Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-10-2019] Hôm qua khi đang mua sắm ở khu chợ nông sản, tôi nhìn thấy người bán trái cây mà tôi đã gặp năm ngoái. Trông anh khác đến nỗi tôi không nhận ra khi nhìn thoáng qua. Một năm trước anh gầy, gù lưng và khó thở. Người đàn ông mà tôi nhìn thấy bây giờ là một người khỏe mạnh, dáng người thẳng, mặt mũi hồng hào.

Lúc đó anh không bận, vì thế chúng tôi có thể nói chuyện với nhau. Anh nói rằng anh rất hối tiếc vì đã không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi chúng tôi gặp nhau lần đầu một năm trước. Nhưng sau đó anh đã gặp một học viên khác và cuối cùng đã tu luyện. Anh nói rằng bây giờ anh tinh tấn, học Pháp và luyện công mỗi ngày. Vợ anh cũng tin Đại Pháp và đang nghe các bài giảng của Sư phụ vào buổi tối, đồng thời đọc các sách Đại Pháp. Lắng nghe câu chuyện của anh, tôi hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ của chúng tôi năm ngoái.

Bỏ lỡ cơ hội đầu tiên

Tôi khuyên anh thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và anh đã nhanh chóng đồng ý. Anh có vẻ không khỏe, vì thế tôi đã hỏi thăm về sức khỏe của anh. Anh nói rằng anh bị hen suyễn từ nhỏ và đó là do di truyền vì chị gái anh cũng qua đời vì bệnh đó khi còn nhỏ. Anh nhớ có khoảng thời gian anh phải uống rất nhiều thuốc để duy trì. Anh nói mình còn có thể sống được đến hôm nay coi như không quá tệ, anh đã thỏa mãn. Khi trời trở lạnh là lúc anh khổ sở nhất. Tôi bảo anh rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp anh và tôi sẽ dạy anh. Anh đã đồng ý học.

Tối hôm đó tôi đến nhà anh. Anh vẫn chưa ăn tối vì thế tôi bảo anh hãy ăn trước. Anh nói rằng chỉ có thể ăn một nửa đồ ăn trong bát. Tôi khích lệ anh ăn hết để có sức học các bài công Pháp. Chúng tôi nói chuyện với nhau một cách thoải mái trong khi anh ăn tối và bát cơm của anh đã hết mà anh không hề hay biết.

Tôi đề xuất chúng tôi lên tầng năm để học các bài công pháp. Anh cho rằng đi được lên đó sẽ mất nhiều thời gian vì anh phải thường xuyên nghỉ giữa chừng để thở. Tôi thúc giục anh và nói: “Anh có thể làm được, chỉ cần đi theo tôi.” Anh vui vẻ khi đã có thể lên tầng năm mà không cần dừng lại nghỉ lần nào.

Tôi chia sẻ với anh lợi ích của Đại Pháp và vẻ đẹp của môn tu luyện. Anh rất hào hứng, thậm chí còn phấn chấn hơn khi tôi nói rằng vào lúc anh muốn học Đại Pháp, anh đã có Sư phụ ở bên rồi.

Tôi hướng dẫn anh bài công pháp thứ nhất. Anh học rất nhanh và luyện được tốt. Tôi nói rằng bốn bài công pháp đầu khá dễ học nhưng tới bài công pháp thứ năm, chúng tôi phải ngồi trong tư thế hai chân bắt chéo gọi là song bàn. Tôi làm mẫu cho anh và anh làm theo tôi. Thật kinh ngạc, anh có thể làm chính xác ngay. Tôi cảm thấy anh thực sự có duyên với Đại Pháp.

Tôi khuyên anh ngồi thế song bàn khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, và sức khỏe của anh sẽ cải thiện. Anh rất hăng hái. Tôi lại khuyên anh nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày và bảo anh ngày hôm sau tôi sẽ mang tới cho anh một cuốn Chuyển Pháp Luân. Sáng hôm sau, anh phải dậy sớm để đi tới chợ nông sản, vì thế tôi đã kết thúc ở đó và ra về.

Vui mừng với những sự việc xảy ra trong ngày, trên đường về nhà tôi đã không bình tĩnh được. Tôi có một đêm không yên vì nghĩ về anh và căn cơ của anh. Tôi muốn giúp anh tu luyện tinh tấn. Sự đề cao của anh sẽ giúp chứng thực huyền năng của Đại Pháp! Có lẽ chính tâm hoan hỷ của tôi đã dẫn đến thay đổi lớn.

Buổi chiều hôm sau, vẫn còn háo hức, tôi mang cuốn sách Chuyển Pháp Luân và các đĩa DVD bài giảng đến nhà anh như đã hứa. Vợ anh nói với tôi rằng anh vừa đi bán đào vì không bán hết trong buổi sáng.

Tôi ở lại và nói chuyện với cô ấy về Đại Pháp, kể cho cô nghe nhiều câu chuyện về những lợi ích mà mọi người thu được từ môn tu luyện. Tôi bảo cô ấy tôi sẽ quay lại vào ngày hôm sau.

Trên đường đi ra cổng, tôi gặp anh. Anh không vui và nói rằng sẽ không học Đại Pháp nữa, rằng anh sẽ tiếp tục uống thuốc mỗi ngày. Anh giải thích rằng đào của anh lúc nào cũng ngon nhất nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh không thể bán hết. Anh đổ lỗi việc không may đó là do hôm qua anh đã học Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi vô cùng kinh ngạc và thất vọng khi anh đổ lỗi cho Đại Pháp. Với một người có duyên phận như vậy, đây chắc chắn là can nhiễu.

Có thể tương lai anh sẽ gặp một học viên khác và tiếp duyên với Đại Pháp.

Đó là chuyện một năm trước. Giờ đây, nhìn người đàn ông trước mặt mình, tôi nhận thấy những thay đổi to lớn. Tôi nhận ra chính tâm hoan hỉ và tâm lý chứng thực bản thân của mình là nguyên nhân dẫn đến can nhiễu.

Sư phụ giảng:

“Tại các phương diện khác và quá trình tu luyện cũng phải chú ý không được sinh tâm hoan hỷ; loại tâm này rất dễ bị ma lợi dụng.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không tuân theo lời giảng của Sư phụ, điều đó đã dẫn đến chướng ngại khi cứu người bán trái cây. Sư phụ luôn nhấn mạnh việc học Pháp, học Pháp tốt và học Pháp với tâm thuần tịnh. Nhưng tôi đã học Pháp một cách nông cạn và bị những quan niệm người thường ảnh hưởng. Đó thực sự là một bài học! May mắn thay, một học viên khác với tâm từ bi đã giúp người bán trái cây ấy tiếp duyên với Đại Pháp.

Tôi đã có thể tìm ra những vấn đề của mình và thanh trừ chúng. Trong tương lai, tôi sẽ nhắc nhở bản thân cần học Pháp nhiều hơn như Sư phụ đã dạy chúng ta. Tôi không cho phép bất kỳ can nhiễu nào lợi dụng tôi, để nhiều người hơn nữa có thể đắc Đại Pháp.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, có điểm nào chưa đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/9/394240.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/8/181006.html

Đăng ngày 07-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share