Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2017] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Được Thần bảo hộ khi cuộc sống gặp khó khăn

Lớn lên ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, tôi mất mẹ từ lúc năm tuổi. Tôi thậm chí còn không nhớ mẹ trông như thế nào. Sau khi kết hôn, tôi có hai con gái. Chồng tôi qua đời khi con gái út của chúng tôi tám tuổi, vì vậy tôi phải tự nuôi dạy các con của mình. Tôi sẵn sàng làm bất cứ công việc gì để sống, bất kể khó khăn thế nào, bao gồm cả việc khai thác than đá.

Không lời nào có thể miêu tả những khó khăn mà tôi phải chịu đựng khi nuôi các con khôn lớn. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy có một lực lượng thần kỳ bảo hộ cho mình, mặc dù tôi không thể giải thích được như thế nào và tại sao.

Một lần khi đang đi trên một con đường núi dẫn đến mỏ than nơi tôi làm việc vào một ngày mùa xuân, thì tôi đột nhiên cảm nhận được một sự chăm sóc ấm áp bên mình. Tôi đã rất xúc động, khiến bản thân muốn khóc. Cuộc sống của tôi vốn toàn là đau khổ! Ai trên thế gian này đã dành cho tôi nhiều quan tâm đến vậy – và làm thế nào? Tôi không thể nói ra.

Không có ai trên đường. Tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình và bắt đầu khóc khi dựa vào gốc cây. Tôi nhìn lên trời và lẩm nhẩm: “Ông trời ơi! Có phải ông là người đã đối tốt với con? Ông đang cố gắng cứu con phải không?” Tôi đã có cảm giác tương tự mỗi lần đi trên đoạn đường đó trong suốt một tháng.

Nhưng cuộc sống của tôi không hề tốt hơn. Con gái lớn của tôi bỏ học ở tuổi 16 và đi làm để có nhiều tiền hơn cho gia đình. Cháu đi làm ở Thiên Tân, nơi anh tôi đang sống. Tôi và con gái út cũng đến Thiên Tân một thời gian ngắn sau đó.

Cuộc sống của chúng tôi ở Thiên Tân không được cải thiện. Vào đầu năm 2000, một khối u dài khoảng 10cm được phát hiện trong dạ dày tôi. Một số bệnh viện đều chẩn đoán giống nhau rằng tôi chỉ còn sống được năm tháng. Tôi đã hoàn toàn trắng tay sau khi làm tất cả các xét nghiệm và kiểm tra.

Chị dâu tôi đã đưa tôi đến gặp một chuyên gia về u bướu như một phương sách cuối cùng. Bác sĩ đưa chị ấy vào phòng khác và nói với chị rằng tôi chỉ có thể sống thêm ba tháng, còn bổ sung thêm rằng ông đã rất ngạc nhiên khi tôi có thể đi xe buýt trong thời gian dài trong tình trạng nghiêm trọng như vậy. Tôi đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ. Tất cả hy vọng của tôi đều tan vỡ. Các con gái đáng thương của tôi! Chúng sẽ làm gì khi không có tôi?

Vì không có tiền, tôi chỉ có thể chờ đợi cái chết đến đưa tôi đi. Vào thời điểm then chốt này trong cuộc đời, tôi có thể nhìn thấy một vị Phật mặc một chiếc áo cà sa màu tím và một vị Bồ Tát mặc một chiếc áo choàng trắng khi nằm trên giường mỗi đêm. Họ nhìn tôi và mỉm cười hiền từ. Chuyện xảy ra mỗi đêm. Một lần, tôi thậm chí bay lên khỏi giường và từ từ hạ xuống. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thời gian trôi đi, năm tháng đã qua. Nhưng tôi đã không chết. Thay vào đó, tôi phục hồi dần dần. Tôi đã bị thuyết phục và tin rằng Thần Phật có tồn tại.

Đắc Pháp

Năm 2003, tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi đã không nhận ra cuốn sách quý giá như thế nào. Tôi đã quá bận rộn với việc kiếm sống để nuôi sống gia đình, nên chỉ đọc một vài trang. Nhưng tôi đã bảo quản nó bằng cách cất giữ ở một nơi an toàn.

Đầu năm 2010, tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp khác tại nhà của một người bạn. Ông nói với tôi: “Một người sẽ có thể xuất thế gian nếu đọc cuốn sách này. Có rất nhiều đau khổ trên thế gian, nhưng linh hồn cô sẽ được cứu nếu cô có thể đắc Pháp và lên thiên thượng.” Tôi đã luôn tin vào những linh hồn. Lắng nghe những gì ông ấy nói, tôi cảm thấy như thể cơ thể mình đang run rẩy. Tôi nghĩ mình phải vượt ra khỏi thế giới này, vì có quá nhiều đau khổ ở nơi đây. Tôi chợt nhớ ra mình có một cuốn sách, vì vậy tôi đã hứa với vị học viên đó rằng tôi sẽ đọc cuốn sách ba lần.

Ở nhà, tôi tranh thủ mọi cơ hội để đọc Chuyển Pháp Luân. Càng đọc, tôi càng thích đọc hơn. Tôi có thể tập trung ngay cả khi con gái tôi gây ồn. Càng đọc cuốn sách, tôi càng hối tiếc vì đã không đọc sớm hơn. Tôi đã có cuốn sách này từ rất lâu, tại sao tôi không đọc nó sớm hơn?! Tôi khóc và khóc. Tôi ghét bản thân vì đã đắc Pháp quá muộn!

Qua cuốn sách tôi biết môn tu luyện có năm bài công pháp. Tôi hỏi xung quanh, tìm được một người đã luyện các bài công pháp trước đó và xin cô dạy cho tôi. Cô ấy đưa cho tôi một quyển sách có tên Đại viên mãn Pháp. Tôi đã bắt chước các động tác qua những hình ảnh trong quyển sách. Mặc dù những động tác của tôi chưa chuẩn xác, nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái khi thực hiện nó. Tôi đã tự luyện công trong vài tháng.

Giúp Sư phụ cứu nhiều người hơn

Nhờ an bài của Sư phụ, cuối cùng tôi cũng liên lạc được với một đồng tu. Cô ấy giới thiệu tôi với nhiều học viên hơn. Tôi đã mừng đến rơi nước mắt. Cuối cùng tôi đã tìm được các học viên khác! Tôi quá vui! Tôi đã cố gắng theo họ để giúp mọi người hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi cùng thực hiện những chuyến đi, đến khu rừng ở ngoại ô thị trấn và dành cả ngày để thực hiện các cuộc điện thoại giảng chân tướng. Mặc dù bị muỗi đốt vào mùa hè, chúng tôi vẫn gọi điện thoại từ 7 đến 8 giờ đồng hồ mỗi ngày. Tôi thường là người có thể giúp một lượng lớn người rút khỏi các tổ chức cộng sản mỗi ngày.

Khi tôi tận dụng thời gian để cứu thêm nhiều người, các nhân tố bất hảo ở không gian khác đã can nhiễu. Một hôm khi đang ngồi đả tọa tôi thấy một nhóm sinh mệnh ở một không gian khác. Họ đều mặc áo màu xám hoặc đen. Họ hét vào mặt tôi: “Cô đang làm gì đấy?” Tôi trả lời trong đầu rằng tôi đang luyện công. Họ bắt đầu đánh và kéo tóc tôi.

Họ hét lên: “Tại sao cô lại cứu nhiều người như vậy? Trả lời đi!” Tôi không biết phải trả lời như thế nào vì tôi là một học viên khá mới và chưa học Pháp nhiều. Họ tiếp tục đánh tôi đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không biết phải làm thế nào, nhưng một câu trả lời đã xuất hiện: “Ta học Pháp, luyện công và hoàn thành sứ mệnh của ta! Cứu những người này là trách nhiệm của ta.”

Ngay khi tôi nói những lời này, những sinh mệnh đó đã biến mất trong chớp mắt. Tôi nằm xuống giường và cả tuần cảm thấy không khỏe. Là một học viên mới, tôi không biết cầu xin Sư phụ giúp đỡ hay phát chính niệm. Tôi chỉ đơn giản vội vàng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp mà không biết làm thế nào để đối phó với can nhiễu từ không gian khác.

Vì không có công việc phù hợp, thu nhập duy nhất của tôi là 500 nhân dân tệ mỗi tháng từ một công ty bảo hiểm. Để dành thêm nhiều thời gian giảng chân tướng, tôi cố gắng sống dựa vào đó. Chi phí mỗi tháng để mua thẻ điện thoại là từ 200 đến 300 nhân dân tệ, vì vậy tôi nghĩ rằng tốt hơn là [nghĩ cách] cứu được nhiều người hơn mà không phải tiêu tiền. Các học viên cao tuổi trong nhóm học Pháp của chúng tôi sẽ đi ra ngoài giảng chân tướng trực diện sau khi học Pháp. Tôi xin họ cho tôi đi cùng, nhưng họ lo ngại rằng việc đó không phải là điều tốt nhất đối với một học viên mới. Trong ba ngày liên tiếp, không ai cho tôi đi cùng khi tôi yêu cầu. Tôi nghĩ mình không nên dựa vào người khác nên đã quyết định ra ngoài giảng chân tướng trực diện vào ngày hôm sau, vì tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Như đã lên kế hoạch, tôi ra ngoài để giảng chân tướng về Đại Pháp trong vài giờ đồng hồ sau khi học Pháp. Tôi chỉ đơn giản là tiếp cận những người trong các cửa hàng và trạm xe buýt và nói với họ những sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất mừng vì 13 người đã nghe theo lời khuyên của tôi và quyết định rút khỏi các tổ chức của Đảng. Tôi biết đó là Sư phụ đã an bài. Tôi chỉ làm những gì mình cần làm.

Kể từ đó, tôi đi học Pháp nhóm vào buổi sáng, tự học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, và sau đó đi giảng chân tướng vào những buổi trưa hầu như mỗi ngày. Tôi có thể giúp từ 10 đến 30 người biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày. Mặc dù có khoảng thời gian đôi chân của tôi thực sự rất đau, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm, vì tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa thân thể và tiêu trừ nghiệp lực cho tôi.

Có một phiên chợ nông sản rất lớn mở mỗi tuần một lần trong khu vực của tôi. Tôi có thể giúp 40 đến 50 và đôi khi lên đến 80 người rút khỏi khỏi các tổ chức cộng sản. Có một lần, hai người đầu tiên mà tôi nói chuyện đã từ chối thoái Đảng. Tôi bước sang một bên và phát chính niệm để tiêu trừ can nhiễu. Tôi nghĩ: “Mình đến đây để chứng thực Đại Pháp. Không ai có thể can nhiễu. Sư phụ, xin hãy giúp con!” Sau đó mọi việc rất thuận lợi! Nhiều người tôi nói chuyện sau đó đã quyết định rút khỏi các tổ chức cộng sản, gồm cả một cảnh sát.

Một ngày gần Tết Nguyên đán, một đồng tu đã đưa cho tôi những tờ lịch để bàn có các thông tin giảng chân tướng in trên đó. Ngày hôm sau là ngày mở phiên chợ nông sản. Tôi nghĩ đó là một cơ hội rất tốt. Tôi đã mang theo những tờ lịch khi đi giảng chân tướng và tặng cho mỗi người làm thoái Đảng một tờ lịch. Tôi trân quý những tờ lịch này và chỉ tặng cho những người tin vào những gì tôi đã nói với họ. Nếu ai đó không đồng ý thoái Đảng nhưng lại muốn được tặng lịch, tôi sẽ đưa cho người đó một tờ và bảo người ấy đọc những chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trên đó. Không lâu sau, tất cả các lịch đã được tặng hết.

Tôi trở lại nhà của đồng tu và lấy thêm 40 tờ nữa. Sau khi trở lại bốn lần, người học viên đề xuất rằng phần còn lại phải được giữ cho các học viên khác phân phát vào ngày hôm sau. Tôi nghĩ: “Được rồi, mình sẽ có thể giúp mọi người thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng mà không cần có lịch” Tôi quay trở lại chợ và giúp 20 người nữa thoái Đảng. Tổng cộng có hơn 170 người thoái xuất khỏi các tổ chức cộng sản ngày hôm đó.

Có những tình huống nguy hiểm, nhưng tôi vẫn an toàn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Một lần, tôi đi giảng chân tướng và mang theo hơn 20 tờ lịch trong túi. Tôi giữ tờ lịch cuối cùng cho một người sống gần khu dân cư của tôi. Khi tôi tiếp cận lối vào khu dân cư, một thanh niên cao lớn chạy về phía tôi, hét lên: “Cô đang làm gì vậy? Cái gì trong túi của cô vậy? ”

Tôi hỏi: “Tại sao tôi phải nói với anh?” Anh ta lại hỏi: “Cô là một học viên Pháp Luân Công à?” Tôi không nói gì.

Anh ta túm lấy túi của tôi lục lọi và nói: “Xem này! Đây là cái gì? Tôi ở đây chính là để bắt những người như cô. Cô đã lấy cái này ở đâu?” Tôi trả lời: “Có người đã đưa cho tôi.” “Ở đâu và khi nào?” Tôi chỉ về hướng tôi đến và nói: “Vừa mới đây thôi.”

Anh ta nói anh ta ở đây để bắt “những người đó”, nên anh ta bắt đầu rời đi với tờ lịch của tôi kẹp dưới cánh tay. Tôi đuổi theo anh ta và nói: “Đó là lịch của tôi. Anh không được lấy.” Tôi kéo lại tờ lịch từ dưới cánh tay của anh ta. Anh ta bỏ mặc tôi và chạy theo hướng tôi đã chỉ. Tôi bật cười.

Một lần khác, một người đàn ông cao to túm lấy tay tôi khi tôi đang giảng chân tướng cho ông ta. Ông nói: “Tôi là một cảnh sát trưởng về hưu. Cô phải tự nộp mình cho cảnh sát hoặc tôi có thể gọi cho cảnh sát. Hãy nói xem cô chọn cách nào.” Tôi nói: “Cả hai đều không. Tôi phải về nhà. Tốt thôi nếu ông không muốn nghe tôi, nhưng hãy để tôi đi. Tôi là một người tốt và không làm gì sai cả. Đừng đi theo và làm những gì ông biết là sai!”

Ngày càng có nhiều người tập trung lại để xem những gì đang diễn ra. Một phụ nữ lớn tuổi nói với người đàn ông: “Hãy để cô ấy đi. Không được tóm tay cô ấy.” Tôi nói: “Nhìn này! Cánh tay tôi bị bầm rồi.” Những người khác nói: “Để cô ấy đi đi.” Người đàn ông nới lỏng tay của mình. Tôi kéo tay ra và nhanh chóng rời đi. Ông ấy đã không cố đuổi theo tôi nữa.

Tôi phát chính niệm trước khi đi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp mỗi ngày và cầu xin Sư phụ bảo hộ cũng như cấp cho trí huệ. Tôi dành thời gian để suy ngẫm về việc mình đã sai ở đâu trong việc giảng chân tướng. Nhờ điểm hóa của Sư phụ, tôi càng ngày càng có trí tuệ hơn.

Sau một lần làm được đặc biệt tốt, Sư phụ đã cho tôi thấy một cảnh tượng trong đó tôi dễ dàng đưa người lên thiên thượng bằng một tay. Nhưng khi con gái tôi ở cùng tôi trong suốt mùa hè, tôi đã không dành nhiều thời gian để giảng chân tướng. Tôi không có nhiều năng lượng như trước. Tôi đã thấy một cảnh tượng trong đó tôi cẩn thận nắm lưng mọi người và đưa họ lên thiên thượng một cách cực nhọc.

Nghĩ lại trải nghiệm đắc Pháp và tu luyện của bản thân mình, tôi đã nhận ra rằng lý do trước đây tôi đã trải qua rất nhiều đau khổ là để tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã chăm sóc tôi trong suốt cuộc đời. Tôi cảm thấy biết ơn Ngài vô hạn! Cách tốt nhất để tôi cảm tạ Sư phụ là hoàn thành sứ mệnh của mình qua việc học Pháp tốt và cứu độ nhiều chúng sinh hơn.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/19/356196.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/26/166533.html

Đăng ngày 13-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share