Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 02-01-2019] Những năm qua, trong quá trình giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi gần như đến đâu cũng giảng, đa số mọi người đều đồng ý làm tam thoái, thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội; nhưng cá biệt có những người chẳng những không đồng ý thoái mà còn nói những lời bất kính với Sư phụ và Đại Pháp. Có đồng tu nói: “Dù sao cũng đã cho họ cơ hội rồi, đừng cưỡng cầu quá.” Người khác thì nói: “Trong Pháp cũng giảng rồi, luôn có những người không thể cứu, nếu không lý trí sẽ dễ xuất hiện vấn đề.” Lúc đầu tôi cũng có suy nghĩ tương tự.
Sư phụ giảng:
“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009], Giảng Pháp các nơi IX)
Dường như những người phản đối và không sẵn lòng lắng nghe sự thật đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền và đầu độc nặng nề. Mặc dù rất khó để họ lắng nghe, nhưng họ có thể thay đổi nếu chúng ta có thể đột phá trong tu luyện và nhận thức Pháp.
Hướng nội
Có lần đi chợ, tôi gặp một cặp vợ chồng già bán trứng ngỗng. Vừa nhặt trứng, tôi vừa giảng chân tướng. Tôi vừa giảng vài câu thì cả hai đều nói họ không muốn nghe vì họ không tin những gì tôi đang nói với họ.
Trước khi rời đi, tôi nói: “Nếu hai bác không tin cũng không sao. Cháu không phản đối, hai bác cứ từ từ tìm hiểu. Hãy nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ để được phúc báo.” Họ không nói gì và quay đi.
Tôi hướng nội và nhận thấy rằng mình có tâm phân biệt. Tôi nghĩ rằng người dân nông thôn không được giáo dục và có phần coi thường họ. Tôi đã quy chính lại bản thân mình và phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố tà ác đằng sau họ. Khi gặp lại cặp vợ chồng già, tôi nở nụ cười và nói với họ rằng chúng tôi thật có duyên và tôi sẽ nói với họ những tin lành từ Đại Pháp. Bà lão không trả lời và chỉ nói rằng trứng rất ngon.
Lần này tôi đã rất khiêm tốn. Sau đó tôi nghĩ, cách tốt nhất để giảng chân tướng cho người dân nông thôn là trò chuyện chứ không phải là giảng giải. Mối quan hệ càng gần gũi, hiệu quả của việc giảng chân tướng càng tốt.
Khi tôi đi chợ lần thứ ba, người chồng chào tôi và đề nghị bán trứng cho tôi với giá ưu đãi. Tôi nói: “Không được, hai bác làm ăn không dễ dàng gì, cháu sẽ trả đúng giá.” Ông ấy khen tôi tốt bụng.
Lần này khi tôi giảng chân tướng cho ông, ông ấy đã lắng nghe và sau đó đã làm tam thoái. Ông nói rằng vợ ông đang ở phía bên kia chợ. Tôi nhắc ông ấy nói với bà ấy niệm chín chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.“
Giúp mọi người hiểu chân tướng về Đại Pháp đòi hỏi sự kiên trì và lý trí. Đừng cảm thấy nản lòng khi gặp khó khăn. Quy chính bản thân trong Pháp, trạng thái tu luyện cá nhân đột phá một chút, thì có thể cứu được nhiều người hơn.
Tôi đã có một đồng nghiệp cùng văn phòng trong nhiều năm và chúng tôi coi nhau như anh em. Sau khi văn phòng bị đóng cửa, anh ấy được chuyển đến một văn phòng khác với vị trí lãnh đạo. Sau khi tôi bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy đã phản đối và nói với tôi rằng tôi không có niềm vui nào trong cuộc sống vì tôi không uống rượu hay theo đuổi phụ nữ.
Sau khi tôi được thả ra khỏi trại giam giữ vì tu luyện Đại Pháp, anh ấy đã khóc và yêu cầu tôi từ bỏ Đại Pháp và tận hưởng cuộc sống. Sau khi thấy tôi vẫn tu luyện Đại Pháp, anh ấy đã tức giận và quở trách tôi, nói những điều thiếu tôn trọng về Sư phụ. Tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho anh ấy trong gần hai thập kỷ. Anh không tin, nhưng tôi cũng không bỏ cuộc.
Tôi hướng nội và nhận thấy rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào tình với anh ấy. Mỗi lần nói chuyện với anh, tôi đều hy vọng anh sẽ thay đổi. Tôi càng hành động theo cách này, hiệu quả càng tệ. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau về điều đó, và tôi đã rất bối rối.
Một lần chúng tôi đi chơi với một vài người bạn. Trong bữa tối, tôi vừa nói vài câu giảng chân tướng, anh ấy liền gây chuyện: “Pháp Luân Công tốt à, nếu không phải vì tấn công Trung Nam Hải, không làm chính trị, thì ĐCSTQ có cấm không?” Sau đó anh ấy còn nói xấu Sư phụ. Lúc này tôi không nhịn được, nói: “Anh có oán hận gì với Pháp Luân Công à? Lần nào cũng có thái độ này?” Anh ấy không nhượng bộ: “Tại sao mới nói xấu vài câu về Sư phụ thì anh nhảy lên như vậy? Còn nói mấy lời xấu về ĐCSTQ thì các anh vui, nói tốt về ĐCSTQ thì các anh tức giận. Các anh còn nói mình không làm chính trị? Anh thử giải thích xem.”
Sau đó, tôi đã không liên lạc với anh ấy trong gần một năm. Thỉnh thoảng tôi nghĩ đến anh ấy rồi lại bỏ qua ngay lập tức. Tôi cảm thấy đó là sự can nhiễu, và tôi gần như đã quên mất anh ấy.
Sau đó, Sư phụ đã ba lần điểm hoá về anh ấy trong mơ cho tôi. Lần đầu tiên mơ thấy anh, tôi đã không chú ý. Lần thứ hai, tôi mơ thấy anh ấy đang đứng ở một cánh cửa, và tôi ngăn anh ấy lại như thể tôi biết rằng anh sẽ chết nếu anh đi ra ngoài. Tôi nghĩ rằng đây là điểm hoá để cứu anh ấy, nhưng tôi không chắc làm thế nào để làm điều đó. Nếu anh ấy phản đối tôi một lần nữa thì sao? Tôi đã từ bỏ suy nghĩ. Lần thứ ba, tôi mơ thấy anh đang nói chuyện với một người. Khi người đó nhắc đến tôi, anh ấy không phản đối. Giấc mơ này khiến tôi thấy rằng tôi sợ mất mặt, mất tự trọng, v.v.
Tôi nhận ra rằng khi tôi giảng chân tướng, có một thứ gì đó trong tiềm thức của tôi. Tôi có xu hướng tranh cao thấp với những người không muốn nghe chân tướng. Suy nghĩ sâu xa của tôi là: “Tôi biết rõ hơn bạn, vì vậy bạn không thể tranh luận với tôi và bạn phải lắng nghe tôi.” Cựu thế lực đã lợi dụng những chấp trước này.
Tôi gọi cho anh và xin lỗi: “Tôi đã từng nói chuyện với giọng điệu nặng nề, có thể đã làm tổn thương anh. Tôi xin lỗi. Anh vẫn còn giận tôi à?” Anh ấy nói: “Chỉ có anh là người quá nhạy cảm và dễ nổi nóng. Tôi vẫn ổn.” Tôi đề nghị chúng tôi gặp nhau, và anh ấy đã đồng ý.
Tôi đến một nhà hàng cùng với hai người bạn và một học viên khác. Anh ấy yêu cầu tôi đừng đề cập đến chủ đề đó nếu không chúng tôi sẽ lại cãi nhau. Tôi trả lời rằng tôi sẽ không cãi nhau với anh.
Tôi nhắc nhở bản thân đừng hành động như trước đây. Trước đây tôi giảng như một cái máy và không cho đối phương cơ hội nói chuyện. Tôi nhận ra rằng điều quan trọng là đảm bảo rằng đối phương đang lắng nghe. Tôi có thể giảng chân tướng tốt hay không phụ thuộc vào trạng thái tu luyện, ngữ khí, thiện tâm, cảnh giới của tôi.
Trong bữa tối, tôi đã không “giảng bài” cho anh ấy. Sư phụ đã dạy tôi nhìn vào mặt tốt của người khác. Tôi khen ngợi những mặt tốt của anh ấy. Trước đây tôi chưa từng làm như vậy. Người học viên đi cùng hầu như không ăn gì. Ngoài việc phát chính niệm, đồng tu còn nói với anh ấy một số điều về Đại Pháp. Bạn tôi gật đầu và dường như chấp nhận.
Trên đường về nhà, người đồng tu nói, hôm nay mọi thứ rất tốt. Anh ấy cũng đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Người này không giống như những gì anh nói. Có lẽ do anh có chấp trước vào tình. Tôi đã đồng ý rằng tôi đã không làm tốt trong quá khứ.
Sư phụ đã giảng:
“Tôi bảo mọi người rằng, chúng ta đã là người tu luyện, thì gắng hết sức từ bi đối đãi hết thảy chúng sinh gần gũi mình. Có lẽ có người là cơ duyên chưa tới, có lẽ có người trúng độc quá sâu nhưng vẫn có thể cứu, đương nhiên cũng có một số người là không thể cứu, nhưng tuyệt đại đa số đều có thể cứu, hiện nay chư vị vẫn không phân [biệt] rõ đâu. Tôi nghĩ rằng nhất quyết đừng để tâm ý nguội lạnh, đối với ai cũng đều từ bi như nhau mà làm, có từ bi có thể nóng tan cả sắt thép thì có thể làm được tốt.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Đối chiếu với Pháp của Sư phụ, tôi thấy rằng nhận thức của tôi chưa theo kịp Pháp, và tôi đã làm rất kém. Sau sự việc này, đầu óc tôi đã mở mang hơn rất nhiều và mau chóng chỉnh sửa bản thân để cứu nhiều chúng sinh hơn.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2019/1/2/379612.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/8/178361.html
Đăng ngày 05-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.