Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2017] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính. Chào các bạn đồng tu!

Tôi là luật sư. Sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã làm mọi việc chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi không bao giờ sử dụng điện thoại công ty để thực hiện các cuộc gọi cá nhân, không tự tiếp nhận án, hoặc nhận hối lộ. Tôi không bao giờ đề nghị một khách hàng nào hối lộ các thẩm phán. Bất kể là khách hàng hay vụ việc khó khăn như thế nào, tôi đều làm mọi thứ có thể để giúp họ.

Đó là lý do tại sao các vụ việc của tôi lúc đầu dường như rất phiền phức, nhưng sau khi nhấn mạnh rằng chúng tôi xử lý mọi việc một cách trung thực, chúng lại trở nên khá dễ dàng. Ngay cả khi tôi thua một vụ kiện, khách hàng của tôi cũng hiểu. Nói chung họ thường thất vọng về hệ thống pháp luật của chế độ cộng sản Trung Quốc hơn là về việc thua kiện của mình.

Tôi luôn luôn chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp mọi lúc mỗi khi đấu tranh cho quyền lợi của người dân. Hết lần này đến lần khác, niềm tin vào Pháp đã cho phép tôi nhìn thấy những điều siêu thường trong công việc. Sau đây là một số ví dụ.

Năm 2005, một người đàn ông đến tìm tôi, nói rằng anh bị thương trong khi làm việc. Chủ của anh chỉ trả chi phí y tế lúc đầu, sau đó không trả nữa. Sau đó, họ buộc anh phải rời khỏi công ty. Anh muốn kiện người chủ cũ của mình.

Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi sẽ lấy 30% số tiền anh ấy nhận được nếu tôi thắng vụ kiện và anh ấy đã đồng ý. Khi biết rằng số tiền thắng kiện sẽ được sử dụng để trang trải các chi phí y tế của anh ấy, tôi quyết định rằng 30% là quá nhiều. Tôi sửa đổi hợp đồng và hạ xuống còn 15%. Nếu không phải là một học viên, tôi sẽ không bao giờ làm điều đó.

Người đàn ông không thể đưa cho tôi bất kỳ bằng chứng liên quan nào để hỗ trợ cho vụ kiện của mình. Chỉ để chứng minh rằng anh ấy từng là nhân viên của công ty đó, tôi đã phải đi khắp nơi để cố gắng để có được bằng chứng.

Nó không hề dễ dàng. Có rất nhiều vấn đề, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng và không biết phải làm gì. Tôi viết ra những cảm xúc của mình vào một cuốn sổ nhỏ để sau này có thể xem xét lại để tìm ra và loại bỏ những chấp trước của bản thân. Những chấp trước bao gồm tâm sợ hãi, thiếu kiên nhẫn, và lo lắng để đạt được kết quả.

Tôi đã cố gắng được như những gì Sư phụ giảng:

“Tố nhi bất cầu – Thường cư đạo trung”

Tạm dịch:

“Làm mà chẳng cầu — Luôn ở trong Đạo.”

(Đạo trungHồng Ngâm)

Người đàn ông tìm đến tôi 11 tháng sau khi bị thương. Thời hạn của trường hợp này là 12 tháng sau khi bị thương. Do đó tôi chỉ còn một tháng để tìm bằng chứng việc làm và nộp lên trọng tài lao động.

Trước khi trở thành một học viên, tôi sẽ mất ăn mất ngủ khi đối mặt với một trường hợp nhạy cảm về thời gian như thế này. Tôi lo lắng rằng khách hàng sẽ phạt mình nếu tôi không tìm thấy đủ bằng chứng. Tôi sẽ lo lắng liên tục về cách bảo vệ bản thân nếu tôi bị thua kiện vụ này. Sự lo lắng và sợ hãi trong những vụ kiện như thế đã làm suy kiệt tôi cả về tinh thần và thể chất.

Bây giờ là một học viên, tôi làm theo lời dạy của Sư phụ để luôn nghĩ đến người khác trước. Tôi xử lý các vụ kiện của khách hàng như thể nó là việc của chính mình và không nghĩ về kết quả. Nếu tôi thua kiện, tôi biết rằng mình có trách nhiệm và phải đối mặt với kết quả một cách cởi mở, thay vì trốn tránh nó. Tôi cố gắng hết sức với mọi vụ việc mình đảm nhận.

Ví dụ với trường hợp này, hầu hết các ông chủ sẽ không thừa nhận việc có tuyển dụng lao động đó, chứ đừng nói đến việc thừa nhận một nhân viên bị thương tật liên quan đến công việc. Tôi cũng cần tìm ra cơ quan chính quyền nào chịu trách nhiệm về tranh chấp và nộp đơn xin xác nhận chính thức về việc tuyển dụng và yêu cầu người sử dụng lao động chịu trách nhiệm tài chính cho thương tật.

Người đàn ông này không có phiếu chi lương, mã số lao động, hay bất cứ điều gì để khẳng định rằng anh ta bị thương trong khi làm việc cho công ty. Tôi đã đến ba bệnh viện nơi người đàn ông được điều trị, và làm việc với các bác sĩ và phòng kế toán.

Sau khi phát hiện ra rằng tất cả các hóa đơn được thanh toán bằng tiền mặt chứ không phải bằng séc, tôi đã rất thất vọng. Tôi ngồi trong phòng kế toán của bệnh viện thứ ba, nghĩ rằng vụ này sẽ kết thúc ở đây. Trong khi tôi đang mải suy nghĩ, một kế toán tìm ra một tờ séc 2.000 nhân dân tệ, trong số hàng trăm nghìn khoản thanh toán. Bây giờ tôi đã xác minh được việc làm của người đàn ông.

Bước tiếp theo là xác định rằng thương tích của anh có liên quan đến công việc. Tôi nhận ra rằng khách hàng của mình sẽ chỉ nhận được tối đa là 200.000 nhân dân tệ bồi thường nếu tôi nộp đơn yêu cầu bồi thường thiệt hại do lao động, vì vậy tôi đã rút đơn kiện.

Sau khi liên hệ và làm việc với công ty suốt một năm, cuối cùng họ đã chi trả một khoản thanh toán hơn 600.000 nhân dân tệ. Người quản lý nói với tôi rằng vì anh ta không ngờ tôi quá chuyên nghiệp như vậy, nếu không anh ta sẽ không phải trả thêm một xu nào so với mức bồi thường theo quy định của pháp luật.

Trong một năm đó, chính là Pháp đã dẫn dắt cho tôi từng bước. Tôi đặt mình vào vị trí của khách hàng và có thể kết thúc vụ kiện này trong hòa bình và thản nhiên, một trạng thái tinh thần vô cùng thoải mái.

Qua trường hợp này, tôi đã giúp khách hàng của mình và sáu người bạn của anh ấy thoái ĐCSTQ.

Năm 2009, một phụ nữ lớn tuổi muốn tôi giúp bà ấy viết đơn khiếu nại. Tôi kiên nhẫn giải thích cho bà tất cả các khía cạnh pháp lý về trường hợp của bà và đưa ra các bằng chứng liên quan. Nó liên quan đến một vấn đề y học đã kéo dài 36 năm và gây ra một thiếu khuyết lớn về sức khỏe cho người phụ nữ và cho cuộc sống của bà cũng như và gia đình bà. Tôi đã không chắc chắn liệu tôi có thể giải quyết vụ này.

Tôi đã giúp bà ấy chuẩn bị tất cả và gợi ý bà xin trợ giúp pháp lý từ Văn phòng Tư pháp. Sáu tháng sau, bà đến văn phòng tôi và nói với tôi rằng bà chỉ nhận được 5.000 nhân dân tệ tiền bồi thường sau lần khởi kiện đầu tiên và bà đang nộp đơn khiếu nại.

Mỗi lần đi ngang văn phòng tôi, bà lại nhìn vào xem tôi có ở đó không. Bà ấy sẽ dừng lại và trò chuyện nếu tôi ở đó. Mỗi lần tôi đều nói với bà ấy rằng dù thế nào, bà cũng phải nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà ấy luôn gật đầu.

Một người con trai của một cựu chiến binh đánh nhau với bạn cùng lớp và suýt bị giết. Bên nguyên đã khởi kiện cậu bạn cùng lớp, và tôi đại diện cho nguyên đơn trong một vụ kiện bồi thường dân sự. Gia đình của bị cáo đã mua chuộc thẩm phán và do đó không phải bồi thường bất cứ thứ gì. Bị can cũng tìm được bác sĩ để nói rằng cậu ta có tiền sử về các vấn đề thần kinh, và kết quả là không phải chịu án tù. Người cựu chiến binh đã từng là một thành viên trung thành của ĐCSTQ, nhưng sau vụ việc đó và sau khi tôi giảng chân tướng cho ông, ông và người con trai khác đã thoái ĐCSTQ và muốn đọc Chuyển Pháp Luân.

Một thanh niên từ ngoài thị trấn đi công tác [đến địa phương tôi]. Chủ khách sạn nơi anh ấy ở đó đã cố gắng tống tiền anh ấy. Khi điều đó không hiệu quả, chủ khách sạn đã đánh chàng thanh niên. Tại đồn cảnh sát, các nhân viên cảnh sát rất lịch sự với chủ khách sạn nhưng đối xử với chàng thanh niên như một kẻ phạm tội. Cảnh sát đã đe dọa rồi lấy đi chứng minh thư của anh ấy. Người thanh niên chạy trốn khỏi đồn cảnh sát và đến tìm tôi.

Tôi đã đi cùng anh ấy đến đồn cảnh sát để đòi tiền bồi thường từ chủ khách sạn và yêu cầu cảnh sát trả lại chứng minh thư cho anh. Trưởng đồn cảnh sát nói với tôi rằng đồn của ông ấy thiếu quỹ và chủ khách sạn sẽ quyên tặng 1.000 nhân dân tệ cho đồn cảnh sát còn hơn là đưa cho cậu thanh niên 500 nhân dân tệ.

Tôi nhấn mạnh rằng người chủ đó phải chịu trách nhiệm. Một viên cảnh sát đưa tôi qua một bên và nói với tôi rằng họ đang cố gắng trì hoãn và xem liệu người thanh niên có bỏ cuộc và về nhà. Tôi nói với người thanh niên những gì đang diễn ra và cách Đảng Cộng sản Trung Quốc hoạt động. Tôi hỏi anh ấy liệu đã nghe nói đến Pháp Luân Công. Anh ấy nói với tôi rằng một lần khi ở Bắc Kinh, một học viên nữ đã giúp anh ấy và bây giờ một học viên khác là tôi đã giúp anh ấy một lần nữa. Anh ấy hỏi xin tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau khi rời đi, anh ấy đã gọi cho tôi nhiều lần.

Một người phụ nữ ở ngoài thị trấn đã nhờ tôi giúp đỡ bà ấy kiện con trai mình để anh ta phải hỗ trợ tài chính cho bà. Bà ấy đã già và không có thu nhập, vì vậy tôi quyết định giúp bà ấy miễn phí.

Tôi đã tìm hiểu được rằng trong cuộc Cách mạng Văn hoá, chồng của người phụ nữ này đã tố cáo bà là một kẻ phản cách mạng, và kết quả là bà đã bị cầm tù. Khi bà đang ở tù, chồng bà ly hôn và rồi tái hôn với người khác. Ông ta sau đó đưa con út của mình về quê và đưa con trai riêng của mình vào sổ hộ khẩu bằng tên con trai út của mình. Con trai út của bà đã chết trẻ vì thiếu sự chăm sóc.

Cho đến nay, con riêng của người chồng cũ đó vẫn sử dụng danh tính của con trai út bà. Bà ấy oán hận chồng cũ và con của ông ấy và muốn anh ta hoàn thành nghĩa vụ báo hiếu. Khi tôi tìm thấy “con trai” của bà ấy, anh ta tuyên bố không biết bà và từ chối chăm sóc bà. Sau đó bà ấy đã về nhà vì không đủ khả năng chi trả tiền thuê khách sạn.

Năm sau, người phụ nữ đó đã đến gặp tôi lần nữa với 3.000 nhân dân tệ trong tay, yêu cầu tôi giúp bà trong vụ kiện. Về mặt pháp lý, bà có thể kiện được, nhưng không đáng. Thắng hay thua, sự oán hận kéo dài 40 năm chỉ sẽ bùng phát sau khi vụ kiện bắt đầu. Sự oán giận của bà ấy sẽ không được xóa đi cùng với vụ kiện, mà nó sẽ làm bà ấy đau đớn hơn nữa.

Tôi giải thích với bà ấy rằng tôi không thể nhận trường hợp của bà và bà ấy phải thuê người khác. Vài ngày sau, bà quay lại và nói với tôi rằng bà ấy sẽ về nhà. Bà ấy không muốn kiện nữa và cũng không muốn con của chồng cũ chăm sóc. Bà ấy nói với tôi: “Lần trước anh đã giúp tôi mà không tính tiền tôi, và lần này khi tôi có thể trả phí thì anh lại không nhận vụ kiện của tôi. Đây chắc phải là một vụ kiện không [có kết quả] tốt đẹp gì, và tôi sẽ bỏ qua nó. ”

Tôi nói với bà ấy về Pháp Luân Công, và đó là khi tôi phát hiện ra rằng bà đã là một học viên trước năm 1999. Tôi đã đề nghị bà cố gắng tu luyện lại, buông bỏ oán hận, và có một cuộc sống tốt đẹp với con gái.

Từ khi trở thành một học viên, tôi nói với mọi khách hàng về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi hiểu chân tướng, nhiều người trong số họ nhận ra rằng tôi thực sự chỉ muốn điều gì tốt nhất cho họ, vì vậy họ tin tưởng vào tôi. Tôi đã nhìn thấy những người đầy nhân từ, an hòa và biết ơn như thế nào sau khi họ biết chân tướng về Đại Pháp, và họ thường không do dự mà thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi đã trải qua hàng chục năm làm công việc này, và tôi rất biết ơn khi có cơ hội giảng chân tướng. Tôi luôn cảm nhận được sự huyền diệu và vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp vào mọi thời khắc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/19/356194.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/25/166523.html

Đăng ngày 19-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share