Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-01-2018] Các học viên Pháp Luân Công đã sử dụng các hình thức khác nhau để giảng chân tướng và khá thành công. Tôi thì thường viết thư cho cai tù, lính gác, thẩm phán, kiểm sát viên, cảnh sát, bí thư Đảng, hiệu trưởng, giáo viên, và những người khác.
Sự từ bi thay đổi một con người
Một học viên là sinh viên đại học đã từng tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi, bị bắt. Tôi được biết rằng một lính canh tù đã tra tấn cô ấy. Ngoài việc phát chính niệm, tôi cũng muốn viết một lá thư cho người lính này, nói rõ cụ thể từng chi tiết về chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại.
Tôi bảo với bà ấy rằng chúng tôi biết những hành động ngược đãi của bà ấy đối với các học viên Pháp Luân Công. Vì muốn giúp bà ấy thay đổi thành một người tốt nên tôi viết: “Tôi không biết bà bao nhiêu tuổi, nhưng chúng ta đều là phụ nữ và có tình yêu và sự quan tâm của người mẹ. Nếu bà ngang tuổi với người bạn học viên của chúng tôi, thế thì bà nên đối xử với cô ấy như một người em. Nếu cô ấy trạc tuổi con gái bà, làm sao bà có thể đối xử với cô ấy theo cách bà đã làm? Tôi không hiểu làm sao bà lại có sự thù hận như thế, vì quyền lực hay vì lợi ích?”
Trong khi viết lá thư này, tôi đã vượt qua sự oán hận. Tôi hiểu rằng bà ấy đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc nhưng bà ấy vẫn xứng đáng được biết chân tướng.
Sau này, thông qua những thành viên gia đình của học viên đó, tôi được biết là người lính gác đã không còn tra tấn cô ấy nữa.
Tâm hoan hỉ
Một học viên khác mới được thả từ một trại lao động cưỡng bức. Cảnh sát địa phương liên tục quấy rối và cố gắng đưa bà vào một trung tâm tẩy não, nên bà ấy phải bỏ nhà và sống vô gia cư.
Khi tới nhóm học Pháp của chúng tôi, bà đã khóc và yêu cầu sự giúp đỡ. Chúng tôi gợi ý bà viết một lá thư tới nơi làm việc của mình và tới cảnh sát địa phương để giảng chân tướng Pháp Luân Công và giải thích về cuộc bức hại. Bà lo ngại rằng mình sẽ không thể tự diễn đạt tốt, nên tôi bảo bà không cần lo lắng. Tôi đã bảo bà viết ra những suy nghĩ của mình và tôi sẽ biên soạn lại thành một lá thư.
Bà đã bị cảnh sát địa phương bắt và tra tấn bằng ghế cọp trong ba ngày đêm. Chủ nhiệm Phòng 610 địa phương là bạn học trung học của bà. Ông ấy đã tới thăm bà và mang cho bà một cái gối đề ngồi. Đây là một điểm khởi đầu tốt cho lá thư của chúng tôi – ông ấy là một bạn học cũ, người mà bà có thể bày tỏ những lo ngại của mình.
Sau đó, tôi đi sâu vào thảo luận về Pháp Luân Công, và tại sao cuộc bức hại là phi pháp. Tôi đã đưa ra những ví dụ về sự báo ứng xảy ra với những người bức hại chính tín trong lịch sử. Tôi viết rằng tôi thật sự lo lắng cho ông ấy, đặc biệt là khi mà ĐCSTQ mất quyền lực.
Tôi cũng viết các lá thư gửi tới nơi làm việc của bà, tới những người quản lý và các đồng nghiệp của bà. Tôi giải thích rằng chế độ ĐCSTQ sử dụng phương tiện truyền thông để lừa đảo và đầu độc mọi người. Tôi cũng kể về việc tôi đã phải chịu đựng ra sao trong một trại lao động, chỉ vì tôi muốn làm một người tốt và từ chối từ bỏ đức tin của mình.
Mọi người bảo tôi rằng tôi viết rất hay và rất trí tuệ. Những phản hồi này làm tôi cảm thấy tốt, nhưng cũng làm tôi nảy sinh tâm hoan hỉ. Tôi phải nhanh chóng thay đổi cách nghĩ.
Loại bỏ tâm tật đố
Trong buổi học Pháp, một học viên nói với chúng tôi rằng bạn của anh trai cô ấy là thành viên hội đồng kỷ luật và sẽ ghé thăm thành phố chúng tôi. Cô ấy nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu chúng tôi có thể viết một lá thư giải thích chân tướng Pháp Luân Công với người này.
Mọi người đều biết rằng trước nay tôi vẫn thỉnh thoảng viết những lá thư như vậy, và tôi cũng mong đợi là họ sẽ yêu cầu tôi làm việc đó. Tôi đã có một số ý tưởng để viết lá thư này. Một học viên khác gợi ý rằng chúng tôi nên thay đổi cách tiếp cận và không nên luôn dùng một cách, cho nên cô ấy đã được nhóm yêu cầu viết bức thư.
Tôi cảm thấy tổn thương, đặc biệt là cô ấy lại chưa bao giờ viết một lá thư như thế trước đây. Tôi cũng chán nản khi những người khác đồng tình với ý tưởng đó. Sau khi về nhà, tôi cảm thấy bứt rứt trong một thời gian lâu. Tôi hướng nội xem tại sao mình lại buồn phiền nhiều thế và nhận ra rằng tôi đang đố kỵ. Tôi đã mất cơ hội để chứng thực bản thân và cảm thấy sai trái. Sau khi nhận ra chấp trước của mình, tôi đã hiểu một đoạn bài giảng khác của Sư phụ:
“Tôi không trọng hình thức, tôi sẽ lợi dụng các loại hình thức để bộc lộ tâm được chôn giấu rất sâu của chư vị, trừ bỏ chúng đi.” (“Đào tận gốc,” Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sự việc này phơi bày nhiều chấp trước của tôi, bao gồm cả chứng thực bản thân, nên nó là một cơ hội rất tốt để loại bỏ nhiều chấp trước. Bởi vì chúng ta đang tu luyện, và không chỉ làm các việc, sự đề cao của chúng ta là quan trọng để cho chúng ta đề cao và thăng tiến trên con đường tu luyện của mình.
Hợp tác và phối hợp
Khi chúng tôi thực hiện giải cứu một học viên khác, tôi đã viết một lá thư cho công tố viên xử lý vụ việc. Sau đó, một học viên khác thêm tiêu đề mà tôi nghĩ là ý hay và vì thế tôi đổi nó từ “Chấm dứt bức hại – Tu luyện không phải là tội” thành “Sống tốt – Hy vọng nơi chân trời”.
Nhiều học viên thích lá thư và muốn truyền lá thư tới nhiều người. Tôi phản đối bởi vì những người đó không bức hại người khác. Nếu chúng tôi truyền rộng lá thứ này, nó có thể phát sinh những phản hồi tiêu cực và đẩy bà ấy sang một hướng khác.
Thường thì không dễ giảng chân tướng trực diện với mọi người trong hệ thống tòa án và viện kiểm sát. Hầu hết mọi người trong hệ thống tòa án cảm thấy không thoải mái khi họ nghe chân tướng từ chúng tôi.
Viết một lá thư giảng chân tướng có thể thu được kết quả tốt hơn. Trong phiên xử án, bà ấy không nói một lời – có vẻ như bà ấy đã có nhiều sự hiểu biết từ lá thư của chúng tôi.
Tôi biết rõ rằng tôi không phải là một chuyên gia ngôn ngữ cũng không phải là một nhà văn, nhưng Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để viết những lá thư hiệu quả.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/23/359957.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/3/167808.html
Đăng ngày: 25-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.