Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-09-2008] Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, gia đình tôi khá giàu có. Tôi có thể xem nhẹ tiền tài và vật chất, và tôi không để ý tới việc mất tiền vì chúng tôi được thoải mái. Trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi nghĩ chấp trước truy cầu lợi ích của tôi đã được loại bỏ.
Khi Chính Pháp bắt đầu và tôi bức ra chứng thực Pháp, tôi bỗng nhiên bị mất việc làm và những tiện nghi vật chất mà gia đình tôi và tôi đã trở nên quen thuộc. Trong hoàn cảnh nguồn lực giới hạn không có đặc quyền này, tôi thấy chấp trước về lợi ích cá nhân của tôi lại hiện ra. Khi người khác động vào những thứ của tôi, mượn và gây thiệt hại những thứ của tôi, tôi cảm thấy bị thiệt hại. Khi người khác vay tôi tiền, tôi không quên. Khi các đồng nghiệp muốn vay tiền tôi, tôi không muốn cho họ vay. Khi tôi sống với các bạn đồng tu, tôi thường tính toán tôi đã chi tiêu bao nhiêu và tôi đã chịu đựng tổn thất bao nhiêu. Mặc dù tôi không lấy những thứ của người khác, nhưng tôi cũng tuyệt đối không để người khác lấy đi những thứ của tôi và vân vân. Tất cả những quan niệm này rất nghiêm trọng trong một vài năm đầu. Tuy nhiên với áp lực tài chính gia tăng, những quan niệm con người này lại càng trở nên mạnh mẽ hơn và thậm trí còn can nhiễu tới sự tập trung luyện công và học Pháp của tôi. Tôi biết vấn đề đã càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Khi tôi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi bắt đầu xem xét lại hành xử của tôi và nhìn vào bên trong. Tôi nhớ lại trong quá khứ, chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi nhỏ bởi vì tôi khá chắc chắn về mặt tài chính lúc đó. Khi những lợi ích cơ bản của tôi không bị động chạm đến, chấp trước vào lợi ích vật chất có vẻ như rất rất nhỏ, nhưng điều này không có nghĩa là không có gì ở đó cả. Khi những lợi ích căn bản của tôi bị ảnh hưởng, dù đó chỉ là một hạt gạo nhỏ bị người khác lấy đi, nhưng khi tình trạng tài chính của tôi suy sụt đến mức như vậy, tôi không thể chịu đựng được điều đó, và chấp trước vào lợi ích cá nhân này đã trở nên nổi cộm trong những điều kiện sống khắc nghiệt như thế. Điều này chỉ ra rằng tôi đã không tu luyện vững chắc về mặt này. Tu luyện là nghiêm túc, và việc loại bỏ những chấp trước nên là vô điều kiện. Bất kể hoàn cảnh của một người như thế nào, những chấp trước phải được loại bỏ đi hoàn toàn. Trong mọi hoàn cảnh đều như nhau.
Sau khi tôi ngộ ra nguyên lý này, tôi đã cố gắng hết sức để loại trừ chấp trước vào lợi ích cá nhân này và thực sự nhổ nó ra từ gốc rễ. Bất kể tôi ở đâu hay tôi làm gì, trong bất kể thời điểm nào, tôi tự nhủ với mình không được bị dao động bởi những lợi ích vật chất. Ngay khi chấp trước xuất hiện trong tâm, tôi ngay lập tức cảnh báo mình không được nuôi dưỡng thuận theo chấp trước mà phải loại trừ nó ngay lập tức. Tôi không ngừng phát chính niệm cho đến khi chấp trước bị loại bỏ đi. Nếu tôi có thể trầm tịnh trở lại, đôi khi tôi phát chính niệm để tiêu huỷ tất cả những vật chất được sản sinh ra từ quan niệm về chấp trước lợi ích cá nhân này, và không buông lơi cho đến khi tất cả những yếu tốt xấu xa ma quỷ bị tiêu trừ.
Trong những điều kiện sống khó khăn, nhiều chấp trước của tôi đã xuất hiện, như là chấp trước vào danh, lợi, dâm dục, và tình cảm. Chúng xuất hiện đi xuất hiện lại giống như một căn bệnh và phải bị loại bỏ đi từ căn bản, như vậy tôi mới có thể được tịnh hoá hoàn toàn. Tôi học Pháp và phát chính niệm tinh tấn và đều đặn. Nếu tôi không có những tư tưởng ý niệm bất thuần, không bệnh tật, như vậy toàn bộ cơ thể tôi có thể trong sáng và nhẹ nhàng!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/23/186394.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/9/30/101086.html
Đăng ngày 2-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.