bản thân, vì vậy bây giờ con như thế này. Nếu Ngài không thể cứu con, xin đừng cứu con. Nếu con chết, Sư phụ, xin hãy mang con đi? Con không muốn cựu thế lực mang con đi.”

Tôi khóc một lúc và cảm thấy trong lòng thanh thản. Bây giờ tôi có thể ngồi dậy. Sau đó tôi có thể nâng cánh tay lên một chút. Tôi bắt đầu luyện công. Sau đó tôi có thể duỗi cánh tay ra. Tinh thần của tôi khởi lên. Tôi ngồi đó trong 55 phút trước khi một học viên đến. Con gái tôi mở cửa cho cô ấy nhưng vì một vài lý do cả hai đều bị khóa ở ngoài. Người học viên qua cửa sổ bảo tôi mở cửa chính cho cô ấy. Tôi cười. Tôi biết rằng Sư phụ không để họ vào vì 5 phút sau cùng rất quan trọng với tôi.

Sư phụ tịnh hóa cơ thể tôi

Vào khoảng một giờ chiều ngày 25 tháng 11 năm 2012, tôi đang nằm trên giường. Đột nhiên tôi cảm thấy một thứ chất lỏng ở cổ họng. Tôi đã nuốt nó. Nó lại xuất hiện. Tôi lại nuốt lần nữa. Lần thứ tư, tôi ra khỏi giường và nhổ nó ra. Đó là máu.

Pháp Sư phụ giảng ở Quảng Châu hiện ra trong đầu tôi. Tôi chạy tới bồn rửa trong nhà tắm. Mũi tôi bị chảy máu. Đúng lúc đó con gái tôi nói có hai học viên đến tìm tôi. Tôi bảo cháu nói với họ tôi không ở nhà. Nhưng con gái tôi hỏi: “Mẹ, chẳng phải mẹ bảo họ đến sao?” Tôi suy nghĩ trong giây lát và nhớ là tôi đã gọi họ.

Họ bước vào và nhìn thấy tôi. Tôi rửa sạch hai tay dính đầy máu. Tôi đã rất lo sợ rằng họ có thể bị hoảng sợ. Sau đó một trong số họ nói: “Chị sẽ gục ngã nếu nó vẫn tiếp tục.” Sau đó cô ấy nhận ra ý niệm của cô ấy không đúng, vì vậy cô ấy phủ nhận nó và trợ giúp tôi bằng chính niệm. Tôi nói với cô ấy trong khi tôi đang lau sạch máu: “Không phải là máu, mà là Sư phụ đang giúp tôi tịnh hóa cơ thể.” Tôi thấy rất minh bạch và cảm thấy nhẹ nhõm.

Nửa giờ sau máu ngừng chảy. Chúng tôi ngồi đó một lúc. Máu thậm chí tiếp tục chảy nhiều hơn. Lần này mắt tôi cũng đang chảy máu, vì vậy tôi phải lau sạch máu từ mắt và mũi. Tôi liên tục niệm các bài giảng của Sư phụ và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Máu ngừng chảy một giờ sau đó.

Sau đó mắt mũi miệng tôi bắt đầu chảy máu lần thứ ba. Lần này máu nổi bọt. Các học viên hỏi tôi tại sao. Tôi biết rằng đó là vì nó chảy ra nhanh với lực mạnh, nhưng tôi không nói với họ. Lúc đó đã là bốn giờ chiều. Chồng tôi về nhà. Anh ấy không phải là học viên.

Tôi đứng cạnh chậu rửa và liên tục rửa trong khi các học viên khác đứng ở lối cửa và phát chính niệm để anh ấy không thể nhìn thấy tôi. Anh ấy đi đến buồng đốt nóng và ở đó một lúc rồi quay lại. Anh ấy đứng đó một hồi và hỏi tôi đang rửa cái gì. Tôi không muốn anh biết. Từ lúc chồng tôi về nhà, tôi sợ rằng anh sẽ mang tôi tới bệnh viện nếu anh biết chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi biết đây là một chấp trước, nhưng tôi thực sự rất lo ngại. Tôi tiếp tục cầu xin Sư  phụ không để anh ấy nhìn thấy tôi, bởi vì tôi không biết anh ấy sẽ làm gì. Lần này rất khác với lần trước. Trước đây, tôi đã không tu luyện Pháp Luân Công chăm chỉ, và không ai biết là tôi đang tu luyện. Nhưng lần này mọi thứ đã khác. Cả mùa xuân và mùa hè năm nay tôi nói với những người tôi gặp rằng tôi đã phục hồi sau khi bị đột quỵ bởi vì tôi tin vào Pháp Luân Công. Tôi chứng thực Pháp và cố gắng cứu độ chúng sinh bằng cách này. Tôi bảo các học viên về nhà, bởi vì cũng đã muộn. Tôi bảo họ phát chính niệm cho tôi ở nhà. Các học viên rời đi nhưng vẫn lo lắng cho tôi.

Trong thâm tâm tôi không chắc mọi thứ sẽ tiến triển ra sao, vì vậy tôi ẩn mình trong bếp. Có một cái xô ở đó. Tôi ở đó trong một giờ và sau đó nói với con gái: “Hãy đi sang phòng phía Bắc.” Máu tiếp tục chảy. Con gái tôi nhìn tôi và nói: “Mẹ, trông mẹ rất xanh xao.” Tôi nói: “Đó là do ánh sáng.” Tôi nói với chồng: “Em vô ý làm mũi bị chảy máu.” Anh ấy không nhìn chúng tôi vì vậy chúng tôi ở lại phòng phía Bắc. Chồng tôi không để ý chuyện gì đang diễn ra. Anh ấy hỏi tôi có ổn không. Tôi trả lời có. Tôi dùng giấy ăn che nửa khuôn mặt. Con gái tôi liên tục thay giấy cho tôi. Mặt tôi chảy xệ xuống và con gái tôi rất sợ hãi: “Mẹ đã chảy rất nhiều máu. Hãy xem nó có thể dừng lại lúc sáu giờ không.”

Tôi biết con gái tôi không đúng. Cháu là một học viên nhưng không tu luyện tinh tấn. Tôi nói với cháu: “Từ nay con đừng chấp trước vào thời gian. Sư phụ chưa tịnh hóa cơ thể cho mẹ xong. Đừng tăng thêm các ý niệm xấu cho mẹ.” Vì vậy cháu không còn nhắc đến thời gian. Cháu bảo tôi ngồi trên giường và nâng đầu lên. Tôi không cần phải thay giấy trong năm phút. Cháu hỏi tôi có còn chảy máu không. Tôi nói: “Có.” Cháu đột nhiên quay sang tôi và hỏi: “Có phải là mẹ đã nuốt máu không?” Tôi bình tĩnh nói với cháu: “Nó sẽ được thải ra ngoài.” Tôi bảo cháu đừng sợ hãi. Đó là điều tốt. “Chúng ta nói ‘Tín sư tín Pháp’. Bây giờ là lúc để xem liệu chúng ta có hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ và Pháp không.”

Cho đến lúc này tôi đã nuốt máu trong một giờ. Dạ dày tôi đầy và cứ hai phút máu chảy qua cổ họng tôi. Tôi nôn ra máu trong 40 phút. Đến tận bảy rưỡi tôi mới không còn chảy nhiều máu. Tôi đã có thể đi loanh quanh. Tôi thấy khát. Khi tôi định uống một chút nước, một ý niệm khởi lên trong đầu: “Mình đã nôn ra nhiều máu. Có phải là có một cái hố trong dạ dày của mình không nhỉ? Có còn máu trong đó không?” Tôi lập tức phủ nhận suy nghĩ đó. Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau”(Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ: “Không vấn đề gì. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Mọi thứ sẽ tốt đẹp. Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể tôi và tiêu nghiệp cho tôi rất nhiều trong khi tôi chỉ phải chịu đựng một ít.”

Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu cho tôi. Bây giờ tôi cảm thấy cơ thể tôi rất khác, và rất nhẹ, giống như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân. Tất cả các khớp của tôi rất linh hoạt và không đau khi tôi ngồi đả tọa. Tôi có thể ngồi song bàn dễ dàng. Tạ ơn Sư phụ! Con sẽ cố hết sức để làm tốt ba việc và xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/18/师父给了我第二次生命-267892.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/11/137634.html

Đăng ngày: 29-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share