Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2019] Trong những năm gần đây, một số học viên địa phương chúng tôi đã qua đời vì nghiệp bệnh. Tôi cảm thấy buồn và bất lực. Là người tu luyện, chúng ta có những chấp trước, nhưng các học viên bị bức hại đến chết can nhiễu nghiêm trọng đến việc cứu người của chúng ta trong thời kỳ Chính Pháp. Mỗi học viên trải qua nghiệp bệnh phải chịu đựng sự khó chịu và thậm chí là đau đớn cùng cực. Trên thực tế, nhiều học viên đã bỏ cuộc vì đau đớn không thể chịu đựng được. Họ cuối cùng tới bệnh viện và sau đó tự trách móc bản thân. Tâm sợ mất thể diện của họ sau đó đã trở thành một chấp trước khác. Khổ nạn kéo dài trong một thời gian dài, khiến họ mất lòng tin và cuối cùng mất mạng.

Tôi đã chia sẻ với một học viên bị liệt đã qua đời. Cô ấy tới bệnh viện vì không thể chịu nổi đau đớn. Một học viên khác (cũng đã qua đời) không thể chịu nổi việc bụng trướng lên và đã tới bệnh viện. Một học viên bị bệnh trĩ (người này sau đó cũng qua đời) không thể chịu nổi cơn đau. Một học viên khác đã chịu cơn đau khủng khiếp, và tình trạng kéo dài trong vài năm, cuối cùng anh ấy đã tới bệnh viện.

Tất cả những học viên này đều biết việc không thừa nhận bức hại của cựu thế lực, nhưng tất cả họ đều sợ đau. Khi họ bị đau, họ không thể bình tĩnh để phát chính niệm. Họ luôn tin rằng cơn đau của họ khác với cơn đau của nghiệp bệnh. Sư phụ đã giảng:

Tu luyện lộ bất đồng

Đô tại Đại Pháp trung

Tạm dịch:

Đường tu luyện khác nhau

Đều ở trong Đại Pháp

(Hồng Ngâm II – Vô trở)

Mặc dù biểu hiện của khổ nạn với mỗi người là khác nhau, nhưng chấp trước là như nhau. Sợ đau cũng là một chấp trước. Các vị thần không nhăn mặt vì đau hay cử động trong khi phát chính niệm, họ cũng sẽ không nghĩ đến việc làm dịu cơn đau trong khi phát chính niệm. Phát chính niệm như vậy sẽ không thanh trừ được tà ác. Tôi biết nhiều học viên đã vượt qua khổ nạn. Tất cả họ đều ngồi bất động trong khi phát chính niệm ngay cả khi họ đang chịu cơn đau khủng khiếp.

Bản thân tôi cũng trải qua loại đau đớn không ngừng này. Dù tôi có điều chỉnh tư thế như thế nào thì tôi cũng không thể làm dịu cơn đau dù chỉ một chút. Tôi phủ nhận cựu thế lực trong tâm nhưng không có tác dụng. Một lần, khi hướng nội, tôi thấy lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi:

“Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sau đó tôi ngộ ra rằng nếu tôi phát chính niệm trong khi vặn vẹo cơ thể, nó sẽ là thừa nhận cựu thế lực. Nếu tôi không thừa nhận hoặc không cảm thấy đau vì đó là do cựu thế lực cưỡng chế lên, điều đó sẽ là phủ nhận an bài của cựu thế lực!

Với thể ngộ này, tôi ngồi thẳng ngay ngắn và không cử động cho dù đau tới mức nào. Tôi điềm tĩnh quan sát cơn đau di chuyển trong cơ thể mình. Ngay cả khi cơn đau không thuyên giảm, tôi vẫn có thể chịu đựng nó. Tôi tiếp tục phát chính niệm trong khi chịu đau. Nửa giờ sau đó, tôi cảm thấy rất mệt. Tôi cầu xin Sư phụ rằng tôi phải nghỉ một chút và sẽ tiếp tục sau đó. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã thanh trừ tà ác cho tôi. Ngay cả trước khi tôi nhận ra chấp trước của mình, Sư phụ đã làm điều đó cho tôi sau khi tôi không còn sợ đau nữa.

Từ sự việc này, tôi ngộ ra rằng trong khổ nạn nghiệp bệnh, chúng ta nên phủ nhận cựu thế lực dù chúng cưỡng chế lên chúng ta cảm giác gì, kể cả đau đớn. Khi chúng ta không bị động tâm vì cơn đau, chúng ta sẽ có thể vượt qua khảo nghiệm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/13/387036.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/25/178205.html

Đăng ngày 14-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share