Bài viết của một học viên Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-04-2010] Học viên A trong nhóm học chúng tôi luôn tinh tấn trong thực hiện ba việc. Cô ấy và một học viên khác đã bắt đầu in các thông điệp về Pháp Luân Công trên tiền giấy vào mùa thu năm 2008. Cô ấy cung cấp chúng cho các học viên khác. Đó là một công viên tốn rất nhiều thời gian và khó khăn, rất khó làm trên máy in. Không có nhiều học viên muốn làm điều này. Họ đến đổi lấy những tờ tiền có thông điệp được học viên A in. Kết quả là, học viên A phải làm việc thêm giờ để đáp ứng nhu cầu. Dù sau nhiều giờ làm việc, cô ấy cũng không bao giờ kêu ca và luôn mỉm cười. Các học viên thực sự ngưỡng mộ cô.

Tuy nhiên, mùa thu vừa rồi, học viên A đã nói với tôi, “Ở thành phố này chỉ có duy nhất hai chúng tôi đang in các thông điệp lên các tờ tiền. Tôi không thể rời khỏi đây được.” Tôi cảm thấy không thoải mái lắm với câu nói của cô ấy. Đó chẳng phải là cô ấy chấp trước vào bản thân ư? Cô ấy là một học viên chín chắn mà minh chứng những phẩm chất tu luyện tốt đẹp trên nhiều phương diện. Cô ấy lại trở nên chấp trước vào những thành tích của mình như thế sao?

Những người mà có những cống hiến đáng kể thường có chiều hướng phát triển các chấp trước người thường. Tôi nhớ lại những khó nạn của bản thân mình vào nửa cuối năm 2005. Tôi đã có cố gắng chứng thực Pháp và cứu độ những người trong thị trấn của tôi, nhưng sau đó tôi trở thành chỉ nghĩ đến mình và cẩu thả. Tà ác đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi bị bắt vào tháng Ba năm 2006. May mắn thay, các bài giảng của Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi, và tôi đã nhận ra vấn đề của mình. Một vài ngày sau, tôi đã tìm cách trốn khỏi trại giam. Tôi không bao giờ quên bài học nặng nề này.

Là một học viên có trách nhiệm. Tôi nêu vấn đề này ra với cô ấy, và chỉ ra rằng cô ấy có thể có chấp trước. Cô ấy đống ý với tôi. Nhưng, cô ấy vẫn tiếp tục nói theo kiểu này, và nhấn mạnh những quan điểm của mình trong khi trò chuyện với những người khác khi tôi ở quanh đó, như thể cô ấy muốn tôi nghe được nó.

Tôi tự bảo mình, giờ tôi đã nói với cô ấy rồi, còn tùy cô có chấp nhận hay chối bỏ ý kiến của tôi. Tôi không nên chấp trước vào chấp trước của cô. Nhưng đáng tiếc thay, tôi đã không dùng cô như một tấm gương phản ánh những vấn đề của chính mình. Bây giờ tôi nhận thấy hành động của cô chính là khảo nghiệm tâm tính của tôi. Tôi đáng ra phải loại bỏ chấp trước của chính mình vào lúc đó.

Vào ngày Pháp Luân Đại Pháp toàn thế giới 13 tháng Năm năm ngoái. Tôi đã tổ chức một buổi chia sẻ kinh nghiệm ở thị trấn quê hương. Đó là lễ kỉ niệm ngày sinh nhật lần thứ 58 của Sư Phụ và lần thứ 10 ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Buổi chia sẻ là một thành công. Các học viên trở nên tự tin hơn trong tu luyện cá nhân và cứu độ chúng sinh. Nhưng chẳng bao lâu, tôi bắt đầu nghe thấy những bình luận tiêu cực từ người điều phối viên chủ chốt. Tôi có phiền lòng chút ít. Nhưng tôi nhanh chóng bình tâm và bắt đầu hướng nội tìm kiếm vấn đề của mình. Những chấp trước nào còn đó? Tôi đã thấy tâm hiển thị, tật đố, tìm kiếm sự công nhận… Dù tôi đã phát hiện những vấn đề này, nhưng chúng vẫn còn tồn tại.

Phản hồi tiêu cực ngày càng nhiều. Trước đó ít lâu, người điều phối viên chính đã chỉ trích đích danh tôi khi nói chuyện với một học viên khác. Anh cho rằng hội thảo mà tôi tổ chức đã làm hỏng một hội thảo khác mà anh đã lên kế hoạch; rằng đó can nhiễu trong trong Chính pháp và tôi đã gây tổn thất cho Đại Pháp. Ngay sau đó, tôi tìm ra căn nguyên. Năm ngoái, tôi tổ chức hội thảo và lên lịch bắt đầu vào một giờ chiều ngày 13 tháng Năm. Hôm đó vào 12 giờ 30 phút chiều, một học viên nói với tôi rằng người điều phối viên đó đã dự định sử dụng đúng phòng này cho một hội thảo khác trong hai ngày, và yêu cầu tôi chuyển địa điểm ngay lập tức.Tôi không thể tìm ra địa điểm khác trong một thời gian ngắn như thế nên buổi hội thảo đã diễn ra như lịch.

Điều đó có gây tổn thất cho Pháp không? Tôi đã không tranh luận, cũng không nói lại với người điều phối viên. Nhưng tôi có chút buồn bã. Vài ngày trước, một điều phối viên khác đến chia sẻ kinh nghiệm. Tôi nhân cơ hội trình bày hoàn cảnh của mình về cuộc tranh cãi này. Nhưng ngay khi tôi dừng thì một học viên khác lại phê bình tôi ích kỉ. Tôi chợt nhận ra rằng tất cả những phản hồi tiêu cực về tôi trong những tháng qua chính là để tôi tìm thấy chấp trước của mình vào tự ngã.

Thật vậy, ngay sau khi tôi tìm thấy chấp trước này, tất cả những bình luận tiêu cực dừng ngay. Học viên A cũng không bao giờ nói lại rằng, “Ở thành phố này chỉ có hai chúng tôi in các thông điệp Đại Pháp lên tiền giấy.

Giờ tôi đã nhận ra rằng chấp trước vào bản thân của học viên A cũng chứa đựng sự điểm hóa của Sư Phụ đối với tôi. Đó là lời kêu gọi tôi nhận thức ra được vấn đề của chính mình. Nhưng tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ sự điểm hóa này. Tôi đã không biết là mình có thể sử dụng học viên A như là một tấm gương để nhìn lại bản thân mình. Tôi đã bỏ lỡ một cơ hội để tu luyện bản thân và đã không đạt yêu cầu mong đợi của Sư Phụ.

Sư Phụ đã phải an bài những cơ hội khác, sử dụng việc chia sẻ kinh nghiệm tu luyện để lại nhắc nhở tôi. Tôi cảm thấy tiếc vì đã làm Sư Phụ thất vọng. Băng việc viết ra những điều tôi đã học được từ bài học này, tôi muốn nói với mọi người rằng những học viên khác thường là những tấm gương phản ánh tình trạng tu luyện của chúng ta. Nếu chúng ta hiểu được điều này và nắm lấy cơ hội để tu luyện bản thân thì không gì có thể ngăn cản chúng ta, không rào cản nào có thể tồn tại giữa các học viên.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/13/221446.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/23/116282.html
Đăng ngày 02-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share