Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 1-1-2018] Tôi bị bắt giữ khi đang nói cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp tại một khu chợ. Sau đó, tôi bị đưa đến trại tạm giam.
Tôi hướng nội và nhận thấy rằng mình đã không tập trung khi học Pháp và phát chính niệm. Tôi cũng có có tâm sợ hãi rất lớn và chỉ coi việc giảng chân tướng như một công việc chứ không phải là một phần của tu luyện. Tà ác đã lợi dụng sơ hở và các chấp trước của tôi.
Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi ra khỏi trại giam và cho tôi một cơ hội khác để tu luyện tốt hơn.
Tâm sợ hãi
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là về học Pháp và phát chính niệm. Tuy nhiên, tôi không thể nhớ được bất cứ lời giảng nào của Sư phụ hay phát chính niệm, bởi tâm trí tôi bị can nhiễu bởi các tư tưởng bất hảo.
Tôi cố gắng giải thích sự thật về Pháp Luân Đại Pháp với các tù nhân cùng buồng giam, nhưng họ từ chối lắng nghe. Thay vào đó, họ bắt đầu vu khống Đại Pháp và Sư phụ.
Sau đó, tôi thường nghe thấy tiếng nhạc luyện công và nhận ra Sư phụ đang khích lệ tôi tập các bài công pháp. Tôi không thể trừ bỏ những áp lực tinh thần và tâm sợ hãi, nên tôi đã không dám luyện công.
Vào một đêm, cơn giông đến trong nửa giờ đồng hồ. Dường như sấm sét nổ ầm ầm ngay trên nóc trại giam. Tất cả mọi người trong buồng giam của tôi đều sợ hãi và ngồi dậy, nhưng tôi không thể cử động hay mở mắt ra.
Tôi nghe thấy tiếng nói của một người cùng phòng nói: “Sư phụ của anh đang ở đây cứu anh.” Tôi cũng cảm thấy như thế trong tâm mình. Sư phụ nhìn thấy tôi không thể đột phá khỏi sự bức hại của cựu thế lực và đã giúp tôi thanh trừ tà ác tại các không gian khác. Tôi rơi lệ, biết rằng mình đã phụ sự mong đợi của Sư phụ.
Tôi lờ mờ nhìn thấy những vật thể như Pháp Luân đang xoay chuyển và chúng bay ra khỏi thân thể tôi. Tôi ngỡ ngàng và nghĩ rằng: “Có phải Sư phụ đã rời bỏ tôi và lấy lại những gì đã trao cho tôi?” Tôi bình tĩnh lại và loại bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực đó.
Tất nhiên Sư phụ vẫn ở bên tôi, Sư phụ sẽ không để tôi nhìn thấy những thứ đó. Sư phụ đã động viên tôi để tôi có bước đi đầu tiên. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi thêm sức mạnh.
Tôi ngồi dậy và bắt đầu ngồi thiền, nhưng những người cùng phòng giam đã ấn tôi xuống và nói: “Đừng làm thế! Họ sẽ đánh anh đấy.” Tôi cố gắng tập hai lần nhưng đều thất bại.
Ngày hôm sau, người phụ trách buồng giam báo cáo với cai tù rằng tôi đã cố thử luyện công. Người cai tù nói: “Kệ anh ta.” Câu trả lời làm tôi ngạc nhiên. Cuối cùng, tôi đã có thể luyện công. Bước đột phá này đã củng cố sự tự tin của tôi rất nhiều.
Từ chối mặc áo tù nhân và lao động cưỡng bức
Tôi chỉ có thể luyện công khi ở ngoài buồng giam và vào lúc không làm việc. Tuy nhiên, tôi không có thời gian để phát chính niệm.
Sau đó, tôi đã nhớ lại bài chia sẻ kinh nghiệm của một học viên rằng anh ấy đã từ chối mặc đồng phục trại giam, không chấp nhận lao động cưỡng bức, và không tuân theo sự ra lệnh của cai tù. Tôi quyết định sẽ vượt qua khổ nạn này và xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình. Phải mất hai ngày tôi mới có thể làm được việc này.
Tôi thường bị đánh đập, nhưng tôi vẫn giữ vững niềm tin và sự kiên định của mình. Tôi nói với lính canh rằng: “Tôi không phạm pháp và không phạm tội gì cả.” Khi không chịu đựng được sự tra tấn, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Những vụ đánh đập sớm chấm dứt, và tôi có thể phát chính niệm cả ngày.
Phát chính niệm cả ngày
Những người cùng phòng giam giám sát tôi vào buổi tối và không cho tôi ngủ, luyện công, hay phát chính niệm. Sau đó, tôi nhớ tới một dòng thơ của Sư phụ:
Nhất bộ chi dao thượng thiên đình
Diễn nghĩa:
Cách một bước là lên thiên đình
(Long Tuyền tự – Hồng Ngâm III)
Tôi nhìn sàn nhà và thấy rằng từ giường xuống sàn chỉ có một bước. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi muốn thực hiện bước đó. Tôi xin Sư phụ giúp để cai tù và những người cùng phòng giam không cản trở tôi.
Tôi nhảy khỏi giường và ngồi xuống sàn phát chính niệm. Một vài người cùng buồng giam bắt đầu đánh tôi, la hét và nguyền rủa tôi. Họ cố gắng kéo tôi trở lại giường, nhưng không thể. Một lính canh hỏi qua bộ đàm chuyện gì đang diễn ra và nói: “Cứ để anh ta làm thế đi.”
Mặc dù tôi đã có thể phát chính niệm, nhưng những người cùng phòng không cho tôi ngủ bốn đêm liền, họ đánh đập và nguyền rủa tôi suốt ngày. Tôi đã bị gãy hai xương sườn và hai lần bị bất tỉnh.
Kiên định
Trong quá khứ, tôi chỉ hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo” mỗi khi tôi bị đánh đập. Sau đó, tôi được biết rằng các học viên khác hô chín chữ đó hàng ngày.
Tôi bắt đầu làm vậy mỗi buổi sáng và chiều trong giờ nghỉ ở bên ngoài phòng giam. Dần dần, một vài người ở các phòng giam khác đã bày tỏ sự ủng hộ của họ.
Một ngày trong giờ nghỉ, một vài tù nhân khác bắt đầu hô to để biểu thị sự ủng hộ đối với tôi, trong khi một số người cũng hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”
Các lính canh đứng xung quanh và không ai ngăn cản chúng tôi. Một vài người vẫn tiếp tục hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” khi họ về đến phòng giam.
Sau bữa tối ngày hôm ấy, ba người đứng đầu buồng giam của tôi nói rằng họ muốn thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Một trong số họ còn bảo các tù nhân ở phòng giam khác cùng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.
Tuyệt thực
Sau một thời gian, sự bức hại trong trại giam đã giảm đáng kể, nhưng tôi vẫn bị giam giữ. Tôi hướng nội tìm nguyên nhân vì sao tôi vẫn chưa được thả. Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là tôi nên tuyệt thực để phản bức hại và hoàn toàn vứt bỏ tâm sợ hãi.
Trước đây tôi đã thử tuyệt thực, nhưng tôi dừng lại vào ngày thứ hai khi cai tù đe doạ sẽ bức thực tôi. Tôi đã nhìn thấy các học viên khác bị bức thực như thế nào và sức khoẻ của họ xấu đi ra sao, điều đó khiến tôi lo sợ.
Tôi quyết định sẽ làm được lần này. Không có gì can nhiễu trong bảy ngày đầu tiên. Tối ngày thứ bảy, trưởng trại giam phát hiện tôi đang tuyệt thực và yêu cầu cai ngục chuyển tôi đến phòng giam khác. Ở đó, họ trói tôi vào môt chiếc giường kim loại và cố bức thực tôi.
Tôi rất yếu, nhưng đầu não vẫn rất thanh tỉnh. Tôi phát chính niệm, nên hai bác sĩ cố gắng bức thực tôi vẫn thất bại sau năm lần thử không thành công.
Các học viên tại địa phương biết tin tôi tuyệt thực nên đã cùng gia đình tôi đến trại giam để yêu cầu trả tự do cho tôi vào tối hôm sau. Sau vài cuộc thương thảo, tôi đã được thả.
Dưới sự bảo hộ từ bi và gia trì chính niệm của Sư phụ, tôi đã vượt qua được khổ nạn này và được cứu thoát.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin cảm ơn tất cả các bạn đồng tu đã giúp đỡ tôi!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/25/355895.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/1/167172.html
Đăng ngày 1-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.