Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-12-2012] Tôi đã gửi một bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện tới Pháp hội lần thứ 09 của Trung Quốc trên Minh Huệ và cũng giúp chỉnh sửa các bản thảo cho một số học viên khác (học viên “A” và “B”). Sau khi hoàn thành bản thảo của mình, tôi đã gửi nó cho một đồng tu, và anh ấy nghĩ rằng nó khá tốt. Tôi cũng nghĩ giống như vậy. Sau một vài sửa đổi, tôi đã gửi bài viết của tôi tới Minh Huệ. Tôi nghĩ rằng bài viết của mình sẽ được đăng và không gặp bất cứ vấn đề gì.

Vào ngày thứ tư của Pháp hội, có một học viên hào hứng nói với tôi khi cô ấy vừa trông thấy tôi từ đằng xa: “Bài viết của học viên A đã được đăng rồi.” Tôi cảm thấy không hài lòng chút nào. Tôi nhanh chóng cảnh báo cô ấy: “Nói nhỏ thôi. Hãy chú ý an toàn.” Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi biết mình yêu cầu học viên kia chú ý an toàn thực chất là để che đậy tâm trạng tồi tệ của bản thân. Tôi nghĩ rằng bài viết của mình lẽ ra nên được đăng trước bài viết của học viên A. Sau đó, tôi cảm thấy lúng túng mỗi khi gặp học viên A. Tôi đã có một ấn tượng tốt về cô ấy trong quá khứ, nhưng bây giờ tôi thật sự cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn thấy cô ấy. Tôi biết rằng tâm tật đố đang chi phối mình.

Tối hôm đó, tôi trở về nhà với cảm giác thất vọng, chán nản và hụt hẫng. Hai ngày tiếp theo, dường như có cái gì đó luôn ẩn sâu bên trong khiến cho tôi đau khổ và không có tâm trạng tốt để làm bất cứ điều gì. Tôi rất thất vọng về bản thân và thậm chí còn cảm thấy rằng Sư phụ đã bỏ rơi mình. Tình trạng này khiến tôi cảm nhận sâu sắc về những gì Sư phụ giảng:

“Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi luôn biết rằng tâm tật đố có thể gây tổn hại cho một học viên như thế nào, và tôi đã thanh lý tâm tật đố của mình khi phát chính niệm hướng vào trường không gian của bản thân mỗi ngày. Tôi không ngờ rằng khi tâm tật đố thật sự bị đánh thức, nó có thể biểu hiện dữ dội đến vậy. Sau đó, tôi đã cầm sách Chuyển Pháp Luân lên và đọc lại đoạn giảng về tâm tật đố. Tôi nhớ lại rằng các học viên từng nói về sức mạnh của việc chép lại Pháp trong các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ, vì thế tôi lấy giấy ra và bắt đầu chép lại đoạn:

“Bởi vì tâm tật đố biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ ở Trung Quốc, mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy.”(Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng tâm tật đố của mình đã quá mạnh mẽ đến mức trở thành tự nhiên, vì thế tôi không cảm giác được sự hiện diện của nó trong rất nhiều trường hợp. Sau đó, tôi đã chép lại đoạn này:

“Có người luyện công luyện đến trên 20 năm vẫn chưa xuất hiện công năng, người khác vừa luyện liền xuất hiện công năng; tâm lý vị kia liền thấy bất bình.” (Chuyển Pháp Luân)

Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng tôi đã thấy “bất bình” khi nghĩ về việc mình đã có nhiều bài viết được đăng trên Minh Huệ trong quá khứ, và tin rằng bài viết của tôi đóng góp cho Pháp hội này tốt hơn của học viên A. Đây là lần đầu tiên học viên A viết bài chia sẻ cho Pháp hội, tuy nhiên bài viết của cô ấy lại được đăng trước của tôi.

Khi đó tôi nghĩ lại cảm giác của mình khi các học viên khác thuyết phục được nhiều người thoái ĐCSTQ hơn. Tôi đã cảm thấy bị mất mặt, như thể sẽ không bình thường nếu tôi không phải là người thuyết phục được nhiều người thoái đảng hơn. Đây có phải là tâm tranh đấu không? Đây là những điều dẫn đến tâm tật đố.

Tôi đã từng là điều phối viên trong một vài năm. Tôi hiểu được từ Pháp rằng một điều phối viên chỉ là một người liên lạc và không nhất định là tu luyện tốt hơn những người khác. Tuy nhiên theo bản năng, tôi đã xét vai trò của mình ở vị trí cao, và trong nhiều trường hợp, tôi đặt mình trên những học viên khác và xem thường họ. Tâm tật đố đã thực sự nổi cộm trong tôi ở nhiều khía cạnh.

Sư phụ giảng:

“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã dạy chúng ta rằng đây là vấn đề nghiêm trọng. Tôi nhận ra rằng vấn đề của tôi là nghiêm trọng. Đặc tính của Pháp không cho phép tôi mang theo tâm tật đố và tranh đấu để thăng hoa lên trên với những sinh mệnh cao tầng. Tôi quyết tâm phải loại bỏ tâm tật đố.

Trong những ngày đó, tôi liên tục nói với Sư phụ trong khi thắp hương cho Ngài: “Thưa Sư phụ, con phải loại bỏ tâm tật đố! Con phải bỏ nó đi! Con phải bỏ nó đi!” Tôi cũng rất nỗ lực để loại bỏ tâm tật đố trong trường không gian của bản thân khi tôi phát chính niệm hàng ngày. Bất cứ khi nào tôi tiếp xúc với các học viên khác, ngay khi tôi cảm thấy có một suy nghĩ bất chính phát sinh, tôi liền lập tức nén nó lại với một ý thức mạnh mẽ. Ví dụ, khi gọi điện giảng chân tướng về Pháp Luân Công và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ cùng với các bạn đồng tu, tôi không còn chứng thực bản thân hay ganh đua với các bạn đồng tu về số lượng người mà chúng tôi thuyết phục thoái đảng thành công. Thay vào đó, tôi tu luyện bản thân dựa trên quan điểm của Chính Pháp, và hỗ trợ chính niệm cho các đồng tu để giúp họ thuyết phục được nhiều người thoái ĐCSTQ hơn.

Một tuần đã trôi qua. Tôi thấy bài chia sẻ kinh nghiệm của học viên B cũng đã được đăng trên Minh Huệ. Lần này, tôi không còn cảm thấy điều đó là không công bằng như lần trước, và từ trong tâm mình, tôi thật sự cảm thấy mừng cho học viên “B”. Khi tôi nhận ra rằng mình đã có thể loại bỏ được một chấp trước mạnh như vậy, tôi còn cảm thấy vui hơn cho bản thân mình, và đã không cầm được nước mắt. Tôi rất biết ơn lòng từ bi của Sư phụ. Tôi rất biết ơn vì tôi đã được thanh lọc trong Pháp và thoát khỏi những chấp trước dơ bẩn như vậy. Tôi đã bước tới trước hình của Sư phụ và nói với lòng biết ơn: “Con xin cảm ơn Sư phụ! Con xin cảm ơn Sư phụ!” Việc bài viết của tôi có được đăng hay không cũng không còn quan trọng với tôi nữa. Điều quan trọng là tâm chấp trước của tôi đã được phơi bày trong quá trình đó, và tôi đã loại bỏ nó và nâng cao tầng thứ tu luyện của mình.

Tuy nhiên, ma nạn này không đơn giản như vậy. Khi tiếp tục đọc các bài viết trong Pháp hội được đăng tải, tôi vẫn có mong muốn được nhìn thấy bài viết của mình. Tôi nghĩ rằng nó không được đăng là bởi vì nó có vấn đề nào đó. Sư phụ đã lợi dụng nó để giúp tôi loại bỏ chấp trước của mình. Ngay khi tôi loại bỏ được chấp trước của mình, bài viết của tôi sẽ được đăng. Tôi thậm chí còn có một chút lo lắng rằng chấp trước của tôi đã không hoàn toàn được loại bỏ, điều này sẽ làm trì hoãn việc bài viết của tôi được đăng. Lúc đầu những suy nghĩ này không mạnh mẽ, nhưng chúng ngày càng biểu hiện nhiều hơn và mạnh mẽ hơn, và tôi thấy bản thân bị mắc kẹt trong một chấp trước khác. Tại sao tôi lại có hy vọng mạnh mẽ đến như vậy về việc bài viết của tôi phải được đăng? Tôi xem xét bản thân mình một cách cẩn thận. Tôi nhận ra tính tự cao tự đại và chấp trước vào tự ngã của mình đang giữ vai trò. Tôi cảm thấy rằng nếu bài viết của tôi không được đăng thì tôi sẽ bị mất mặt. Ban đầu, tôi đã nhận ra chấp trước này, tuy nhiên, nhờ tiếp tục hướng nội sâu hơn, tôi còn tìm thấy một chấp trước rất lớn đã theo tôi suốt nhiều năm.

Tôi bắt đầu hướng nội về việc tại sao bài viết của tôi không được đăng. Ban đầu tôi chỉ tìm kiếm trên bề mặt và nghi ngờ rằng có lẽ bài viết của tôi đã không được gửi một cách chính xác. Tôi đã nén bài viết của mình trước khi gửi đi. Có lẽ sau khi gửi thành công, tôi đã để sót một vài lỗi chính tả; tôi đã tải nó xuống, chỉnh sửa một chút, sau đó gửi lại và cũng tải bài mới về. Tập tin tải về dường như bị lỗi. Tôi nghĩ rằng có một số lỗi có thể xuất hiện trong khi tải. Tập tin mà tôi tải lên là tốt, vì thế tôi không gửi nó lại nữa. Tôi bắt đầu kiểm tra xem liệu có vấn đề gì với nội dung của bài viết không. Khi tôi đọc qua các bài viết được đăng, tôi thấy rằng phần lớn các học viên đều chia sẻ cách họ đã tu luyện như thế nào trong khi làm ba việc, tập trung vào nâng cao tâm tính của họ. Bài viết của tôi dường như nói quá nhiều về làm các việc và sau đó để lại ấn tượng cho mọi người là tôi đang chứng thực bản thân. Có lẽ đó là lý do chính tại sao bài viết của tôi không được đăng.

Tôi tiếp tục hướng nội. Có phải thật sự là tôi đang chứng thực bản thân? Đây là lần thứ hai tôi tham dự Pháp hội. Lần đầu tiên tôi tham dự Pháp hội là cách đây vài năm, và đó cũng là lần đầu tiên tôi gửi bài chia sẻ tới Minh Huệ. Lúc đó, tâm tôi rất thuần tịnh, tôi mở “Bài giảng mới của Sư phụ: Thành thục” và đặt nó bên cạnh mình. Tôi viết một lúc, rồi đọc bài giảng của Sư phụ. Sau đó tôi viết thêm một lúc nữa, rồi tiếp tục đọc bài giảng của Sư phụ. Tôi hy vọng viết được một bài chia sẻ theo yêu cầu của Pháp:

“Những bài viết không còn [vương vấn] những câu chữ hoa lệ và rắc rối lòng người nữa, mà là chân thực, chuẩn xác, thanh tịnh, và không mang theo cái tình của con người.”

Bài chia sẻ đầu tiên của tôi được đăng khi Pháp hội bắt đầu. Tôi đã viết về kinh nghiệm của mình khi sử dụng điện thoại để giảng chân tướng. Các học viên xung quanh tôi đã đọc bài chia sẻ của tôi và tất cả đều ca ngợi tôi. Bài chia sẻ của tôi sau đó được đưa vào một cuốn sách nhỏ đặc biệt của Minh Huệ. Kể từ đó, bất cứ khi nào tôi đọc bài chia sẻ về việc dùng điện thoại để giảng chân tướng trên Minh Huệ, theo bản năng tôi liền so sánh bài viết của họ với bài của tôi, và luôn nghĩ rằng bài chia sẻ của tôi tốt hơn của họ. Mặc dù không nói ra, nhưng trong thâm tâm, tôi đã coi bản thân mình là “khá tốt”. Sau đó, tôi đóng góp nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm cho Minh Huệ hơn, và chấp trước của tôi dần dần tăng trưởng. Bây giờ khi nhìn lại bài chia sẻ mà tôi đã gửi tới Pháp hội này, tôi cảm thấy rằng nó mang theo ít nhiều những thứ về chứng thực bản thân.

Tôi tiếp tục hướng nội. Tôi đã phát triển chấp trước vào việc không thể buông bỏ bài viết đó. Tôi sử dụng điện thoại để giảng chân tướng về Pháp Luân Công trong nhiều năm, nhưng bây giờ có vẻ như tôi chưa bao giờ chú tâm đọc bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên khác trên Minh Huệ về việc họ đã sử dụng điện thoại di động để giảng rõ sự thật như thế nào. Tôi chỉ xem lướt qua. Một lần, có một học viên đề cập tới số lượng người mà anh ấy đã thuyết phục thoái ĐCSTQ thành công trên điện thoại, và tôi nghĩ rằng con số này là bất khả thi dựa trên kinh nghiệm của bản thân mình. Tôi đã bị kẹt cứng trong quan niệm của mình. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng các biên tập viên của Minh Huệ đã không nắm được tình hình và cho đăng những số liệu không thực tế.

Tôi đã thật sự sốc khi hướng nội, và nhận ra rằng tôi đã không thật sự tu luyện. Bài viết của tôi đã trở thành một trở ngại trong tu luyện của tôi mà tôi vẫn chưa vượt qua, cũng như chưa nhận thức được về nó. Kết quả là, điều này đã cản trở tôi đề cao và phóng đại chấp trước vào tự ngã của tôi. Giống như tâm tật đố, nó rất mạnh mẽ và đã trở thành tự nhiên. Nhiều năm qua, tôi đã không hề nhận ra chấp trước của mình vào bài chia sẻ đó.

Khi nhận ra điều này, tôi cảm thấy “sự kiêu ngạo” của mình đột nhiên thu nhỏ lại như một quả bóng bị xì hơi. Trong nhiều năm qua, tôi thường bị chấp trước vào cái tôi giả tạo và tự huyễn hoặc. Đồng thời, tôi cũng tìm thấy gốc rễ của tâm tật đố. Các biểu hiện khác nhau của tâm tật đố thực sự được phát triển trên cơ sở của sự tự phụ! Khi tôi thay đổi trạng thái tâm lý và xem xét lại bản thân một lần nữa, tôi thấy rằng mình đã thay đổi. Đôi lúc, thậm chí ngay cả cách tôi nhìn nhận vấn đề cũng đã thay đổi. Đặc biệt là khi tôi nhìn các học viên xung quanh, điều đầu tiên tôi nhận ra là những điểm tốt của họ, trong khi trước đó, tôi đặc biệt hay chỉ trích và luôn có thể chỉ ra những thiếu sót của người khác. Tâm tôi dường như đã mở rộng hơn, và tôi đã học được cách hiểu và chấp nhận người khác.

Tôi cảm thấy rằng tôi đã thay đổi rất nhiều trong thời gian diễn ra Pháp hội, khi tôi liên tục suy ngẫm và hướng nội. Sư phụ đã khuyến khích tôi từng chút một. Tôi cảm thấy như thể năng lượng bao quanh mình mỗi ngày.  Thay đổi cũng diễn ra khi tôi thực hiện các cuộc gọi để giải thích sự thật về Pháp Luân Công và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Trong quá khứ, tôi thường chỉ có thể thuyết phục được khoảng 10 người thoái đảng. Bây giờ, tôi có thể thuyết phục được khoảng 20 người thoái đảng, thậm chí thỉnh thoảng con số lên đến 40 người.

Tôi sẽ không có được thay đổi sâu sắc đến như vậy nếu không tham gia Pháp hội này. Rất nhiều chấp trước của tôi vẫn có thể ẩn giấu ở đó và không ai biết được khi nào thì chúng sẽ bị phơi bày. Mặc dù bài viết của tôi không được đăng, nhưng tôi cảm thấy rằng mình đã đạt được rất nhiều thông qua việc tham gia vào Pháp hội lần này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/12/参加法会-修去妒嫉、自大-266483.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/22/137203.html

Đăng ngày 3-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share