Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2008] Một vài vấn đề trong tu luyện như một thể của chúng ta đã thể hiện ra trong kỳ Thế Vận Hội. Nhiều học viên đã trở nên chấp trước vào thời gian và một vài lời tiên tri mà họ nghe thấy, và đã thất vọng khi lời tiên tri không trở thành hiện thực.

Từ rất lâu tôi đã suy nghĩ về sự kiện là một số học viên rất thụ động trong tu luyện. Đối mặt với những khổ nạn, họ không làm theo Đại Pháp, mà lại xử lý chúng theo quan điểm của người thường. Sau đó, họ thấy như vậy không đúng, nhưng vẫn nấn ná chần chừ ở một tầng nhất định nào đó và không thể đề cao bản thân họ.

Cứ khi nào những sự kiện trọng đại diễn ra, chúng ta nên nghĩ về chúng với tư cách đệ tử Đại Pháp và từ quan điểm của Đại Pháp. Các học viên mà tôi nói ở trên sau đó đã khám phá ra những khe hở trong sự tu luyện của họ, nhưng vẫn còn nấn ná ở một tầng cấp nhất định. Điều này đã lặp lại nhiều lần. Tổn thất trong tu luyện biểu hiện trong nhiều phương diện.

Tôi muốn nói một vài điều về tu luyện cá nhân của tôi. Một vài học viên chỉ nghĩ về phát chính niệm và nhìn vào bên trong khi họ gặp khó chịu hay đối mặt với vấn đề. Tại sao chúng ta chỉ nhìn vào bên trong khi chúng ta cảm thấy khó chịu? Trong cuộc sống hàng ngày, một vài đồng tu không coi trọng nhìn vào bên trong để đề cao bản thân, mà họ lại đợi cho đến khi những thứ xấu xảy ra và khi đó mới nhìn vào bên trong. Mặc dù họ cũng đề cao ở một mức độ nào đó, nhưng mất mát tổn thất vẫn xảy ra.

Vấn đề chứng thực bản thân

Nhiều học viên không thể phân biệt giữa chứng thực bản thân và chứng thực Đại Pháp. Ví dụ, khi nói về làm sáng tỏ sự thật và làm các việc cho Đại Pháp, một vài học viên đã nói về việc họ vượt qua những khổ nạn lớn như thế nào với chính niệm, bao nhiêu chúng sinh mà họ đã cứu trong khi làm sang tỏ sự thật, và bao nhiêu tài liệu mà họ đã phát. Tôi nghĩ khi các bạn đồng tu ngồi lại với nhau, chúng ta nên nói về làm sao để làm tốt ba điều và làm sao để đề cao trong Đại Pháp, không nên nói về thành tích cá nhân. Bất kể bạn làm bao nhiêu việc, Sư Phụ sẽ biết điều đó, và chẳng phải đó là điều bạn nên làm hay sao? Chẳng phải là nó đến từ Đại Pháp sao? Các bạn đồng tu sẽ biết điều đó ngay cả khi bạn không nêu nó ra. Hơn nữa, chúng ta nên chú ý tới vấn đề bảo mật và an toàn, do vậy việc tu khẩu là rất quan trọng.

Khi các học viên ngồi cùng nhau, chúng ta nên chia sẻ kinh nghiệm của chúng ta trong việc làm sáng tỏ sự thật và chứng thực Đại Pháp. Ví dụ, khi một học viên đang treo một áp phích lên, một người thường đã nhìn thấy và hỏi anh ấy đang treo cái gì. Anh ấy đã nói đó là những điều xấu mà Giang đã làm. Sau đó người đó đã hỏi xin anh ấy một bản để đọc. Chúng ta nên chia sẻ kinh nghiệm và nói về quá trình đề cao trong khi làm sáng tỏ sự thật, thay vào việc nói về thành tích với mục đích hiển thị.

Một vài học viên không nói chuyện sau khi bị nói rằng họ đang chứng thực bản thân họ. Tuy nhiên, chứng thực bản thân và chứng thực Đại Pháp là hai điều khác nhau. Chỉ khi bạn thực sự đột phá qua khỏi chứng thực bản thân, bạn mới có thể biết được trạng thái chứng thực Đại Pháp.
Một vài người đã chứng thực nhóm riêng của họ. Một vài người nói nhóm học Pháp của họ rất tốt trong khi học Đại Pháp, và xua đuổi những học viên không tinh tấn. Họ làm cho nhóm của họ nổi bật. Tất cả những học viên khác đều muốn học hỏi từ họ và chia sẻ với họ. Điều then chốt là học Pháp tốt. Tuy nhiên, chúng ta không thể nói một người nào đó có làm tốt hay không chỉ qua lời nói của anh ta.

Một điều khác, một vài bạn đồng tu ở nhà những đồng tu khác trong một thời gian rất lâu, và nói về những điều vô nghĩa, làm phí phạm thời gian quý báu của các học viên. Tôi nghĩ khi đến nhà học viên khác, một học viên chỉ nên nói điều gì cần thiết sau đó rời đi. Chúng ta nên tích cực và dành nhiều thời gian làm tốt ba việc hơn.

Tâm làm việc

Một vài học viên có tâm làm công việc, và điều họ quan tâm nhất là số lượng tài liệu mà họ phát được là bao nhiêu. Một vài học viên dùng số lượng công việc mà một học viên đã làm là tiêu chuẩn để đánh giá đo lường sự tu luyện của người đó. Khi một học viên bị giam giữ, một vài học viên khác đã bình luận: “Oh, người học viên đó đã tu luyện rất tốt, làm sao anh ta lại có thể bị bắt nhỉ?”

Nhà của một học viên bị lục soát. Ngay sau khi anh ta ra khỏi trung tâm tẩy não, anh ta lập tức bắt đầu mua máy tính, tài liệu, và chuẩn bị để bắt đầu trở lại. Một vài học viên đã thảo luận với anh ta, và nói anh học Pháp nhiều hơn và nhìn vào bên trong, để ý đến an toàn. Anh ấy nói rằng không có vấn đề gì cả và bây giờ cảnh sát đã đối xử rất tốt với anh ta. Có phải vậy không? Nếu cảnh sát thực sự tốt với bạn, tại sao họ lại đưa bạn tới trung tâm tẩy não và tịch thu tài liệu của bạn? Họ đã bức hại bạn và lừa dối bạn. Các bạn đồng tu, xin đừng mê mờ như thế!

Hiếm khi tôi nghe thấy các học viên chia sẻ kinh nghiệm trong việc đề cao bản thân họ trong Pháp. Sự tập trung vào ba điều có vẻ như đã thay đổi. Làm sáng tỏ sự thật, phát chính niệm, và học Pháp—ba điều này bổ sung cho nhau. Chỉ khi học Pháp tốt, chúng ta mới có thể làm sáng tỏ sự thật tốt, chính niệm của chúng ta thuần khiết, chúng ta có thể tiêu trừ tất cả ma quỷ và cứu độ chúng sinh. Bây giờ có vẻ như đôi khi chúng ta nhấn mạnh điều này mà lơ là điều kia. Hơn nữa, bây giờ chúng ta phân công nhiệm vụ. Khi đưa cho các bạn đồng tu tài liệu, một học viên đã yêu cầu họ hoàn thành việc phân phát trong một thời gian nhất định. Nó có vẻ như giống như những nhiệm vụ đã được phân bổ. Trong tu luyện, chúng ta không thể ép buộc bất kể ai làm điều gì, và mỗi người trong chúng ta nên tiến lên, từng bước từng bước một. Làm sao chúng ta có thể trông mong người khác đạt đến một tầng nhất định nào đó?

Một vấn đề khác liên quan đến những người điều phối đang bị giam giữ. Nhiều học viên không thể hiểu lý do tại sao người điều phối đặc biệt đã bị bắt vì thấy rằng họ đã tu luyện rất tốt. Sau khi chia sẻ, chúng tôi thấy rằng những người điều phối tất cả họ đều rất bận; không chỉ bận rộn với việc phối hợp, mà còn với cả việc mua giấy, mực in, máy móc, vân vân…Họ cũng giao tài liệu cho các bạn đồng tu, giúp thiết lập những địa điểm tài liệu, và cung cấp trang thiết bị để sử dụng lâu dài. Những hoạt động này đã làm người điều phối viên không thể làm ba điều. Khi người điều phối viên bị bắt, các học viên địa phương nên cố gắng tỉnh ngộ, và tự hỏi bản thân xem mình cũng có trách nhiệm về việc đó không. Nếu người điều phối rời đi một thời gian, thì họ có tiếp tục tu luyện và làm ba điều không? Tại sao không bước đi trên con đường của riêng bạn với tư cách là một người tu?

Chúng ta phải học Pháp

Sự khác biệt giữa đệ tử Đại Pháp và người thường là đệ tử Đại Pháp được chỉ đạo bởi Đại Pháp. Cứ khi nào đệ tử Đại Pháp chểnh mảng trong việc học Pháp, những quan niệm của người thường sẽ khởi tác dụng, thậm trí điều khiển suy nghĩ của một người. Nếu bạn làm việc cho Đại Pháp lại mang theo những quan niệm của con người, thì bạn có thể bị can nhiễu và giới hạn; bạn phải làm tốt trong việc làm sáng tỏ sự thật, cứu độ chúng sinh. Bất cứ khi nào chúng ta gặp vấn đề, đó là bởi vì chúng ta đã không học Pháp tốt và không rõ ràng về Pháp. Và chúng ta thường thiếu một chìa khoá quý giá khác – nhìn vào bên trong.

Đệ tử Đại Pháp ở trong dòng chảy mãnh liệt của xã hội người thường. Một vài người đã trở nên mê đắm trôi theo dòng, một vài người thì mất phương hướng, một vài người khác lại vấp ngã, đâm vào đá khắp mọi nơi, và một vài người thì tiến lên một cách chậm chạp với đủ loại gánh nặng trên người. Trong mỗi bài Giảng, Sư Phụ đều nhắc lại nhiều lần việc học Pháp nhiều hơn nữa, học Pháp nhiều hơn nữa, nhưng tại sao một vài học viên lâu năm vẫn còn đang mê mờ? Đi theo hướng ngược lại. Tiếp tục tiến lên phía trước hoặc rơi rớt lại đằng sau!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/3/185206.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/9/25/100926.html
Đăng ngày 27-9-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share