[MINH HUỆ 17-11-2017] Con kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Theo yêu cầu của Phòng 610, cảnh sát địa phương đã bắt tôi vào tháng 10 năm 2012 và giam giữ tôi trong một trại tạm giam và sau đó đưa tôi đến trung tâm tẩy não.

Vào thời điểm đó, tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được ba năm và chưa có hiểu biết sâu sắc về các nguyên lý của Đại Pháp. Việc bị bức thực, sốc điện, và phải chịu các hình thức tra tấn tàn bạo đã vượt quá sức chịu đựng của tôi.

Sau khi nhớ lại những gì mình đã làm, tôi đã vô cùng hối hận. Nhưng tôi vẫn quyết định tiếp tục bước đi trên con đường tu luyện của mình.

Sư phụ giảng:

Chư vị đừng quên, [mình là] đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp! Chư vị đến để chứng thực Pháp! Tu luyện khổ, tà ác trong chứng thực Pháp lại còn tà ác hơn; [ai] có thể vượt qua được, thì nhất định là Vương của chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])

Tôi muốn chia sẻ cách mà tôi đã đứng dậy đi tiếp khi là một đệ tử Đại Pháp, và trở thành “nữ hoàng” trong nhà tù sau lần bị bắt gần đây.

Đả tọa

Sau khi bị bắt, tôi bị thẩm vấn suốt đêm nhưng tôi không nói gì. Ngày hôm sau, họ đưa tôi đến một trại tạm giam. Ngay khi đến nơi, tôi liền hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Sau đó, tôi tìm một chỗ sạch sẽ, thoáng đãng nhất trong trại giam để luyện công.

Lính canh tuần tra trại giam ba lần một ngày: vào buổi sáng, trưa, và chiều. Tôi lờ họ đi và luyện công bất cứ khi nào tôi muốn. Khi họ bắt đầu đi tuần, tôi hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Ban đầu, họ đi rất nhanh, nhưng sau đó họ chỉ đi tuần sau khi tôi hô xong.

Một lính canh gọi tôi đến văn phòng của cô ấy. Khi tôi đến đó, cô ấy bảo tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, nó được sử dụng như là một dụng cụ tra tấn với kích thước nhỏ và chiều cao thấp. Tôi xếp chồng vài chiếc ghế lên nhau tương ứng với chiều cao một cái ghế thông thường trước khi tôi ngồi lên đó.

Thấy vậy, cô ấy nói: “Cô cần phải tuân theo các quy định ở đây.”

“Tôi thực hành theo nguyên lý Chân -Thiện – Nhẫn và là một người tốt. Tôi chỉ nghe theo Sư phụ Lý”, tôi trả lời.

“Nếu cô làm vậy, khi quản trại Tăng về, cô sẽ gặp khó khăn đấy”, cô ta nói. Những tù nhân cùng phòng với tôi cũng nói với tôi rằng, khi quản trại Tăng trở về, thì tôi sẽ không được tập các bài công pháp nữa.

Một hôm, tất cả các tù nhân phải tập trung tại một khu vực để kiểm tra. Sau đó, cổng thép đóng sập lại và có người nói: “Quản trại Tăng đã về.” Mọi người đều im lặng.

Ngồi cùng với các tù nhân khác, tôi ngồi thẳng người và đưa tay lên phát chính niệm. Biểu hiện của tôi là tự nhiên và tĩnh tại với trái tim tràn đầy từ bi.

Quản trại Tăng đã không nói một lời. Sau khi tôi phát chính niệm, cô ấy bảo tôi hãy gặp cô ấy trong văn phòng.

Khi tôi bước vào, cô ấy gác một chân lên ghế và bảo tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

“Tôi có thể ngồi trên chiếc ghế này được không?” Tôi hỏi, và nhìn vào chiếc ghế mà cô ấy đang gác chân. “Hoặc, tôi có thể ngồi trên sàn để luyện công.”

Cô ấy nghĩ một lát rồi nói: “Đi lên trước và luyện công đi.”

Khi nhìn thấy tôi đang ngồi ở vị trí kết ấn, cô ấy nhẹ nhàng nói, như thể nói với chính mình vậy: “Tôi đã nghe nói về cô – cô đã khiến trại giam này đảo lộn. Nhưng cô có biết tôi nghĩ những gì khi tôi nhìn thấy cô một phút trước đây không?” Giọng nói đầy quyền lực của cô ta bắt đầu xuất hiện.

Sau đó, cô ấy hét to như thể để tất cả mọi người trong nhà lao đều có thể nghe thấy. Sau đó, bất cứ khi nào đến ca trực của cô, thì cô ấy đều mở cửa, cho phép tôi hô to trong khu vực chung liên thông với các khu vực khác. Tôi không để cho cô ấy thất vọng và không ngừng lặp lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Sau đó tôi chuyển sang một khu vực khác, nơi đây có chút thay đổi. Một người ở đó luôn muốn mọi người gọi cô ấy là “đấng toàn năng”.

Một lính canh hỏi tôi “Còn cô thì sao?”

“Tôi muốn trở thành nữ hoàng”, tôi trả lời.

Khi cô ta phản đối, tôi đã đề nghị đấu vật tay. Nhìn thấy đôi tay gầy của tôi, cô ấy gật đầu.

Thật ngạc nhiên, tôi đã đánh bại 8, 9 người liên tiếp. “Chúc mừng!” Cô ấy nói: “Bây giờ chị chính thức là nữ hoàng!”

Một con ngỗng cô đơn

Tôi có nhiệm vụ vẽ trang trí tường. Một lần, tôi vẽ một bông hoa cải dầu khổng lồ, và nhiều người nói với tôi rằng họ rất thích bức tranh đó. “Bức tranh rất đẹp”, một người trong số họ nói, “chỉ cần nhìn vào bức tranh là tôi hết đau đớn”.

Một lần khác, tôi vẽ chín con ngỗng hoang dã bay theo bốn nhóm. Minh Minh là người bạn cùng phòng thân thiết với tôi. Nhìn con ngỗng cuối cùng, cô ấy hỏi: “Tại sao nó lại đơn độc vậy?”

Không lâu sau đó, quản trại Tăng tuyên bố rằng 9 tù nhân sẽ được chuyển tới bốn khu vực khác nhau. Minh Minh được chuyển đến khu vực mới.

“Tôi là một con ngỗng đơn độc”, cô ấy khóc. “Chị đã dự cảm tình huống của tôi trong bức tranh.”

Vài ngày sau, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi và trông cô ấy rất hạnh phúc. Hóa ra trong khu vực mới của cô ấy, bất cứ ai cũng có thể đi lại một cách tự do; điều này vốn là ước mơ của các tù nhân.

“Cảm ơn chị vì đã vẽ con ngỗng cuối cùng cho tôi” Minh Minh nói.

“Nếu tôi có thể giúp được gì cho chị, chị cứ cho tôi biết.” Trên thực tế, cô ấy đã giúp tôi rất nhiều. Tôi rất biết ơn sự an bài này của Sư phụ.

Tìm luật sư

ôi bắt đầu nhớ lại các bài viết trên Minh Huệ chia sẻ về việc các học viên bị giam giữ đã thuê luật sư. Tôi không chắc mọi chuyện như thế nào, nhưng tôi quyết định thử. Tôi nghĩ rằng “Ít nhất tôi có thể để luật sư biết về Pháp Luân Công.”

Vì tôi bị bắt giữ bất hợp pháp nên tôi quyết định thuê luật sư để cho họ biết sự thật về Pháp Luân Công. Tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ giúp đỡ tôi miễn phí. Và sẽ tốt hơn nếu là một luật sư uy tín. Để cảm ơn ông ấy, tôi dự định sẽ vẽ cho ông một bức tranh.

Trên thực tế, tôi biết tôi cần một luật sư miễn phí. Khi cảnh sát bắt tôi, tôi đang ở trong xe của chồng tôi và cả hai chúng tôi đều bị bắt. Hiện giờ, chồng tôi cũng đang ở trong một trại tạm giam. Con trai tôi còn quá nhỏ để thuê một luật sư, điều đó có nghĩa là tôi phải tự làm điều đó.

Nhưng nói thì dễ nhưng làm được mới thực sự khó. Làm thế nào một tù nhân có thể nhờ một luật sư biện hộ miễn phí đây? Nhưng tôi tin Sư phụ và Đại Pháp sẽ an bài cho tôi những điều tốt nhất.

Sư phụ giảng: _

Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi.” (Chuyển Pháp Luân)

Ngay sau khi quyết định, một người nghiện ma túy hỏi tôi: “Chị đang tìm luật sư phải không? Tôi có một người bạn là chỉ huy cấp trung đoàn về hưu, ông ấy cũng từng là một thẩm phán. Ông ấy hiện là luật sư.”

“Thật tốt quá”, tôi nói.

Cô ấy cho tôi địa chỉ, và tôi đã viết thư cho ông ấy. Sau đó, tôi yêu cầu người cai tù gửi nó giúp tôi. Người cai tù cho rằng tôi đang mơ tưởng viển vông: “Làm sao chị có thể tin một người nghiện ma túy?” Nhưng tôi khẳng định rằng tôi tin cô ấy. Về lý thì bức thư không được phép gửi ra ngoài, nhưng người quản trại đã giúp tôi.

Luật sư đến gặp tôi tại nhà tù vài ngày sau đó. Trong cuộc trò chuyện, tôi cũng biết ông đã từng là một chỉ huy cấp trung đoàn và một thẩm phán.

“Tôi ấn tượng khi nhận được thư của cô, vì vậy tôi quyết định gặp cô”, ông nói. “Bởi vì tôi là một luật sư có tiếng, lệ phí của tôi cao hơn các luật sư khác. Nhưng cô đừng lo lắng. Tôi sẽ biện hộ miễn phí cho cô.” Ông nói ông sẽ cố gắng biện hộ giảm án cho tôi.

Khi tôi hỏi tôi có thể làm gì để cảm ơn ông. Ông ấy nói tôi chỉ cần vẽ tặng ông một bức tranh. Đây đúng là những gì tôi đã nghĩ. Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!

Nhiều người trong trại giam cũng biết câu chuyện tôi được một luật sư biện hộ miễn phí.

Câu chuyện của Vũ

Những tù nhân trong phòng giam của tôi thường giúp đỡ lẫn nhau để duy trì nguồn cung cấp các nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Khi các tù nhân mới đến, họ đã rất xúc động. Bởi vì chúng tôi sống hòa thuận với nhau, thật dễ dàng để nói chuyện với những người mới về Pháp Luân Công. Một khi họ nghe nói rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại rất nhiều người dân, không kể là các học viên Pháp Luân Công, nhiều người trong số họ đã đồng ý thoái Đảng.

Một tù nhân trong số đó là một người Canada gốc Hoa. Tôi học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân và chép tay cho cô ấy một bản. Vài ngày sau, chứng đau thắt lưng của cô ấy hoàn toàn biến mất. Cô ấy nói với tôi rằng cô sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp sau khi cô ấy trở về Canada.

Cô Vũ, một người nghiện ma túy, đã yêu cầu tôi dạy cô ấy tập Pháp Luân Công. Tôi hỏi cô ấy liệu cô ấy có sợ không vì chúng tôi đang ở trong một trại giam.

“Không”, cô ấy trả lời,” Tôi sẽ không quan tâm ngay cả khi họ kéo dài thời gian giam giữ tôi.”

Tôi đã rất ấn tượng trước sự dũng cảm của cô ấy. “Là một học viên Pháp Luân Công có nghĩa là bạn không thể nghiện ma túy nữa. Bạn có thể làm được không?” Cô ấy không nói gì và sau đó bỏ đi.

Một buổi chiều, cô ấy đến gặp tôi, với nụ cười nở trên môi. “Một vài phút trước, người quản trại cho tôi đi ra ngoài hút thuốc. Tôi đã từ chối bởi vì tôi không muốn làm Sư phụ thất vọng. Sau đó, người quản trại châm điếu thuốc và đưa nó cho tôi. Tôi đã thử hút nhưng mùi vị của nó thật khủng khiếp, vì vậy tôi đã không hút.”

Cô ấy nói: “Giờ thì tôi đã biết Pháp Luân Công kỳ diệu đến thế nào! Kể từ hôm nay, tôi đã có thể bỏ nó, thì tôi sẽ nhất định ngừng sử dụng nó.”

Tôi đã cảm động rơi nước mắt vì sự tinh tấn và tấm lòng chân thành của cô ấy.

Tôi đã đưa cho Vũ một số tài liệu giảng thanh chân tướng. Cô ấy ngồi bên cạnh tôi đọc chúng trong khi tôi phát chính niệm. Ngay sau đó, tôi nhận thấy những hạt mụn nhỏ như chất lỏng màu đen xuất hiện trên da mặt của cô, giống như những giọt xăng. Sau đó, cô ấy nói rằng cô ấy đau đầu. Tôi biết Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho cô ấy. Cô tiếp tục đọc và những giọt mụn đen tiếp tục xuất hiện.

Sau đó cô ấy nói với tôi rằng cô đã từng say rượu và lái xe đâm chết một gia đình ba người. Bình xăng vỡ, và cả ba người đều bị chết cháy. Bởi vì chiếc xe là của bạn trai cô, nên gia đình cô đã chạy án để bạn trai cô vào tù thay cô. Lương tâm của cô rất cắn rứt, vì vậy cô muốn tu luyện Pháp Luân Công để thoát khỏi nỗi ám ảnh này.

Tôi hỏi cô ấy: “Chị tu luyện Pháp Luân Công để khỏi phải trả nghiệp có phải không?”

“Không, tôi thực sự muốn tu luyện”, cô ấy trả lời.

Tôi đã nói với cô ấy rằng cô ấy có thể phải chịu nghiệp vì cô ấy đã gây ra cái chết của ba mạng người. “Tôi sẵn sàng chấp nhận”, cô nói. “Miễn là tôi có thể thở được, thì tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công.” Với những lời nói đó đó, cô ấy bị đau bụng và phải đi vào phòng tắm.

Trong hai ngày tiếp theo, cô bị các triệu chứng như tiêu chảy, nhức đầu, sốt và xuất huyết. Khi cô ấy tỉnh lại, tôi đã nói với cô ấy rằng, vì cô chưa phải là học viên, nên cô ấy có thể đến bệnh viện nếu muốn. Nhưng cô ấy nói rằng nếu làm vậy thì cô ấy lại lạc bước và quay trở lại cuộc sống khi xưa mất.

Khi thân nhiệt của cô ấy lên đến 43 độ C, bác sĩ đã đưa cô đến bệnh viện. Khi thu xếp đồ cho cô ấy, tôi đã đưa cho cô một bản chép tay bài thơ “Nhân Quả” trong tập thơ Hồng Ngâm của Sư phụ:

Phi thị tu hành lộ thượng khổ,

Sinh sinh thế thế nghiệp lực trở;

Hoành tâm tiêu nghiệp tu tâm tính,

Vĩnh đắc nhân thân thị Phật tổ.

Tạm dịch:

Tu hành đâu phải là đường khổ,

Nghiệp lực bao đời nay ngăn trở;

Quyết tâm tiêu nghiệp tu tâm tính,

Mãi được nhân thân là Phật tổ.

Một tuần sau, cô ấy trở về và rạng ngời hạnh phúc. “Tôi đã bị sốt trong một tuần liền. Nhưng tôi luôn nhẩm đọc thơ của Sư phụ. Pháp Luân Công đã cứu sống tôi và ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi chắc chắn sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.”

Tôi đã rất xúc động, và vô cùng cảm ân trước sự khổ độ từ bi của Sư phụ.

Cảm tạ Sư Tôn!

Trung thu sắp đến, và các tù nhân đều yêu cầu gia đình mua táo cho họ. Nhưng chỉ có yêu cầu của tôi được giao trước Trung thu. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy táo mà cả năm qua tôi không được ăn.

Trước đó, gia đình tôi đã gửi cho tôi một ít quần áo, bao gồm quần dài màu vàng, áo bông trắng, và giày màu hồng. Những bộ quần áo đẹp như vậy hiếm khi được nhìn thấy trong trại giam. Con trai tôi đã yêu cầu luật sư giúp đỡ tôi.

Tôi cũng làm một cái biểu ngữ được sơn màu nước, với dòng chữ “Kính chúc Sư phụ Trung thu vui vẻ!” Tôi bị bắt vì dán các biểu ngữ Pháp Luân Công và bây giờ tôi lên kế hoạch dán nó trong nhà tù.

Sáng hôm đó, tôi lấy táo, kẹo của mình chia thành từng túi cho các bạn cùng phòng. Họ đã rất cảm động và mọi người đều hỏi tôi đang làm gì vậy.

Sau đó, tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần màu vàng, và đi đôi giày đẹp. Nghĩ về việc các học viên trên toàn thế giới đang hướng đến dịp lễ đặc biệt này và gửi lời vấn an tới Sư phụ, tôi cũng đã quyết định làm theo cách riêng.

Mỉm cười với lòng từ bi, tôi nói với tất cả mọi người rằng: “Tôi rất vui vì chúng ta có thể cùng nhau tổ chức ngày lễ đặc biệt này. Quan trọng nhất là tôi muốn gửi lời cảm tạ đến Sư phụ Lý vì sự hy sinh to lớn và lòng từ bi vô hạn của Ngài.”

Mọi người trong phòng giam đều cảm động và một số người rơi nước mắt.

Thức tỉnh

Là một học viên Pháp Luân Công, tôi biết tôi cần giảng thanh chân tướng cho mọi người và giúp họ thức tỉnh cho dù ở bất cứ đâu. Vì vậy, tôi quyết định viết tài liệu giảng chân tướng và cứu người, bao gồm cả lính canh và cảnh sát trong trại giam.

Tôi nhờ mua 50 quyển vở và 50 chiếc ruột bút bi (ở trại giam chỉ bán ruột bút bi). Nhiều người nghĩ rằng yêu cầu đó sẽ không được chấp nhận, nhưng quản trại đã chấp thuận nó.

Hai tuần sau, những quyển vở được mang đến nhưng không có bút. Tôi biết đó là sự can nhiễu của cựu thế lực: những quyển vở sẽ vô dụng nếu không có bút. Tôi hỏi một lính canh và cô ấy đưa cho tôi hai chiếc. Cô ấy cũng đã cho tôi một cuốn từ điển sau khi tôi yêu cầu.

Nhìn lại quãng đường tu luyện Đại Pháp đã qua, nhà tù cũng là một nơi khá thoải mái. Trên thực tế, đây là môi trường để chúng ta phát huy chính niệm. Sáng hôm sau, tôi thức dậy lúc ba giờ, sau khi phát chính niệm, tôi bắt đầu viết. Trong những ngày tiếp theo, tôi chỉ ngủ hai hoặc ba tiếng mỗi ngày và dành phần lớn thời gian để viết.

Từ kinh nghiệm cá nhân của mình, tôi đã giải thích lý do tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Công và hàng triệu người được hưởng lợi từ nó như thế nào. Tôi cũng giảng rõ về chiến dịch tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ nhằm vào Pháp Luân Công và nói về sự kiện 36 học viên Tây phương từ các nước khác nhau đến giăng biểu ngữ trên Quảng trường Thiên An Môn như thế nào. Tôi đã viết về những nỗ lực của các học viên nhằm ngăn chặn nạn mổ cướp tạng sống từ các học viên ở Trung Quốc.

Tôi đã nhận bút từ các tù nhân khác. Minh Minh cũng đã giúp tôi rất nhiều. Trong 70 ngày, tôi đã viết hết 46 cuốn sổ tay với nhiều thông tin chân thực về Pháp Luân Đại Pháp và sử dụng khoảng 200 ruột bút. “Tôi đã lấy tất cả các ruột bút có trong trại giam để đưa cho cô”, Minh Minh nói.

Trong “Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp”, Sư phụ giảng:

“Tôi nói mọi người này, bao nhiêu năm ấy, tôi luôn luôn nói rằng năng lực đệ tử Đại Pháp là to lớn phi thường, rất nhiều người không tin, vì cũng không để chư vị nhìn thấy. Chư vị trong tác dụng của chính niệm, hết thảy những gì bên thân chư vị và ở tự thân chư vị là sẽ phát sinh biến hoá, chư vị xưa nay đều không nghĩ thử làm xem.”

Tôi đã được trả tự do vào hai tháng trước và tôi vẫn đang làm tốt ba việc trên phần đường tu luyện còn lại của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/17/356173.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/20/166469.html

Đăng ngày 2-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share