Bài viết của một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-12-2012] Sau khi Sư phụ công bố kinh văn “Bảo trì thanh tỉnh”, tôi đã đọc nó nhiều lần và đã thuộc nó. Mỗi lần tôi nhẩm bài kinh văn này theo trí nhớ, tôi không thể cầm được nước mắt. Những năm qua, Sư phụ luôn dõi theo từng ý niệm và từng bước đi của các đệ tử. Bất cứ khi nào chúng ta xuất hiện vấn đề, Sư phụ ngay lập tức đưa ra lời cảnh tỉnh cho chúng ta. Khi chúng ta đối mặt với hiểm nguy, Sư phụ ngay lập tức có biện pháp để bảo hộ chúng ta.

Tôi tin rằng một số học viên đã hy vọng nhìn thấy ngày tàn của ác Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và cuộc bức hại, hy vọng rằng Đại hội Đảng lần thứ 18 sẽ mang đến một vài thay đổi tích cực. Hiện giờ những hy vọng của họ trở thành nỗi thất vọng và một số học viên có thể buông lơi tu luyện của mình. Nhận thức này có thể gây ra cho các học viên nhiều khó nạn trên đường tu luyện.

Sư phụ giảng cho chúng ta trong bài kinh văn “Bảo trì thanh tỉnh”:

“Chớ mang bất kể hy vọng gì vào tà đảng Trung Cộng.”

“Chừng nào tà đảng còn tồn tại, thì bản chất của nó vĩnh viễn sẽ không cải biến.”

“Nguyên tắc của Chính Pháp sẽ không vì hình thế con người mà cải biến theo. Tu luyện và cứu người là sứ mệnh vĩ đại của các đệ tử Đại Pháp. Mong rằng mọi người hãy làm tốt phần việc còn lại. Con đường của Thần sẽ không còn xa nữa đâu.”

Mỗi lần tôi đọc đến câu cuối về “con đường của Thần”, tôi không thể cầm được nước mắt. Không lời nào có thể biểu đạt được lòng biết ơn của tôi đối với sự từ bi của Sư phụ.

Một buổi sáng gần đây, tôi thức đến 02 giờ sáng. Đủ loại suy nghĩ đang lấp đầy tâm trí tôi, vì vậy tôi quyết định nhẩm bài kinh văn mới của Sư phụ. Bỗng nhiên tôi nhớ lại một cảnh tượng mà tôi nhìn thấy cách đây 05 năm và lần đầu tiên hiểu ra ý nghĩa của cảnh tượng đó.

Năm năm trước, tôi bị tê liệt một phần do các triệu chứng xuất huyết não cấp. “Bệnh” đó thật sự là một can nhiễu của cựu thế lực dùi vào sơ hở do các chấp trước mạnh mẽ của tôi về danh tiếng và tiền bạc. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể luyện tĩnh công.

Vào một ngày trong khi thiền định, tôi nhìn thấy một cảnh tượng mà trong đó tôi là một đứa trẻ lên ba. Sư phụ nắm tay của tôi như khi chúng ta leo đường dốc núi thoai thoải. Một lúc sau, Sư phụ biến mất, và tôi đi bộ một mình. Sau đó, tôi nhìn thấy một thánh đường khổng lồ, và ở giữa, Sư phụ ngồi trên một tòa sen tráng lệ. Ngài đặt tôi lên lòng bàn tay trái và đưa tôi về bên trái của Ngài. Tôi nghe thấy Sư phụ nói: “Con hãy đi trước. Sư phụ sẽ đến ngay.” Vì vậy, tôi rời đi. Một lúc sau, tôi hoàn toàn ở một mình. Thậm chí tôi không thể nhìn thấy đường mòn. Tôi không sợ hãi, nhưng chợt nghĩ: “Mình nên theo sau Sư phụ. Làm sao mà mình có thể đi trước Sư phụ nhỉ? Vì vậy tôi quay lại và đi đến sau Sư phụ. Tôi nói: “Thưa Sư phụ, con sẽ không đi đâu một mình, mà con sẽ đi theo sau Ngài.” Sau đó tôi vui vẻ nhập vào với những đứa trẻ khác đang chơi quanh tòa sen của Sư phụ.

Khi tôi chia sẻ cảnh tượng này với các học viên khác, họ vui mừng cho tôi và một số thậm chí còn khen ngợi tôi có chính niệm. Tuy nhiên trong 05 năm qua, tôi không thể tìm ra lý do mà Sư phụ bảo tôi “con hãy đi trước”. Tôi không nghe thấy yêu cầu của Sư phụ và đã quay trở lại. Sự mơ hồ của tôi là gì? Gần đây khi tôi thức đến quá nửa đêm, cuối cùng tôi cũng đã có được một nhận thức mới.

Khi tôi quay trở lại với Sư phụ trong cảnh tượng nêu trên, tôi không nghĩ về việc học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm hoặc cứu nhiều người hơn. Thay vào đó, tôi bắt đầu chơi với những đứa trẻ khác và tận hưởng thời gian vui vẻ. Điều này là hậu quả của chấp trước vào an nhàn và thoải mái của tôi. Khi tôi nói với Sư phụ: “Con sẽ không đi đâu mà không có Ngài”, tôi không nhận ra các chấp trước ẩn giấu là tâm sợ hãi, tâm an dật và dựa dẫm vào người khác trong công việc.

Giờ đây tôi hiểu rõ rằng khi Sư phụ khích lệ tôi đi về phía trước là Ngài đang bảo tôi đi con đường của chính mình. Sư phụ giảng rằng chúng ta không có khuôn mẫu trong tu luyện và mỗi người phải khai sáng con đường của chính mình. Sự tu luyện của chúng ta sẽ đóng vai trò tham chiếu cho nhân loại tương lai.

Trong năm năm qua, tôi đã dựa vào các thành viên gia đình giúp tôi ăn ở và nhận hỗ trợ tài chính từ họ hàng. Mặc dù tôi luôn muốn hỗ trợ giảng rõ sự thật và cứu nhiều người hơn, song tôi cũng hy vọng rằng Sư phụ sẽ gỡ bỏ nghiệp bệnh của mình. Tôi không nhận ra rằng sự kiên tín của bản thân vào Sư phụ và Pháp là đủ để loại bỏ nghiệp bệnh. Khi Sư phụ bảo tôi tiến về phía trước, Ngài đang bảo tôi không được dựa dẫm mãi vào Sư phụ; tôi phải đề cao chính mình. Vậy mà tôi đã không đi theo hướng Sư phụ chỉ ra. Ngược lại, trải qua các khảo nghiệm của tôi trong 05 năm qua, tôi đã đi theo con đường mà cựu thế lực an bài.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã thức tỉnh con và an bài lại cho con con đường chân chính. Theo tôi hiểu, tất cả chúng ta là một phần của cựu vũ trụ và những ý niệm của chúng ta có mang theo ảnh hưởng của cựu thế lực. Vì vậy, chúng ta phải thanh tỉnh trong mọi thời điểm nhằm tránh được cái bẫy do cựu thế lực sắp đặt. Chúng ta phải dùng Pháp để đo lường sự tu luyện của mình, và học Pháp bất cứ khi nào chúng ta có thời gian.

Tôi nhất định sẽ theo kịp và phủ nhận hoàn toàn những an bài của cựu thế lực. Tôi sẽ bù đắp những thiếu sót của mình trong quá khứ và bước đi trên con đường của Thần.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/5/学习新经文的一点醒悟-266223.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/31/136876.html

Đăng ngày 2-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share