Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 17-09-2008] Một vài hôm trước, ống nước trong nhà tôi bị vỡ. Nó xảy ra khi tôi đang thiền định vào buổi sáng. Cháu trai của tôi đi tới phòng tắm và nhận thấy rằng có nước ở khắp trên sàn. Cháu nói với tôi rằng có nước ở khắp mọi nơi. Tôi nghĩ không thể như thế được vì tôi vừa mới thay ống nước. Cháu nhắc lại điều đó và yêu cầu tôi khẩn trương lên. Tôi đã nhanh chóng đứng dậy và thấy rằng thực sự là có nước ở khắp nơi. Lúc đó hơn 5 giờ chiều một chút. Nếu cháu không thức dậy, nước sẽ chảy trong một tiếng trước khi tôi nhận ra.( Cháu thường không dậy vào lúc nửa đêm). Tôi tự nghĩ: “Điều này không phải là ngẫu nhiên”. Tôi trở nên lo lắng và mang một cái chậu to vào để hứng nước. Tôi đã cố bê chậu nước lên và nó đã làm lưng tôi bị đau. Tôi đã tự tạo ra cho mình một khổ nạn khác. Vào lúc đó, tất cả những chấp trước người thường của tôi đã thể hiện ra. Tôi mất kiên nhẫn, tức giận và bực bội. Thật là kinh khủng.

Sau đó, tôi nghĩ lại mọi việc. Tôi có thiếu sót thật to lớn. Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên mà mọi việc xảy ra như vậy. Sư Phụ đã nói: “[Những thử thách và đau khổ, bất kể chư vị thấy chúng lớn đến mấy hay khắc nghiệt đến đâu, ] đều là những điều tốt, bởi vì chúng xảy ra chỉ vì sự tu luyện của chư vị.”(Giảng Pháp tại Pháp Hội New York 2008). Nhưng vấn đề đằng sau đang diễn ra là gì ? Tại sao cháu trai tôi lại nhìn thấy điều đó? Tại sao tôi lại dính mắc vào những quan điểm riêng của mình cho dù thực tế là như vậy? Điều này thực sự đáng để xem xét.

Trong một thời gian lâu, tôi đã nghĩ là mình đang khá tinh tấn. Tôi đã làm ba điều mà Sư Phụ yêu cầu chúng ta, và đã nhìn vào bên trong khi điều gì đó xảy ra. Trên bề mặt, nó có vẻ như là tôi đang tu luyện. Tuy nhiên, khi thực sự đo lường từ quan điểm của một người tu, dùng Đại Pháp như một thước đo, thì tôi có hành động giống như một người chân tu không? Tôi có thực sự nhìn vào bên trong để thăng tiến không?

Nhìn lại kinh nghiệm tu luyện trong mười năm qua, tất cả những sự thăng tiến của tôi là nhờ có sự chăm sóc và lòng đại từ bi của Sư Phụ. Với sự giúp đỡ của các bạn đồng tu, tôi đã có thể bước đi xa như thế này trên con đường Chính Pháp. Vào giai đoạn cuối, Đại Pháp cũng có những tiêu chuẩn rất cao cho những người tu.

Khi tôi thanh tịnh trở lại và thực sự nhìn vào bên trong, tôi cảm thấy như thể là tôi đã tỉnh dậy từ một giấc mơ. Như Sư Phụ đã nói: “Như tôi đã nói, mọi thứ diễn ra hôm nay trong xã hội người thường đều là kết quả từ những tư tưởng của đệ tử Đại Pháp”(Giảng Pháp tại Pháp Hội 2002 Philadelphia, Mỹ Quốc). Tôi đã nhìn thấy nhiều chấp trước ẩn sâu của mình, như là chấp trước tranh đấu, hiển thị, hoan hỉ, hận thù, sợ hãi, và lo lắng. Tất cả những chấp trước này chúng ở đó để bảo vệ cho cái ích kỷ của bản thân tôi. Khi tôi muốn thăng tiến, những chấp trước nổi lên và cố cản trở không cho tôi đề cao và trở về nơi mà tôi đã đến. Hôm nay tôi hoàn toàn loại trừ những chấp trước này và bước đi trên con đường mà Sư Phụ an bài.

Tôi hiểu rằng là những người tu, chúng ta là đang tu bỏ đi những chấp trước con người. Tuy nhiên, tôi đã không thể đột phá vượt qua trong một thời gian lâu. Khi điều gì đó không mong đợi xảy ra, thay vì dùng tư tưởng của một vị thần, tôi lại xử lý nó bằng những chấp trước người thường. Điều này đặc biệt đúng khi xử lý các vấn đề liên quan đến gia đình. Ví dụ, khi giáo dục con cái, tôi thường nóng giận. Khi một người nóng giận, người đó đã lùi trở lại tầng thứ của người thường. Tôi cũng biết rằng một người tu không nên hành động như vậy, và đã kiên quyết thay đổi. Tuy nhiên, tôi đã không thể đột phá qua điều đó trong một thời gian lâu và vẫn trì trệ trong sự tu luyện của tôi. Tại sao? Đó là bởi vì tôi đã che dấu những yếu tố xấu và lơ là trong việc coi bản thân là một người tu. Như vậy, nên những không gian của tôi không chân chính và tâm tôi không trong sạch thuần khiết. Ngoài ra, tôi cũng áp đặt những yếu tố xấu của tôi lên các cháu tôi. Vì tôi không từ bi, nên lời nói của tôi không có năng lượng, và không thể làm cảm động người khác. Vì lý do đó mà các cháu của tôi đã không nghe lời tôi. Thời gian trôi qua, tôi đã không chỉ lơ là việc tu luyện của bản thân tôi mà còn làm hại các cháu của tôi. Điều này cực kỳ nguy hiểm. Tất cả những điều này là kết quả của tình trạng tu luyện của tôi. Một người tu luyện chân chính nên ngay lập tức coi nó là một chấp trước và loại bỏ nó. Chúng ta cần phải chính lại bản thân chúng ta theo Đại Pháp.

Hơn nữa, khi đối đãi với gia đình, bạn bè, hay các bạn đồng tu, khi có sự bất đồng, chúng ta có cân nhắc tới khả năng chịu đựng của người khác từ quan điểm của Pháp hay không, hay là chúng ta đang cố gắng chứng minh cảm giác bất công của chúng ta? Chúng ta luôn luôn muốn chỉ ra những thiếu sót của người khác, những lại không thể nhìn thấy những khuyết điểm lỗi lầm của bản thân chúng ta. Khi người khác chỉ ra những thiếu sót của chúng ta, chúng ta lại cảm thấy buồn phiền và trách móc họ.

Ngoài ra, tôi cũng chấp trước vào hình dáng bên ngoài của tôi. Khi người khác nói rằng tôi nhìn trẻ hơn tuổi của tôi, mặc dù tôi không công khai thừa nhận nó, những bên trong tôi luôn cảm thấy thoải mái. Thật là một chấp trước kiêu căng tự phụ mạnh mẽ! Một Đại giác thực sự không nên bị dao động. Chẳng phải vẻ bề ngoài trẻ trung của tôi là đến từ tu luyện Đại Pháp sao? Việc ăn mặc đẹp có phải là tu luyện vững chắc không? Chúng ta chỉ có thể đạt viên mãn bằng việc tu luyện tâm tính của bản thân.

Khi tôi làm khá tốt ba điều, tôi có xu hướng hiển thị và phát triển tâm hoan hỉ quá khích. Khi tôi cố gắng để cứu người và chống bức hại, tôi đã nôn nóng sốt ruột. Vì những chấp trước người thường này, nên tâm tôi không thanh tỉnh khi tôi phát chính niệm. Khi học Pháp hay luyện công, tôi cũng thường có những tư tưởng trong đầu. Khi tôi làm sáng tỏ sự thật, tôi có nhiều sợ hãi. Những chấp trước căn bản nhất của tôi là những quan niệm ích kỷ mà tôi đã tạo ra khi sống trong văn hoá ĐCSTQ. Chúng đã phong toả không cho bản ngã chân thực của tôi thể hiện ra.

Khi đã nhận ra những vấn đề này và thực sự loại bỏ những yếu tố và những quan niệm xấu này, tôi cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể tôi đã trở nên rất nhẹ nhàng và tâm trí tôi sáng suốt. Môi trường quanh tôi cũng được cải thiện; cháu tôi đã bắt đầu nghe lời tôi. Tôi hiểu rằng chỉ khi chúng ta nhìn vào bên trong, từ bỏ tất cả những chấp trước con người, và soi xét vấn đề từ quan điểm đúng, chúng ta sẽ có thể bước đi trên con đường tu luyện và cứu độ chúng sinh.

Hiểu biết của tôi rất hạn chế. Xin làm ơn chỉ ra những gì chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/17/186043.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/1/101118.html
Đăng ngày 24-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share