Bài của một học viên phương Tây tại Úc.

[MINH HUỆ 25-8-2006] Tôi sinh năm 1971 tại Úc. Là con út trong một gia đình ba con, tôi luôn thấy mình được chăm sóc và chiều chuộng bởi cha mẹ, những người hết mực ủng hộ và yêu thương con cái, cha mẹ tôi gốc Ý nhập cư vào Úc khi tuổi đôi mươi. Là con trai nhỏ, thấy cha mẹ hạnh phúc bên nhau trong mọi lúc, điều đó đã khiến tôi tràn đầy tự hào và cảm thấy an toàn. Một cách nào đó, hạnh phúc của tôi dường như gắn bó và chịu ảnh hưởng bởi tình cảm yêu thương cha mẹ dành cho nhau.

Buồn thay, cha tôi đã mất trong một tai nạn lao động chẳng bao lâu sau khi tôi bẳt đầu vào trung học. Nhìn nỗi đau khổ của mẹ khi đối đầu với sự mất cha là một nỗi dày vò lớn, nhưng chúng tôi luôn có gắng để cho mẹ thấy chúng tôi vẫn ổn. Tôi nhận thấy rằng mất cha là một kinh nghiệm đầu tiên trong cuộc đời mình mà qua đó, dù tôi đột nhiên có cảm giác bị bỏ rơi và không trợ giúp, tôi bắt đầu thật sự nhận biết và biết trân trọng tình cảm của những người xung quanh.

Chớm khoảng mười tuổi, như rất nhiều người, tôi thỉnh thoảng lại trầm tư với những câu hỏi không lời của cuộc sống, như “tại sao ta lại ở đây?” và “chúng ta thật sự đến từ đâu?”,”rồi chúng ta sẽ đi đâu khi cuộc đời này kết thúc?”, v.v. Mặc dầu tôn trọng giáo dục Ki tô giáo của mình, nhưng với khái niệm được dạy về Đức Chúa và những qui tắc đạo đức mà con người nên theo, tôi không cảm thấy thực sự tin tưởng vào những điều này. Dường như thế giới xung quanh luôn đầy những thú tiêu khiển làm tôi dễ dàng mất tập trung vào con đường tinh thần biểu hiện ra cho mình khi đó.

Sau khi hoàn thành xong trung học và cao đẳng hội họa, tôi làm việc trong công nghiệp thông tin toàn cầu với một công ty đa quốc gia lớn, điều này hơi kì cục vì chưa bao giờ tôi cảm thấy mình có khả năng với thể loại công việc này. Tuy vậy, môi trường xung quanh tôi dường như rất khuyến khích và hỗ trợ, bất chấp những cảm nhận của mình, công ty này trở nên một nền tảng phát huy năng lực nghề nghệp.

Trong khi theo đuổi nhiều dự án khác nhau ở công ty, tôi có cơ hội thiết lập những mối quan hệ tuyệt vời với nhiều người đến từ những nước khác nhau. Trong một dự án đặc biệt, tôi được giới thiệu với một người đồng hương Australia, làm viêc tại trụ sở của công ty ở Đài Loan. Tôi nhớ là khi đi ăn trưa, tôi nói với bạn đồng nghiệp chi nhánh Đài Loan của mình rằng tôi thỉnh thoảng có tập chạy trong lúc nghỉ trưa, và tôi hỏi anh xem anh có tập tành một loại thể dục nào không. Anh trả lời “Không”, rồi sau đó tiếp “nhưng tôi tập Pháp Luân Công”. Sau khi nghe mấy từ này, đột nhiên tôi cảm tưởng như mọi thứ dừng lại phút chốc trong tôi. Tôi hỏi thêm anh nhiều thông tin và đã không thể cưỡng lại ham muốn hiểu biết về Pháp Luân Công sau khi được nghe những nguyên tắc đẹp đẽ và cao quí của môn này. Tôi đã không biểu hiện sự biết ơn với bạn mình, lúc đó tôi không có khái niệm về những gì mình nhận được.

Trong những ngày tìm hiểu về Pháp Luân Công, tôi đã tải cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học. Độ môt tuần sau đó tôi đã được chỉ dạy về các bài luyện khi thăm Đài Loan. Các đệ tử Đại Pháp ở các điểm luyện công Đài Loan, các điểm luyện công Úc rất trách nhiệm với tôi như đối với một học viên mới, đến lượt mình, tôi lại sử dụng những kinh nghiệm học tập của mình để giúp đỡ các bạn mới khác.

Hai năm rưỡi tập luyện, tôi cảm nhận được Sư Phụ Lí của Pháp Luân Công đã luôn cho tôi trí huệ, giúp tôi hiểu sâu sắc hơn mình đã thật may mắn được tu luyện trong thời gian này. Pháp Luân Công đã giúp tôi hiểu rằng mọi kinh nghiệm trong cuộc sống của chúng ta đều là hành lang giúp chúng ta đến với Pháp. Dưới sự dẫn dăt của Sư Phụ vô cùng tôn kính và từ bi, tôi hy vọng hiểu biết của mình sẽ được mở rộng hướng về Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/8/25/136280.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/9/3/77611.html
Đăng ngày 26-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share