Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Mỹ

[MINH HUỆ 23-05-2023]

Tôi học Y, khoa tâm thần học và làm việc bán thời gian tại một phòng khám sau khi tốt nghiệp. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp thân thể và tư tưởng của tôi được tịnh hóa. Tôi chuyên tâm làm việc, chiểu theo nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp để giữ tâm ngay thẳng và những cánh cửa của cuộc đời lần lượt được mở ra.

1. Tịnh hóa thân thể, tinh lực dồi dào

Ngay sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể tôi xuất hiện nhiều triệu chứng khác nhau và sau đó đã biến mất. Điều này đã loại bỏ tất cả các loại yếu tố không khỏe mạnh và thân thể tôi được tịnh hóa.

Nhiều năm trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi bị dị ứng nghiêm trọng theo mùa, sau khi chuyển đến một thành phố ở Trung Tây (Mỹ). Lúc đó, tôi không nhận ra có loại bệnh dị ứng như vậy, tôi chỉ nghĩ là vì áp lực công việc quá lớn. Tôi không ngủ được, cảm thấy chóng mặt và không thể thở được vào ban đêm. Nhiều năm sau đó, triệu chứng bệnh ngày càng nghiêm trọng. Các triệu chứng dị ứng xuất hiện hàng năm, kéo dài từ một tháng đến hai tháng, không thuốc nào có tác dụng. Tôi gần như phải châm cứu mỗi ngày mới có thể nằm ngủ được.

Vào năm đầu tiên khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đặc biệt là khi tôi ngồi thiền, tôi cần phải trải một chiếc khăn lớn trước mặt vì nước mũi tôi cứ chảy ra tựa như một chiếc vòi nước vậy. Trong năm đó, triệu chứng dị ứng của tôi đã biến mất. Vào cuối mùa dị ứng, tôi mới nhận ra mình không bị dị ứng nữa!

Từ nhỏ, tôi lớn lên trong tình trạng thiếu máu và suy dinh dưỡng, thậm chí ngủ 10 giờ đồng hồ mỗi ngày tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi. Tôi nhớ khi còn học đại học, tôi luôn phải chợp mắt nghỉ ngơi, nếu không, các tiết học buổi chiều sẽ trở nên rất khó khăn với tôi. Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra tinh thần của mình được đề cao một cách rõ rệt. Và rồi, tôi chỉ cần ngủ sáu giờ mỗi đêm và không cảm thấy mệt mỏi vào ngày hôm sau. Vậy thử nghĩ xem, cuộc sống của tôi đã được kéo dài bao lâu?

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi gần như không bao giờ bỏ lỡ luyện công buổi sáng. Đối với tôi mà nói, điều này giống như cơ thể của tôi được đến một không gian khác, nhận được điều chỉnh, điều trị và tịnh hóa. Sau đó, tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực. Tôi sẽ không bỏ lỡ việc luyện công.

Tôi còn có một hiện tượng thú vị khác, sau khi tôi lặng lẽ hoàn thành năm bài công pháp, những nốt phát ban khổng lồ sẽ xuất hiện trên chân tôi, chúng vừa ngứa vừa đỏ, nhưng sẽ lặn đi chỉ trong vòng vài phút sau đó.

Thân thể của tôi thỉnh thoảng vẫn trải qua quá trình tịnh hóa, chủ yếu là đau đầu, sốt và đau nhức cơ thể. Hiện tượng này thường xảy ra vào cuối tuần hoặc vào ngày nghỉ của tôi, vì vậy nó không ảnh hưởng đến việc học và công việc của tôi.

2. Gặp ma nạn, bình tĩnh đối đãi

Tôi là một bác sĩ tâm lý, sau khi tốt nghiệp xong, tôi lựa chọn làm công việc bán thời gian. Ba năm sau, phòng khám nơi tôi làm việc đóng cửa tất cả các phòng ban. Tuy nhiên, vì tôi đồng thời làm việc bán thời gian tại một trung tâm chăm sóc sức khỏe tinh thần cộng đồng khác nên tôi đã thảo luận với chủ nhiệm khoa ở đây rằng, phòng khám trước đây tôi làm việc rất phù hợp với họ, vì vậy, họ đã tiếp quản phòng khám này. Điều này giúp cho các nhân viên trong phòng khám cũ đều giữ được công việc. Bác sĩ D, vốn là cộng sự và làm việc cùng tôi ở phòng khám cũ nay đã trở thành giám đốc của phòng khám và tôi tiếp tục làm công việc bán thời gian.

Kể từ khi tôi đến làm việc ở phòng khám mới này, vì bác sĩ D đã kín lịch, không thể nhận thêm nên tôi đã tiếp nhận khoảng 90% bệnh nhân mới. Tôi tin rằng, chữa trị cho bệnh nhân ngoài chú trọng gốc rễ của bệnh, mà còn phải là điều trị hội chứng bệnh. Đối với mỗi bệnh nhân mới, tôi đều tiến hành ghi chép toàn diện bệnh án của bệnh nhân, không chỉ là các triệu chứng hiện tại, mà còn xét tình hình sức khỏe từ tuổi thiếu niên thậm chí từ khi còn nhỏ. Tôi sẽ thu thập tiền sử bệnh của gia đình, tiền sử sử dụng ma túy và các chấn thương, hay họ có từng có phản ứng với loại thuốc nào hay không. Có như vậy mới có thể đưa ra chẩn đoán một cách chính xác. Với đích đến điều trị các hội chứng, hầu hết các triệu chứng đều thuyên giảm, người bệnh không những hồi phục mà còn duy trình được trạng thái khỏe mạnh.

Thực tế cũng như vậy. Có lúc tôi có những bệnh nhân mới, ban đầu cần phải theo dõi chặt chẽ bệnh tình, nhưng cuối cùng họ sẽ khỏe lại và các triệu chứng của họ cũng ổn định. Chỉ cần họ tiếp tục dùng thuốc và tránh tiếp xúc với những chất gây nghiện. Hầu hết trong số họ đều có thể đạt được trạng thái không có triệu chứng bệnh. Điều này đã giúp lịch trình của tôi được nới rộng ra và tôi có thể tiếp nhận thêm nhiều bệnh nhân mới.

Bác sĩ D không tin rằng một sinh viên mới ra trường có thể có thành tựu như tôi làm được: bệnh nhân sau khi hồi phục đều rất ổn định và tôi có thể tiếp nhận 90% số bệnh nhân mới. Mặc dù tôi làm việc bán thời gian, nhưng phần lớn lợi nhuận của phòng khám là do công sức của tôi.

Khi tôi bắt đầu tu luyện, bác sĩ D quyết định thử thách tôi làm việc và thậm chí còn báo cáo với trụ sở trung tâm y tế về hình thức hành nghề y của tôi. Cựu giám đốc đã đến và chọn ngẫu nhiên 50 hồ sơ bệnh án của tôi và tiến hành kiểm tra. Ông đã cho tôi một đánh giá rất tốt rằng: “Nếu như tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ làm như vậy.” Nhưng bằng cách nào đó, bác sĩ D và giám đốc kế nhiệm lại hoàn toàn coi thường kết quả đánh giá đó và đã sa thải tôi.

Đối điện với ma nạn đến bất ngờ này, tôi biết có điều gì đó không ổn. Tôi nghĩ rằng mọi việc sẽ ổn nếu làm rõ sự việc này, vì vậy tôi đã gặp giám đốc và trình bày tất cả những lo lắng của tôi cũng như tình hình làm việc của tôi. Vì ông ấy không phải là bác sĩ lâm sàng, nên họ vẫn quyết định để tôi nghỉ việc vào ngày “Thầy thuốc quốc gia” năm 2006.

Họ hỏi tôi có điều gì muốn nói không, tôi đề nghị họ phải viết ra từng lời mà tôi nói ra, rằng: “Các vị sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về quyết định và hành động của mình. Trong tình huống không có sự cố trong điều trị, không có khiếu nại của bệnh nhân, không có vấn đề trong việc chăm sóc bệnh nhân. Vì vậy các vị hoàn toàn dựa trên cảm tính chủ quan chứ không phải điều tra khách quan để xét vấn đề. Nếu bệnh nhân của tôi xảy ra bất cứ vấn đề gì, các vị sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Họ vô cùng kinh ngạc trước sự bình tĩnh của tôi, tôi biết tôi sẽ không sao và tôi cần phải buông bỏ tâm tranh đấu. Mặc dù nhiều bạn bè khích lệ tôi kiện công ty này vì hành động phân biệt đối xử, nhưng tôi nghĩ mình là một người tu luyện, đây không chỉ đơn giản là vấn đề giữa người này với người kia, mà đây là một dạng bức hại, họ cũng chỉ là người bị hại, tôi không nên trả đũa họ.

Tôi biết đây là một khảo nghiệm, một khảo nghiệm rất lớn, nhưng tôi có sự chỉ đạo của Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tăng cường học Pháp, cố gắng tiếp tục cuộc sống một cách bình thường nhất có thể. Chồng tôi vô cùng lo lắng và băn khăn vấn đề – tiền nhà sẽ trả thế nào đây? Và còn phải nuôi dạy ba đứa trẻ (bảy tuổi, bốn tuổi và sáu tháng tuổi). Tôi trấn an anh ấy đừng lo lắng và đồng thời bắt đầu tìm kiếm một công việc mới.

Bởi vì phòng khám đã cắt nguồn tài chính của tôi một cách vô lý nên tôi cảm thấy tiếc nuối cho người đã khởi xướng việc này. Người mà đố kỵ và bất an đã bị các nhân tố xấu trong vũ trụ lợi dụng. Sáu tháng sau, phòng khám đó đã đóng cửa vĩnh viễn.

3. Một cánh cửa khác mở ra

Sau khi tôi bị sa thải, tôi không có cơ hội làm việc trong hoặc xung quanh thành phố, và tôi cũng bận rộn làm các hạng mục chứng thực Đại Pháp. Khi tôi đang ở Washington, D.C., tham dự một sự kiện hồng dương Đại Pháp, tôi nhận được một cuộc gọi từ một bệnh viện địa phương cách nhà khoảng 4 km. Họ muốn sắp xếp khóa đào tạo máy tính cho tôi trước khi tôi bắt đầu làm việc tại đây.

Vài tuần trước khi tôi rời phòng khám cũ, tôi đã từng liên lạc với bệnh viện này. Bệnh viện này được thành lập từ năm 2004 và được mệnh danh là “Thánh địa trị liệu”, tuy nhiên bệnh viện lại không có khoa tâm thần. Khi tôi gọi điện thoại đến, tổng đài đã kết nối trực tiếp với giám đốc bệnh viện – người phỏng vấn tôi ngay trong tuần lễ đó.

Chúng tôi nói chuyện hơn hai giờ đồng hồ, và giám đốc điều hành cảm thán rằng, ông chưa từng gặp ai phù hợp với công việc này như tôi. Bởi vì tôi có rất nhiều kinh nghiệm chuyện môn, và cũng có kinh nghiệm về Trung Y. Ông nói: “Cô thật sự là một luồng gió mới!”. Ông hứa sẽ đẩy nhanh quá trình nhận tôi làm việc. Một tháng sau khi tôi rời phòng khám cũ, tôi đã bắt đầu công việc tư vấn tâm lý cho bệnh viện này.

Tôi cũng đang xem xét việc mở phòng khám riêng. Với suy nghĩ này, đồng nghiệp của tôi đã gọi điện thoại cho tôi. Cô ấy đã mở phòng khám riêng cách đây hai năm và cô ấy chỉ cho tôi cách thức hoạt động của nó. Trong vòng chưa đầy một tháng sau, tôi đã thành lập một phòng khám riêng. Môi trường của phòng khám của tôi rất tốt, ngoài cửa sổ lớn có một vườn hoa hồng rộng. Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, như thể trong mệnh của tôi đã được định sẵn vậy. Phòng khám rất rộng rãi và tôi dùng nó để tổ chức các khóa học giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp với ban giám đốc của bệnh viện và họ rất ấn tượng với các lớp học cuối tuần miễn phí của tôi và họ giúp tôi phổ biến thông tin trong các bản tin cũng như báo địa phương trong nhiều năm.

Trong năm đó, tôi không những không bị tổn thất về tài chính mà thời gian của tôi cũng trở nên linh hoạt hơn và tôi có thể tham gia nhiều hạng mục liên quan đến Đại Pháp hơn. Tôi không làm quảng cáo cho phòng khám riêng của mình hay mua bảo hiểm, phần lớn bệnh nhân của tôi đều biết đến nhờ truyền miệng. Phòng khám riêng của tôi đến nay đã thành lập được 17 năm và đến nay vẫn không ngừng phát triển.

Tôi từng nhận một bệnh nhân nặng, cô ấy không chỉ bị rối loạn cảm xúc mà còn bị sang chấn tâm lý nặng nề, nhưng cô ấy là một “chiến binh”, từ chối giấy chứng nhận thương tật và nhận phúc lợi. Cô ấy vừa đi học đại học, vừa đi làm. Sau khi tôi yêu cầu tiền sử bệnh chi tiết và giải thích về tình trạng sức khỏe của cô ấy và phác đồ điều trị. Khi đi trên đường trở về cô ấy khóc và nói: “Những người như chị đã mang hy vọng đến cho người khác.” Nhiều năm sau, cô ấy giống như bao người khác, có một tinh thần vô cùng ổn định.

Nhiều năm sau, tôi gặp lại vị bác sĩ đã sa thải tôi tại một hội nghị, ông ấy nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Tôi tiến đến và bắt tay ông ấy, giới thiệu về công việc và cuộc sống gần đây của tôi. Ông ấy có ấn tượng sâu sắc với phòng khám riêng của tôi và việc tôi có thể chủ động trò chuyện đã giúp ông cảm thấy nhẹ lòng. Tôi nhận danh thiếp của ông ấy và sau đó gửi cho ông thông tin về buổi biểu diễn của Shen Yun.

Là Pháp Luân Đại Pháp đã dẫn dắt tôi trở thành con người như hiện tại. Trong nhiều năm tu luyện, tôi càng chú tâm loại bỏ tâm tranh đấu. Trong khi mâu thuẫn xuất hiện, tôi có thể bình tĩnh đưa ra quyết định mà không vội vàng phản ứng. Tôi quan tâm đến từng niệm đầu tư tưởng của bản thân, không rơi vào cách nghĩ tiêu cực và chiểu theo các nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp trong cuộc sống và công việc. Tôi nhận ra rằng, tôi chỉ có một nguyện vọng, đó là Sư phụ thành toàn cho tôi!

(Bài chia sẻ nhân dịp chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 đăng trên Minh Huệ Net)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/20/460960.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/23/209495.html

Đăng ngày 14-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share