Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-01-2013] Tôi luôn nghĩ rằng mình đã tinh tấn và thật sự tu luyện bản thân. Tuy nhiên, vì lý do này khác, tôi không thể loại bỏ hoàn toàn những chấp trước của mình, đặc biệt là “tự ngã”. Có vẻ như nó bám rễ rất sâu, và cũng thường được bộc lộ ra. Tôi biết rất rõ ràng rằng vì những chấp trước mà tôi không thể loại bỏ một cách hoàn toàn, có thể làm cho chúng sinh trong một thế giới vi quan tương ứng bị tiêu huỷ bởi chúng không đạt tiêu chuẩn của Pháp. Gần đây, tôi có cảm nhận rất rõ ràng rằng Sư phụ đang chỉ những thứ đó ra cho tôi thấy. Đó là bởi vì tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước của người thường và Sư phụ không muốn tôi bị rớt lại phía sau. Những điều mà tôi gặp phải trên bề mặt dường như có vẻ bình thường, nhưng khi hướng nội, tôi tìm thấy rất nhiều chấp trước của người thường.

Ví dụ: Gần đây, tôi liên lạc lại với một người bạn học cũ mà tôi đã mất liên lạc trong suốt 30 năm qua. Tôi phát hiện ra rằng một trong số các bạn học của chúng tôi đã lên chức trưởng phòng. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với người bạn đó, tôi gác máy và vui vẻ nói: “Một người bạn cùng trường của tôi đã lên chức Trưởng phòng!” Tôi đã rất hạnh phúc và tự hào, và những người xung quanh tôi cũng chia vui với tôi. Có người nói: “Tốt quá!Vậy là cô được nở mày nở mặt rồi nhé!” Những lời nói của ông ấy làm tôi suy nghĩ: “Điều gì ở đằng sau mong muốn được thể hiện và giữ thể diện? Nó chẳng phải là ‘tự ngã’ sao?” Tôi tiếp tục đào sâu và nhận thấy có rất nhiều quan niệm của người thường ẩn sau “tự ngã” này. Bất cứ khi nào tham gia họp mặt với bạn bè và bạn học cũ, tôi thường hỏi: “Vị trí cao nhất mà các bạn cùng lớp của bạn đã đạt được là gì?” Tại sao tôi lại hỏi những câu hỏi như thế? Không phải tất cả chúng sinh đều như nhau sao? Khi cảnh sát quấy nhiễu tôi, tôi sẽ nói: “Tôi biết Trưởng phòng hoặc Vụ trưởng của anh”,  ngụ ý: “Tôi không phải là người bình thường, tôi có người đỡ đầu, do đó, đừng có đe dọa tôi.” Tôi đã hiển thị bản thân thay vì cố gắng cứu họ với chính niệm.

Một lần nọ, tôi đi đến chỗ của mẹ tôi để ăn trưa. Tôi nhìn thấy chị tôi, cũng là một học viên, đang nấu ăn, và nói với chị ấy rằng: “Chị làm việc cực khổ quá!” Chị tôi ngay lập tức đáp lại: “Chị không cần bất kỳ sự chỉ dẫn nào của em.” Tôi nói: “Em không định nói bất cứ điều gì.” Chị ấy đáp lại: “Em chỉ chưa nói bất cứ điều gì. Nhìn em kìa. Em đi vòng vòng với hai tay chắp sau lưng, nhìn em giống như là một người có vị trí cao đang đi giám sát mọi việc ở đây.” Tôi nhận ra chấp trước “tự ngã” này đã được che giấu rất sâu. “Tự ngã” này đã đi theo tôi từ đời này đến đời khác, và chúng vẫn quanh quẩn ngay cả khi tôi đang tu luyện. Biểu hiện rõ ràng là, bất cứ nơi nào tôi đến, “nó” đều thích thảo luận và phê bình. “Nó” rất nhiều chuyện, thích chen ngang vào câu chuyện của người khác, và không thích nói về tu luyện. Tôi đã tích cực tham gia những buổi chia sẻ của các học viên, và thường ngắt lời người khác ngay cả khi họ chưa nói hết câu. Tôi thường cảm thấy thiếu cái gì đó nếu như tôi không nói bất cứ điều gì tại buổi chia sẻ. Thời gian trôi qua, miễn là tôi có mặt tại buổi chia sẻ, thì các học viên sẽ nói: “Chị nói vài lời trước đi.” Các học viên khác lại nói: “Chị tu luyện tốt vậy, tại sao chị không chia sẻ điều gì đó?” Mặc dù ở bề mặt, tôi tỏ ra nhún nhường, nhưng bên trong tôi cảm thấy rất tuyệt. Sự thật là, cho dù chúng ta có mức độ tâm tính cao hay thấp, có tinh tấn hay không, còn tuỳ vào chúng ta tu luyện tốt như thế nào, chứ không phải việc chúng ta có thể nói tốt như thế nào về tu luyện. Tôi từng nghĩ rằng mình cao hơn người khác, và nói về người khác hoặc phê bình người khác trong khi chia sẻ, như thể là tôi đang giảng bài. Tôi không thể hoà hợp với các học viên ngoài những học viên thân cận với tôi, và nghĩ rằng họ không tinh tấn hoặc chỉ là những học viên trung bình. Khi nhìn thấy họ, tôi sẽ hỏi: “Bạn đọc được bao nhiêu bài giảng mỗi ngày? Bạn có luyện các bài công pháp không? Bạn đã giảng chân tướng được cho bao nhiêu người rồi? Bạn nên tinh tấn hơn!” Tôi thường ám chỉ những người khác: “Bạn không tu luyện tốt bằng tôi. Đừng để bị rớt lại phía sau. Tôi cần phải giúp bạn,” như thể tôi là giáo viên đang giám sát các học sinh.

Mẹ tôi không được đi học và chịu đựng khá nhiều trên con đường tu luyện của bà. Khi đến thăm bà, tôi ngồi trên ghế sô-pha trước mặt bà, giống như một giáo viên đang cố gắng giúp một học sinh. Tôi hỏi bà: “Việc tu luyện của mẹ thế nào rồi? Có bất cứ điều gì mà mẹ không hiểu không?” Thường thì sau vài câu hỏi, bà sẽ trả lời lại. Tôi hình dung bà không có nhiều thể ngộ tốt, và hiểu biết nghèo nàn, và vì vậy bà từ chối lắng nghe những gì tôi nói. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã phải rất khó nhọc để cứu được bà. Mẹ tôi nói với tôi: “Con nên dành thời gian để tu luyện bản thân cho tốt. Con chưa đạt được trung bình”. Tôi không hoàn toàn đồng ý với bà và chỉ cười lại.

Một lần nọ, tôi thấy mẹ tôi dùng phấn hoa thông (nó được sử dụng từ thời cổ đại như một loại thảo dược). Tôi ngạc nhiên rằng bà đã có hiểu biết sai lầm cơ bản và làm một việc sai lầm. Tôi đã nói vài lời và bà đáp lại: “Mẹ biết điều ấy. Tại sao con không tu luyện bản thân mình đi?” Tôi đã nghĩ về những lời của bà nhưng không thể tìm ra bất cứ vấn đề nào từ phía mình. Sau đó, tôi đọc một bài viết trên tuần báo Minh Huệ cho bà nghe, và khi đọc tôi còn cho thêm ý kiến của cá nhân mình vào đó: “Bài viết này đang nói về mẹ, thử xem mẹ có thể hiểu nó không.” Mẹ tôi chưa kịp nghe hết câu đã vung tay và nói: “Cái này là tiêu chuẩn của ai? Chỉ có Pháp là tiêu chuẩn.” Tôi cảm thấy bất lực, thất vọng, và thậm chí còn bực bội. Tôi nghĩ: “Tại sao tôi có thể nói về các nguyên lý của Pháp còn mẹ tôi thì không thể, và bà vẫn từ chối lắng nghe tôi? Bà luôn chỉ trích tôi và nói rằng tôi không tu luyện tốt. Tôi không thật sự tu luyện tốt sao?”

Sau đó vào một buổi tối, khi nằm trên giường hướng nội, tôi dần dần phát hiện rằng tôi có rất nhiều vấn đề trong việc tu luyện của mình. Tôi đã không coi quá trình giúp đỡ người khác như một quá trình tu luyện bản thân. Tâm thái mà chúng ta có khi giúp đỡ người khác đến từ cảnh giới của chúng ta. Khi tôi cố gắng giúp đỡ mẹ tôi, nó đã không xuất phát từ lòng vị tha và tôi đã không hoàn toàn làm những việc này chỉ vì muốn đem lại những điều tốt cho bà. Thay vào đó, tôi giống như đang chiếu cố cho bà, và những lời tôi nói thiếu sự từ bi. Vậy làm sao tôi có thể làm lay động hay thay đổi được bất kỳ ai? Hơn nữa, tôi chỉ tập trung vào các thiếu sót của bà chứ không nhìn vào những điểm mạnh của bà, vì thế bất cứ điều gì mà tôi chia sẻ sẽ mang theo những nhân tố khiến bà cảm thấy không thoải mái. Vì vậy, làm sao bà có thể chấp nhận điều đó được? Tôi cảm thấy buồn khi tìm ra rất nhiều quan niệm người thường của mình và nghĩ rằng mẹ tôi đã tu luyện tốt hơn tôi.

Mẹ tôi đã 80 tuổi. Trước khi tu luyện, bà chỉ có thể nhận biết được một vài ký tự. Bây giờ, bà có thể đọc được tất cả các bài giảng Pháp. Khi nghiệp lực của bà được gỡ bỏ, bà không thể ngủ được trong nhiều ngày, nhưng vẫn có thể đọc được một hoặc hai bài giảng mỗi ngày, và thỉnh thoảng còn có thể đi ra ngoài giảng chân tướng cho những người hàng xóm hoặc những người bán hàng. Nếu bà không thể đứng dậy được, thì bà luyện bài công pháp thứ hai với tư thế ngồi, và hoàn tất các bài công Pháp! Bà rất tinh tấn! Tôi còn muốn bà đạt đến tầng thứ cao như thế nào? Khi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và có thể bỏ xuống rất nhiều điều. Khi gặp lại mẹ, tôi nghĩ rằng bà rất tốt, cao thượng và tinh tấn, và tôi có thể nói chuyện thân tình với bà. Khi nhận ra điều đó, tôi cảm nhận được rõ ràng rằng mình đã đề cao.

Hôm qua tôi đến nhà mẹ tôi, ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ cạnh mẹ tôi, và chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của chúng tôi một cách bình tĩnh và tự nhiên. Tôi nhận ra rằng trong 10 năm qua, chúng tôi chưa từng thật sự chia sẻ với nhau một cách chân thành. Bà nói: “Mẹ không còn dùng phấn hoa thông nữa. Mẹ cảm thấy ngứa mỗi khi dùng nó.” Bà đã nhận ra nó không phải là việc làm đúng, và chia sẻ một vài kinh nghiệm của bà trong khi vượt qua nghiệp bệnh với chính niệm. Tôi nghĩ rằng bà thật sự tu luyện rất tốt, tốt hơn tôi nhiều.

Cách đây vài ngày khi đọc bài viết này trên Minh Huệ Net “Một vài suy nghĩ về việc gửi bài chia sẻ kinh nghiệm đến Minh Huệ Net”, tôi cảm thấy rất xúc động và hối tiếc. Tác giả đã chia sẻ rất nhiều thể ngộ hợp lý. Bài viết đơn giản và chân thành, đặc biệt là phân tích của tác giả khi hướng nội đã phản ánh một cảnh giới chân thực và vị tha. Tôi đã nhìn thấy những chỗ thiếu sót của bản thân. Tôi thường xuyên gửi bài viết cho Minh Huệ Net và Chánh Kiến trong nhiều năm gần đây. Hầu hết các bài viết của tôi đều được đăng trên tuần báo Minh Huệ, và một vài bài còn được lựa chọn làm bài viết đặc sắc. Sau một thời gian, “tự ngã” của tôi đã bộc lộ ra và tôi thường nghĩ rằng tôi đã tốt hơn trung bình. Thêm vào đó, một học viên có thiên mục khai mở nói rằng tôi từng là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử. Tôi thường nghĩ rằng tôi là một người không bình thường, và đã không tu luyện bản thân khi viết bài. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng ngay sau khi tôi hoàn thành cái gì đó, tầng thứ tu luyện của tôi đã được nâng lên đáng kể, có lẽ là đã đột phá nhiều tầng thứ trong vũ trụ. Tôi đã mặc cả và thương lượng giống như một người thường.

Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho tôi quá nhiều. Hãy loại bỏ nhân tính và “tự ngã” thoát thai từ vũ trụ cũ, và trở về ngôi nhà thật sự của chúng ta. Thỉnh thoảng, những suy nghĩ này xuất hiện trong tâm trí tôi: “Tôi đến từ cao tầng, tôi có nhiệm vụ quan trọng, tôi có đại đức, và tôi có quả vị rất cao.” Khi tôi hoàn thành một phần nhỏ trong một dự án Đại Pháp, tôi nghĩ về rất nhiều tầng thứ mà tôi đã đột phá được. Thật là ích kỷ làm sao!

Sư phụ giảng:

“Tôi giảng rằng một thiên thể tại trung tâm vũ trụ chỉ là một hạt bụi. Bất cứ điều gì mà tôi đã giảng xuất lai cho chư vị mà chư vị có thể lý giải được và những gì còn cao hơn thế gấp hàng trăm tỷ cũng vẫn chỉ là một hạt bụi của vũ trụ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc) (tạm dịch)

Sư phụ cũng giảng rằng:

“Cuối cùng thiên thể vũ trụ chúng ta to lớn nhường nào, một tỷ tỷ tầng các vũ trụ cự đại được gọi là phạm vi này, lấy hàng loạt những tỷ tỷ nối tiếp những tỷ tỷ ấy, lấy những tỷ tỷ các tỷ tỷ ấy hình dung thành một phân tử không khí, đầy khắp hội trường đều là những lạp tử như thế cả, rất nhiều vũ trụ như thế, cũng chỉ là một lạp tử rất bé không [đáng] để mắt.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)

Một chúng sinh có thể trở thành một hạt bụi hoặc một phần tử trong vụ trụ mới là vô cùng may mắn. Vì thế, còn có điều gì liên quan đến “tự ngã” mà tôi chưa thể loại bỏ được? Tôi thường lo lắng rằng tôi không thể đạt được các tiêu chuẩn theo yêu cầu của Pháp, đặc biệt là trong giai đoạn cuối này. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng “tự ngã” và “tôi” đã thu nhỏ lại. Bất cứ khi nào suy nghĩ đó nổi lên, tôi cố bắt lấy nó. Tôi chia sẻ với các bạn đồng tu: “Bất cứ dự án Đại Pháp nào cần đến sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ làm hết sức mình để hỗ trợ, bổ sung cho nó, và làm nó một cách thầm lặng. Đồng thời, tôi sẽ không khăng khăng làm theo ý kiến của ‘tôi‘, hoặc áp đặt nó cho bất cứ ai.”

Trên đây là những thể ngộ gần đây của tôi, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/3/实修中去掉“我”-267306.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/30/137296.html

Đăng ngày 7-3-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share