[MINH HUỆ 22-09-2008] Ngày 7 tháng 7 năm 2008, khoảng 11h30 sáng, cánh sát đã phá cửa xông vào nhà tôi và mang tôi tới một nơi giam giữ. Sau đó họ đã chuyển tôi đến một trại lao động cưỡng bức. Tôi đã bắt đầu tuyệt thực, tuyệt thực kéo dài bảy ngày. Quan chức ở trại lao động cưỡng bức đã từ chối giữ tôi lại đó vì tôi đã không vượt qua đợt kiểm tra thể chất, và tôi đã được thả. Cám ơn sự từ bi của Sư Phụ, tôi đã được tự do.

Sau khi được thả ra, tôi đã học Pháp cẩn thận. Sau khi phát chính niệm và nhìn vào bên trong, tôi đã tìm thấy những thiếu sót của mình. Tôi đã muốn chia sẻ những phát hiện của tôi với hy vọng giúp đỡ các bạn đồng tu học hỏi được qua nhũng lỗi lầm này của tôi.

1. Khi tôi thấy các học viên khác bị bắt, bị giam giữ, hoặc bị kết án, tôi đã không giúp đỡ họ, mà thay vào đó lại trách móc họ vì đã không làm tốt. Tôi cảm thấy rằng họ nên làm các việc theo cách này hoặc cách kia. Theo tiềm thức tôi nghĩ rằng nếu tôi bị bắt, tôi nên làm thế này hay thế kia. Những điều này là những khe hở của tôi, và một khổ nạn đã đến vì tôi đã cầu nó.

2. Bướng bỉnh ngoan cố, tôi có xu hướng đánh giá cao ý kiến của tôi và muốn chứng thực bản thân. Tôi đã để ý những thiếu sót của người khác chứ không phải những điểm mạnh của họ. Cứ khi nào có vấn đề hay mâu thuẫn, tôi nhanh chóng đi tới kết luận và thường soi xét đánh giá các học viên khác. Thậm trí sau khi điều này đã xảy ra vài lần, tôi vẫn không ý thức được rằng tôi đã làm tổn thương người khác và đã làm tổn thương họ sâu sắc.

3. Tôi đã thúc ép người khác làm những việc mà họ không muốn làm. Tôi đã bị bắt và đã không vượt qua một cuộc kiểm tra thể chất, nhưng họ vẫn giữ tôi ở sở cảnh sát. Tôi đã đợi nhiều giờ, và đã nghĩ: “Tôi phải về nhà. Tôi không nên để họ bức hại tôi”. Trong tâm tôi hỏi Sư Phụ: “Tại sao họ không thả con?” Tôi bẳt đầu tìm những điều mà tôi đã không làm tốt trong quá khứ, và tôi đã được nhìn thấy cảnh tượng này. Một học viên nhiều tuổi có thị lực kém, nên các học viên khác phải giúp đỡ ông phát những tài liệu thông tin Pháp Luân Công vì ông liên tục đâm vào các vật. Các bạn đồng tu đã nói với tôi về điều này, nhưng tôi đã không cân nhắc cẩn thận và tiếp tục đưa cho ông số lượng lớn tài liệu, do vậy đã gây cho ông nhiều khó khăn. Sau khi tôi thấy cảnh tượng này, tôi biết rằng tôi đã sai.

4. Tôi thích làm mọi điều trên diện rộng. Thỉnh thoảng khi không cần phải có một số lượng lớn tài liệu, nhưng tôi vẫn mua nhiều, dùng tiền mà các đồng tu đã giao phó cho tôi. Tôi cũng sản xuất nhiều tài liệu, không cần biết những người phân phát chúng có thể mang đi bao nhiêu. Tôi tự nghĩ rằng tôi đang giúp họ cống hiến nhiều cố gắng hơn cho Đại Pháp, nhưng tôi đã không cân nhắc về hoàn cảnh của mỗi người và đã làm sự việc khó khăn cho họ.

5. Tôi đã không chú ý đến phát chính niệm. Trong những năm vừa qua về phát chính niệm, tôi cảm thấy uể oải buồn ngủ và tôi không thể giữ cánh tay cho thẳng ngay khi tôi nhắm mắt. Hai tay tôi rất gần nhau khi tôi giữ vị trí liên hoa thủ ấn. Các học viên khác đã nhắc nhở tôi nhiều lần, nhưng tôi đã không thay đổi. Tôi thường cảm thấy buồn ngủ khi phát chính niệm vào nửa đêm.

Tôi cũng vẫn còn những chấp trước khác mà tôi nên phải đã loại bỏ được chúng. Khi tôi nghĩ lại những lỗi lầm mà tôi đã mắc phải, tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Tôi sẽ tu luyện dựa trên những lời giảng của Sư Phụ và thăng tiến nhanh nhất có thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/22/186321.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/3/101172.html
Đăng ngày 5-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share