Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2017] Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, tôi đã bị bắt và kết án phải vào một trại lao động. Sau khi được thả, tôi bị đủ loại chấp trước can nhiễu. Tôi sợ bị tra tấn một lần nữa. Tôi lo lắng về chồng và con. Tôi phàn nàn về mẹ chồng. Tôi ghen tị với đồng nghiệp. Tôi cũng có ham muốn sắc dục và truy cầu sự thoải mái.
Ôm giữ tất cả những chấp trước này, tôi không thể chứng thực Pháp và làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp phải làm. Sau nhiều năm tu luyện, tôi đã mất đi niềm hạnh phúc mà mình từng có khi lần đầu tiên đắc được Pháp. Tôi không thể bình tâm học Pháp, tôi cũng không thể phát chính niệm một cách nghiêm túc.
Tôi rơi rớt vì nghiệp bệnh và nghiệp tư tưởng. Tôi không muốn nói chuyện với các đồng tu khi họ đến thăm tôi. Tôi cũng không muốn đến thăm họ. Tôi thường khóc và tự hỏi: “Làm sao mà sự tu luyện của mình lại trở nên như thế này?”
Sản xuất sách Đại Pháp và các tài liệu chân tướng
Các đồng tu cố gắng khuyến khích tôi ra khỏi nhà. Họ bảo tôi tham gia cùng họ và là một phần của Chính Pháp. Họ đề nghị tôi thiết lập một địa điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp.
Một học viên nói với tôi vào năm 2013 rằng chúng tôi cần một địa điểm sản xuất sách Đại Pháp và Cửu Bình. Họ giải thích rằng các học viên từ các thị trấn khác đã cung cấp cho họ những tài liệu này và chúng tôi không nên quá phụ thuộc vào các đồng tu ở khu vực khác.
Đây là một điểm hoá rằng Sư phụ muốn tôi tham gia và Ngài đã không bỏ rơi tôi. Vì vậy, tôi đã nói: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì Sư phụ muốn và bất cứ điều gì cần thiết cho sứ mệnh của chúng ta.”
Lúc đó, tôi không phải là một học viên tinh tấn, nhưng Sư phụ đã nhìn thấy chính niệm của tôi. Nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ và bảo trì chính niệm, tôi đã có thể đi trên con đường này một cách êm xuôi.
Tu luyện tâm tính: Không có chuyện nhỏ trong tu luyện
Tôi dùng tiền của mình để mua thiết bị và vật tư cần thiết cho điểm sản xuất. Tôi mua ba máy in và giấy. Một học viên đưa cho tôi một máy cắt giấy đã qua sử dụng, trong khi một người khác đã lấy một số bìa sách từ thị trấn khác. Một học viên lại hướng dẫn cho tôi cách làm sách.
Khi bắt đầu hạng mục Đại Pháp này, tôi có rất nhiều niềm tin, bởi vì tôi đã từng làm in ấn tại nơi làm việc. Tôi biết cách dùng máy tính và máy in.
Tuy nhiên, chứng thực Pháp không phải việc dễ dàng, và tôi đã phải đối mặt với hết khó khăn này đến khó khăn khác. Tôi gặp rất nhiều rắc rối với máy in. Mặc dù tôi nghĩ rằng mình đã sửa được nhưng vẫn có vết mực bẩn trên giấy. Tôi đã hỏi các học viên khác và sửa hộp mực nhưng không có ích gì.
Sau một vài ngày gặp rắc rối, một học viên đã đến thăm tôi và chia sẻ thể ngộ của bà về những khó khăn. Bà nói rằng quá trình làm các tài liệu Đại Pháp cũng là một quá trình tu luyện tâm tính. Bà đề nghị: “Bạn cần phải học Pháp tinh tấn, và phát chính niệm thường xuyên hơn.”
Tôi hướng nội sau khi bà ấy rời đi và thấy rằng mình thiếu kiên nhẫn. Tôi bực mình nếu mọi việc không trôi chảy như mong đợi. Hơn nữa, tôi đã quá đề cao bản thân mình. Tôi nghĩ rằng làm sách Đại Pháp như một miếng bánh. Tôi nhận ra rằng đó không chỉ là vấn đề kỹ thuật, mà còn là một vấn đề tâm tính.
Tôi học Pháp và cố gắng quy chính bản thân mình. Tôi tự nhủ rằng dù có gặp chuyện gì, tôi vẫn phải bình tĩnh và kiên nhẫn, và tự tìm nguyên nhân. Nếu thiết bị không có vấn đề gì, tôi phải hướng nội, không nên động tâm bởi khó khăn và phải bình tĩnh.
Sau khi chính lại bản thân mình, các vấn đề của máy in đã biến mất, và không còn vết mực trên giấy. Tôi cảm tạ Sư phụ vì sự chỉ dẫn của Ngài sau khi tôi tự tu bản thân mình – nếu không có Sư phụ tôi sẽ không thể làm được những điều này.
Khi các máy in đã làm việc, tôi lại gặp rắc rối với bìa sách. Tôi chưa bao giờ làm việc này trước đây. Bìa sách đôi khi bị gập sai hoặc không đều. Tôi đã lãng phí rất nhiều bìa sách. Tôi lo lắng vì các học viên đã dành rất nhiều tiền và thời gian cho những trang bìa đó. Làm sao tôi có thể lãng phí như thế?
Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi quá thiếu kiên nhẫn. Tại nơi làm việc, tôi luôn luôn là người siêng năng. Khi ai đó bị chậm lại, tôi sẽ tiếp quản. Tôi đã hình thành tâm lý làm việc nhanh chóng và không thể chịu được khi mọi người chậm chạp.
Đây là vấn đề tu luyện. Điều này phản ánh tâm chứng thực bản thân và thiếu kiên nhẫn. Nó không phù hợp với Pháp. Vì vậy, khi cố gắng làm mọi việc nhanh chóng, tôi gặp rắc rối. Càng lo lắng, tôi càng gặp rắc rối.
Khi tôi bình tĩnh, tôi nhận ra lo lắng là một trạng thái của người thường, đó là tập hợp các quan niệm của người thường. Làm việc trong hạng mục Đại Pháp là rất thiêng liêng, và sự lo lắng sẽ không mang lại điều gì tốt. Vì vậy, tâm thái của tôi phải phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Khi tôi đã ngộ ra, tôi đã có thể bình tĩnh lại. Thật tuyệt vời là các bìa sách đã ổn.
Không có điều gì là nhỏ nhặt trong tu luyện. Mọi thứ có thể được sử dụng để đề cao tâm tính của tôi.
Có Sư phụ ở đây, không gì có thể ngăn cản tôi
Khi tôi nghỉ hưu, chồng tôi vẫn đi làm và tôi ở nhà một mình. Chúng tôi sống trên tầng 5, và không có thang máy. Vì vậy, tôi cần mang các vật tư lên căn hộ của tôi. Phải mất nhiều thời gian và sức lực để một người phụ nữ gầy gò mang các hộp giấy in lên tầng năm. Mặc dù chồng tôi không ngăn cản tôi làm các hạng mục Đại Pháp, nhưng ông ấy không ủng hộ lắm.
Các hộp giấy rất nặng. Một lần có học viên đã thử bê và nói: “Tôi thậm chí còn không thể nhấc chúng lên một mét chứ đừng nói đến năm tầng.”
Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Khi tôi cảm thấy mình không thể nhấc nổi chân và cánh tay quá nặng, tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con cần phải bê những hộp này vào phòng trước khi có ai đó nhìn thấy. Xin Sư phụ gia trì.” Và mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp.
Khi tôi phải bê nhiều hộp hơn, chồng tôi hứa sẽ giúp. Nhưng anh đã nổi nóng trước vài việc nhỏ nhặt và không giúp nữa. Tôi nhận ra rằng “nhiệm vụ của một người tu luyện cần phải được hoàn thành bởi một người tu luyện.” Sau khi bê hộp cuối cùng lên nhà, tôi đã kiệt sức.
Sau đó, tôi đưa quá nhiều vật liệu vào một hộp lớn và cố gắng bê xuống cầu thang. Nó quá nặng, nhưng sau khi nhờ Sư phụ giúp đỡ, tôi có thể nhấc chiếc hộp nặng lên vai. Khi tôi đến lối ra, có hai người. Tôi nghĩ rằng tôi không thể để họ thấy tôi. Với ý nghĩ này, tôi nhanh chóng đi ra xe, và đặt hộp vào thùng xe.
Khi nhớ sự cố này, tôi cảm thấy thật là kỳ diệu. Nếu không nhờ sự trợ giúp của Sư phụ, nếu tôi không phải là người tu luyện, tôi đã không thể làm điều này.
Cựu thế lực ra sức bức hại các học viên, nhưng làm sao họ có thể đạt được mục tiêu? Nếu xuất phát điểm của chúng ta dựa trên Pháp, và hành xử như những người tu luyện, tất cả các thủ đoạn của cựu thế lực tà ác sẽ thất bại.
Sản xuất sách Đại Pháp là một môi trường khó khăn
Một lần, một đồng tu cần khoảng 200 cuốn sách Đại Pháp, bởi vì có rất nhiều học viên mới. Đây là cơ hội cho họ tu luyện. Đó là thành quả của việc các học viên giảng chân tướng về Đại Pháp. Vì vậy, tôi không thể gây chướng ngại.
Tôi làm việc từ sáng sớm đến nửa đêm trong nhiều ngày. Tôi thường không có thời gian để uống nước cho đến bữa tối. Chồng tôi đã đi công tác, vì vậy tôi chỉ ăn một bữa một ngày.
Khi tôi làm bìa sách, tôi không thể điều khiển được ngón tay và cánh tay của tôi. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con thực sự quá mệt. Xin cho phép con ngủ trưa, và con sẽ hoàn thành sau một giấc ngủ ngắn.” Sau khi ngủ trưa, tôi đã hoàn thành cuốn sách.
Đồng tu của tôi nói: “Khi các học viên nhìn thấy những cuốn sách, mới và gọn gàng, họ đã khóc. Tất cả họ đều bày tỏ rằng phải trân trọng những cuốn sách này, bởi vì chúng được làm ra trong một hoàn cảnh khó khăn như vậy.”
Thoát khỏi nguy hiểm
Khi tôi mang một ít tài liệu tới căn hộ của một học viên, một vài cảnh sát đang kiểm tra các xe. Họ kiểm tra tất cả các thùng xe và thậm chí yêu cầu các lái xe phải mở tất cả các túi trong thùng xe. Tôi đã không ngờ đến chuyện này, và tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi cảm thấy tê dại và bồn chồn. Tôi rất lo lắng và tự hỏi mình nên làm gì. Tôi không thể quay lại, nhưng tôi cũng không thể chạy trốn.
Tôi nghĩ: “Tôi là đệ tử của Sư phụ, và không ai có thể chạm vào tôi”, và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, xin đừng cho phép cảnh sát chạm vào các tài liệu Đại Pháp.”
Hai cảnh sát đã yêu cầu tôi đến chỗ họ. Họ chào tôi lịch sự, và hỏi giấy phép lái xe của tôi. Tôi mỉm cười, và đưa cho họ ví của tôi. Sau đó họ yêu cầu tôi mở thùng xe, mà tôi đã làm. Họ nhìn thấy những chiếc hộp, có tài liệu Đại Pháp. Một trong số họ chạm vào hộp, và nói: “Được, chị có thể đi.” Tôi lấy giấy phép cảm ơn họ và vào xe.
Một khi bàn tay của tôi chạm vào bánh lái, mặt của tôi đầy nước mắt. Tôi lái xe đi và hô lên: “Cảm tạ Sư phụ!” Sư phụ đã bảo hộ tôi lần nữa.
Khi tôi trở về nhà, tôi tự hỏi: “Tại sao mình lại gặp chuyện này?” Khi tôi gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo chế độ cộng sản, thủ phạm chính khởi đầu cuộc bức hại, tôi nghĩ mình không có tâm sợ hãi. Nhưng sự việc này cho thấy tôi rằng bản thân tôi vẫn còn tồn tại tâm sợ hãi.
Tu luyện là nghiêm túc. Tôi không nên lừa dối bản thân mình. Tôi phải kiên định tu luyện và đề cao tâm tính của mình.
Sức mạnh của người tu luyện
Trong một thời gian dài, tôi đã tu luyện đơn độc. Tôi đã cố gắng hết sức để chiểu theo Pháp, vì tôi biết rằng Sư phụ và các vị thần đang quan sát tôi – tôi không đơn độc. Khi tôi làm tài liệu Đại Pháp, tôi đã đọc Hồng Ngâm, nghe các bài giảng của Sư phụ, hoặc phát chính niệm. Tôi tự nói với mình: “Hãy thuần tịnh và chân chính, loại bỏ mọi quan niệm của con người, bảo trì chính niệm.”
Tôi thường nghĩ rằng mình không ngủ đủ giấc. Vì vậy, trong một thời gian, tôi thường đi ngủ sau khi luyện công buổi sáng và phát chính niệm. Sau đó, tôi đã bị can nhiễu. Vì vậy, tôi đã học Pháp một cách nghiêm túc và thay đổi quan niệm của mình. Mặc dù tôi vẫn chỉ ngủ có ba hoặc bốn tiếng đồng hồ, nhưng tôi luôn tràn đầy năng lượng. Đây là sức mạnh của một người tu luyện.
Giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn trong tu luyện. Tôi làm tất cả mọi việc mà một học viên phải làm, học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Tôi cũng phối hợp với các học viên khác và phát chính niệm cho những người bị nghiệp bệnh. Tôi giúp các học viên vượt qua khảo nghiệm bằng cách chia sẻ sự hiểu biết của mình về Pháp. Tôi cũng tham gia giải cứu các học viên bị bỏ tù.
Tôi nhận ra rằng đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Tôi cũng thấy sự vô ngã và sự từ bi của các học viên. Mọi người đều có thể ngộ sâu sắc hơn về lời giảng của Sư phụ:
“Việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002 – Giảng pháp các nơi II)
Tôi thực sự rất xúc động trước sự từ bi của các học viên. Chính sự từ bi của họ đã giúp tôi đề cao.
Nhận thức về sự từ bi của Sư phụ và sức mạnh của Pháp
Trong vài năm gần đây, tôi đã thực tâm bước đi trên con đường tu luyện này. Tôi đã sản xuất tài liệu Đại Pháp, mua vật tư, và bảo trì các thiết bị. Các học viên khác chỉ cần cho tôi biết họ cần gì, và tôi sản xuất tài liệu chất lượng cao. Nếu các học viên từ các thành phố khác cần tài liệu, tôi sẽ hoàn thành đúng giờ và giao tài liệu.
Tôi nên làm những việc này miễn là Sư phụ cần, các học viên cần, và đáp ứng nhu cầu của chúng sinh. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên hoàn thành những gì mà Sư phụ cần một cách vô điều kiện. Tôi không có những suy nghĩ khác.
Khi tôi lần đầu tiên bắt đầu dự án này, chồng tôi đã rất lo lắng. Vì vậy, đôi khi ông ấy đã gây khó khăn cho tôi. Nhưng tôi làm bất cứ điều gì Sư phụ và đồng tu cần. Không gì có thể can nhiễu tôi.
Chồng tôi đã thay đổi. Ông ấy từng ôm giữ tâm sợ hãi và lo lắng. Nhưng giờ đây, ông ấy đã giúp đỡ tôi nhiều lần trong phạm vi ông ấy có thể, chẳng hạn như mua hàng, mang hộp và giao tài liệu cho đồng tu. Đôi khi, ông ấy tham gia học Pháp và luyện công. Ông ấy thậm chí còn bắt đầu học thuộc Pháp. Ông ấy nói với tôi rằng ông cũng cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ và huyền năng của Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/10/356178.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/23/166503.html
Đăng ngày 2-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.