Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 14-08-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ vào năm 1995 khi tôi mới ba tuổi. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, mẹ tôi bị bắt giữ phi pháp và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức.

Bị mất đi môi trường tu luyện, tôi dần dần trở nên giống với một người thường, và trôi nổi với danh, lợi, và tình. Tôi rời Trung Quốc vào năm 2015 để du học và quay lại tu luyện vào năm 2016. Tuy nhiên, cho đến tận năm nay, tôi mới thực sự hiểu thực tu là gì.

Tìm lại chân ngã

Nghiệp tư tưởng mạnh mẽ đã can nhiễu tôi suốt một thời gian dài. Nhưng tôi đã không nhận ra nó.

Cha mẹ ly hôn, kỳ vọng cao của mẹ về chuyện học hành của tôi, và sự bất mãn của tôi đối với cuộc sống khiến tôi căng thẳng và bất bình. Hơn nữa, tôi lại có chấp trước luôn nhìn mọi thứ một cách tiêu cực.

Những vật chất tư duy phụ diện này đã can nhiễu nghiêm trọng đến tu luyện của tôi, khiến tôi không vui và chán nản. Tôi cảm thấy rất buồn rầu.

Tôi cho rằng nếu tôi tinh tấn hơn thì trạng thái tu luyện của tôi sẽ được cải thiện, nhưng cho đến tận tháng 4 năm nay tôi mới ý thức được rằng ý nghĩ này là sai. Nhờ Sư phụ điểm hóa, tôi mới ngộ được rằng nghiệp tư tưởng cường đại đó đã can nhiễu đến tôi. Chỉ khi tôi bài xích nó, thanh trừ nó, và tìm được chân ngã của mình, tôi mới có thể học Pháp tốt, tu tốt bản thân, và mới có thể tinh tấn.

Khi phát chính niệm, tôi đã thêm một niệm đầu để thanh trừ những vật chất bất hảo này: “Ta là đệ tử Đại Pháp. Chân ngã của ta căn bản là không có những thứ vật chất tiêu cực kia. Ta không muốn chúng, vì vậy chúng phải bị thanh trừ triệt để.”

Nhờ có sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã từ bỏ thói quen xấu xem tivi, vì vậy tôi đã thanh trừ được nguồn can nhiễu này. Bất cứ khi nào rảnh rỗi, tôi liền học Pháp, luyện công, học Kinh văn mới, đọc Minh Huệ Net, nghe đài phát thanh Minh Huệ và các ca khúc do các đệ tử Đại Pháp sáng tác.

Tôi cảm thấy mỗi ngày mình đều được tẩy tịnh đi một chút, bởi vì các vật chất tiêu cực đã rời khỏi tôi. Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn, chúng lại đột nhiên tấn công tôi, và tôi lại trở nên phiền muộn. Sau đó, tôi ngộ ra rằng bởi vì một chút những vật chất bất hảo cuối cùng này đang chết, nhưng vì chúng không muốn chết cho nên chúng đang giãy giụa.

Tôi bắt đầu nhẩm Pháp của Sư phụ:

“ Khi chư vị kiên định chính niệm, khi chư vị có thể bài xích chúng, tôi sẽ gỡ bỏ cho chư vị từng chút từng chút một; chư vị có thể làm được bao nhiêu, thì tôi giúp chư vị bấy nhiêu, tức là giúp chư vị huỷ [bỏ] bấy nhiêu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004, Giảng Pháp tại các nơi IV)

Sau khi chúng được gỡ bỏ, tôi đã thực sự cảm nhận được trạng thái bình thản của một người tu luyện. Khi chúng lại ngẫu nhiêu xuất hiện, tôi có thể nhanh chóng nhận ra chúng, và chúng sẽ biến mất ngay sau khi tôi phát chính niệm và học Pháp. Chủ ý thức của tôi trở nên thanh tỉnh và tôi có thể học Pháp một cách nhập tâm. Trạng thái tu luyện của tôi cũng có nhiều chuyển biến lớn.

Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu rằng việc triệt để xóa bỏ chấp trước vào xem tivi là vô cùng trọng yếu. Chúng ta không thể chỉ nghĩ rằng: “Mình không xem nhiều nên sẽ không sao cả.” Chương trình tivi của người thường, đặc biệt là những chương trình ở Trung Quốc Đại lục, đều tràn đầy những chuyện tranh tranh đấu đấu chỉ vì danh lợi. Một khi tôi xem chúng, những vật chất xấu sẽ tiến nhập vào trường không gian của tôi, khiến tư tưởng của tôi trở nên không thanh tịnh, và những tâm chấp trước đối ứng cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Những thứ vật chất này không muốn chết, vì vậy chắc chắn chúng sẽ khuấy động tâm của bạn và khiến bạn muốn xem trở lại. Đây chính là lúc khảo nghiệm xem chính niệm của bạn có kiên định hay không. Nếu bạn có thể kiểm soát bản thân và bài xích nó, thì trạng thái này sẽ trôi qua rất nhanh.

Tu Nhẫn

Tôi thường trò chuyện với một đồng tu, nhưng lời nói của cô chứa đầy những suy nghĩ của người thường. Lúc đầu, tôi đã cố gắng kiên nhẫn nhắc nhở cô, nhưng sau đó, tôi trở nên thiếu kiên nhẫn và nghĩ rằng: “Tại sao nhân tâm của cô vẫn còn mạnh mẽ đến vậy?”

Tôi nhận ra rằng ngữ khí của tôi không được thiện và tôi đã coi thường cô ấy. Đôi khi, lời nói của tôi làm tổn thương những người khác nhưng tôi đã không nhận ra điều đó.

Một hôm, một người bạn gửi cho tôi một số tin nhắn và thư thoại để chỉ trích tôi. Chúng công kích tôi như một quả bom vậy. Tôi đã trả lời cô bằng vài lời xin lỗi lạnh lùng, nhưng cô không chấp nhận. Nội tâm tôi bắt đầu bị khuấy động.

Lúc đó, tôi lập tức nhớ tới lời chia sẻ của một đồng tu. Cô nói rằng cô đang tu Nhẫn. Một lần, cô khóc nhiều đến nỗi chiếc gối của cô ướt đẫm nước mắt, nhưng cô đã khắc chế cảm xúc tức giận và không cho nó bộc phát ra. Tu Nhẫn đã trở nên rất tự nhiên với cô.

Sư phụ giảng: “Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Từ trước tới nay, phương diện tu Nhẫn của tôi rất kém cỏi. Tôi đã cố gắng bao dung vì sợ làm tổn thương các mối quan hệ, nhưng tôi không chịu đựng được nữa và đã nổ tung, sau đó, tôi đã rất hối hận. Lần này, tôi hạ quyết tâm phải khắc chế cơn tức giận và cư xử như một người tu luyện.

Sư phụ giảng trong cuốn Pháp Luân Công:

“Lúc bắt đầu có lẽ là quấy rầy làm chư vị cáu giận, tức giận đến mức chư vị khó chịu, bắt nạt làm chư vị khó chịu lắm, bực mình đến mức chư vị đau khổ cả tim gan, nhưng chư vị không hề phát tác, chư vị nhẫn được, thế thì tốt, chư vị đã bắt đầu nhẫn rồi, một loại nhẫn một cách hữu ý. Chư vị sẽ không ngừng dần dần đề cao tâm tính, chư vị sẽ thật sự coi nhẹ những việc đó, và khi đó chư vị sẽ đề cao nhiều hơn nữa.” (Chương III, Pháp Luân Công)

Tôi đã dần bình tĩnh trở lại. Sau đó, tôi đã nhắn tin trả lời cô và cố gắng giải thích sự hiểu lầm này. Tôi vẫn tiếp tục nhận được các tin nhắn bất mãn của cô trong ba ngày tiếp theo. Tôi biết rằng mình vẫn chưa thực sự vượt qua khảo nghiệm.

Tôi nhẩm Pháp của Sư phụ và liên tục bài xích tâm tranh đấu muốn đáp trả lại. Ngay cả khi nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi và nội tâm tôi vô cùng khó chịu, tôi vẫn tiếp tục bài xích những suy nghĩ này. Dần dần, tôi đã có thể bình tĩnh trở lại.

Thông qua sự việc này, tôi đã cảm nhận được sức mạnh của Nhẫn. Tôi cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm, và sáng suốt hơn sau khi buông bỏ được chấp trước này.

Từ đó, thông qua tu Nhẫn, tôi đã vượt qua được nhiều khảo nghiệm tâm tính mà trước kia chưa vượt qua được. Mỗi lần như vậy, tôi lại phát hiện rằng “lùi một bước biển rộng trời cao”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng ngộ rằng mỗi khi mâu thuẫn phát sinh, tôi nhất định phải làm được Nhẫn. Tôi phải bài xích những tư duy phụ diện do nhân tâm gây ra. Kỳ thực, chính là Sư phụ đang không ngừng loại bỏ những vật chất xấu ở các trường không gian khác cho tôi.

Ví dụ, một lần vào buổi sáng, tôi gặp một khảo nghiệm. Tôi đã cố gắng nhẫn chịu, nhưng mắt tôi cứ rưng rưng trực khóc. Tôi đã phát hiện ra tâm oán hận của mình và thanh trừ nó. Buổi trưa hôm đó, một khảo nghiệm tương tự lại xảy ra lần nữa, nhưng tôi đã bất động tâm. Thật là kỳ diệu!

Tham gia vào các hạng mục cứu độ chúng sinh

Năm ngoái, tôi bắt đầu tham gia hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng. Đó là một cơ hội tu luyện tuyệt vời. Rất nhiều nhân tâm của tôi như tâm sợ hãi, tâm tranh đấu, tâm giữ thể diện đều đã bộc lộ ra trong quá trình này.

Lúc đầu, mỗi khi cầm điện thoại lên là tim tôi lại đập thình thịch. Tôi cảm thấy rất sợ khi gặp phải người mắng chửi hoặc la hét tôi. Đôi khi, tôi còn tranh luận với họ.

Sau đó, tôi đã học được cách phát chính niệm để thanh trừ những suy nghĩ người thường của mình. Mặc dù tôi cảm thấy mình làm không tốt, nhưng nhiều người vẫn đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.

Năm ngoái, công việc của tôi bắt đầu trở nên bận rộn. Do can nhiễu của nghiệp tư tưởng và tâm cầu danh lợi, tôi ngày càng trở nên bận rộn hơn, và thời gian biểu của tôi chỉ cho phép tôi làm được quảng bá Shen Yun vào cuối tuần. Tôi không còn thời gian để gọi điện về Trung Quốc Đại lục giảng chân tướng nữa.

Tháng 4 năm nay, sau khi không ngừng học các bài Kinh văn mới của Sư phụ, tôi dần dần ngộ ra tầm quan trọng và tính cấp bách của việc cứu người. Vì vậy, tôi đã quay lại với hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng.

Sư phụ giảng:

“Cứu người thường nguyên vốn là việc của chư vị. Tôi cứu chư vị, chư vị cứu người thường; bây giờ cả tôi cũng đang giúp chư vị làm; chư vị mà không làm thì chư vị là đệ tử Đại Pháp chăng? Cuối cùng đến lúc tính tổng kết sổ sách thì chư vị tính thế nào? Có khóc cũng không kịp rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi biết rằng nhiều người Trung Quốc vẫn chưa được cứu. Trong khi đó, tôi cảm thấy việc phát tài liệu giảng chân tướng cho người phương Tây dễ dàng hơn bởi vì họ không bị đầu độc bởi những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ.

Vì vậy, tôi luôn tránh người Trung Quốc. Khi đối diện với họ, tâm sợ hãi, tâm giữ thể diện, và đủ loại cảm giác lo lắng liên tục xuất hiện. Tôi cảm thấy rất khó mở miệng nói chuyện với người Trung Quốc và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

So với các đồng tu ở Trung Quốc Đại lục, gặp được người liền giảng chân tướng, tôi thấy mình thật kém xa. Tôi cảm thấy rất sốt ruột.

Sư phụ giảng:

Ba việc của đệ tử Đại Pháp, đã minh xác lắm rồi; chư vị đều đã làm chăng? Chưa làm thì đi làm đi; không được tưởng rằng các điểm giảng chân tướng kia là chuyên dành cho các bác cao tuổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi không quá bận rộn vào mùa hè, vì vậy tôi đã quyết định đi giảng chân tướng cho người Trung Quốc tại các điểm du lịch và vượt qua những quan niệm người thường của mình. Vào cuối tuần sau đó, tôi đã đi đến điểm giảng chân tướng tại khu phố Tàu. Dưới sự hướng dẫn của các đồng tu cao tuổi đã có nhiều kinh nghiệm, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.

Tôi tìm người Trung Quốc và tiến đến để giảng chân tướng và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Trong quá trình ấy, tôi không ngừng phát chính niệm thanh trừ mọi nhân tố can nhiễu tôi và ngăn tôi cứu người. Tôi cũng không ngừng thanh trừ tâm sợ hãi và các loại nhân tâm. Đồng thời, tôi tự nhắc nhở bản thân rằng mình đang làm một việc chân chính nhất nên không có gì phải sợ, bởi vì tâm sợ hãi không phải là bản thân mình.

Một người Canada gốc Trung Quốc trẻ tuổi đang ngồi học ở gần đó đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh đã nắm tay tôi để tỏ lòng cảm ơn. Tôi cảm thấy ở ngoài kia còn rất nhiều người đang chờ nghe chân tướng!

Một hôm, tôi nhìn thấy hai thanh niên trẻ tuổi đang ngồi hóng mát, tôi liền tiến đến chỗ họ. Sau đó, tôi giới thiệu sơ lược về Đại Pháp cho họ. Họ đã nhận tài liệu giảng chân tướng và đồng ý làm tam thoái. Trước khi rời đi, họ giúi vào tay tôi một chai bia lạnh và nói: “Trời nóng quá. Bạn đã làm việc vất vả rồi.” Tôi vô cùng cảm động.

Nhiều người hỏi tôi: “Cô còn trẻ tuổi như vậy mà cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp à?” Tôi nói với họ: “Đúng vậy, nhiều thạc sỹ, tiến sỹ, và nhiều người trí thức cũng đều tu luyện!” Sau đó, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Bây giờ, tôi đã minh bạch rằng bước tiến của tôi là do Sư phụ tôn kính của chúng ta an bài.

Tôi cũng gặp những người có phản ứng tiêu cực. Một số người phớt lờ tôi và bỏ đi với vẻ mặt cười nhạo hoặc coi thường. Một số khác còn mắng chửi tôi. Tôi biết rằng những phản ứng này của họ đều là đang khảo nghiệm tôi.

Ngày thứ hai ở điểm giảng chân tướng, một sinh viên trẻ tuổi nói với tôi bằng một giọng khinh bỉ và hỏi tôi: “Chị thì biết cái gì? Chị có bằng đại học không?” Tôi biết rằng anh ta đã bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Anh ta không nghe tôi nói, vì vậy nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt của tôi.

Tôi tự hỏi tại sao mình lại khóc. Một phần, tôi cảm thấy buồn vì người sinh viên kia đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Mặt khác, đó cũng là vì lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, chấp trước vào giữ thể diện và tâm lý bảo vệ bản thân của tôi đã bị đụng chạm đến. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm để thanh trừ những chấp trước người thường này.

Những trải nghiệm này đã giúp tôi hiểu rằng các điểm giảng chân tướng thực sự rất cần những đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Sự hiện diện của chúng ta chính là chân tướng.

Bởi vì điểm giảng chân tướng ở khu phố Tàu của Chicago đã được thiết lập cách đây hơn chục năm, các đồng tu cũng đã thanh lý môi trường ở đó, nên tôi có thể lập tức bắt chuyện được với người lạ. Tôi thực sự cảm ơn các đồng tu ở đó vì sự kiên định của họ.

Nhưng vừa quay trở lại với sinh hoạt hàng ngày, tôi lại thấy khó mở miệng bắt chuyện với người lạ. Tôi đã dần dần tìm được lý do tại sao tôi lại có tâm bảo vệ bản thân mạnh mẽ như vậy.

Tôi lớn lên trong môi trường văn hóa Đảng. Chấp trước vào việc giữ thể diện của tôi rất mạnh mẽ. Trong quá trình giảng chân tướng, tôi không biết sẽ gặp phải kiểu người Trung Quốc như thế nào, và phản ứng của họ sẽ ra sao. Nhưng tôi biết rằng tôi phải loại bỏ chấp trước này.

Tôi tự hỏi bản thân: “Vào ngày Chính Pháp kết thúc, mình sẽ cảm thấy như thế nào nếu nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều người chưa được cứu chỉ vì quan niệm người thường của mình?” Nếu như vậy, tôi sẽ hối hận không kịp. Vì vậy, tôi cần tận dụng cơ hội này để phơi bày những nhân tâm đang cản trở tôi cứu người. Tôi phải thanh trừ chúng.

Lời kết

Chính Pháp đã gần đi đến cuối cùng, nhưng tôi lại vừa mới bắt đầu tu luyện. Tôi còn rất nhiều tâm chấp trước và quan niệm người thường cần tu bỏ, đặc biệt là tâm danh, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm sắc dục, và tâm oán hận.

Tôi nhận ra rằng, đôi lúc, sau khi tôi minh bạch một Pháp lý hay làm được một chút sự việc, tôi lại phát sinh tâm hiển thị và tâm chứng thực bản thân. Tôi cần phải nghiêm khắc với chính mình và buông bỏ những nhân tâm dơ bẩn này.

Trong quá trình thực tu, tôi đã cảm nhận được sự gia trì và điểm hóa của Sư phụ. Mỗi khi chính niệm và ước muốn tu luyện bản thân của tôi thăng lên, Sư phụ lại đẩy tôi về phía trước. Tôi thật vô cùng biết ơn Ngài.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/14/391452.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/17/180365.html

Đăng ngày 03-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share