Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-7-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 5 năm 1998. Trước đó tôi bị viêm gan B, sỏi thận, mất ngủ, trào ngược axit dạ dày, viêm khớp và táo bón. Tôi đã thử các loại thuốc Tây, Trung y và cả điều trị tại nhà. Tôi thử bất cứ lời khuyên nào dành cho mình, nhưng không có tác dụng. Tôi không có sức sống và không thể làm việc nhà. Tôi cũng khiến tài chính của gia đình cạn kiệt. Tôi luôn bị kích động, khiến bầu không khí trong gia đình bao trùm trong sự ảm đạm. Chồng tôi không biết phải làm gì.
Cuộc đời thay đổi
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện, từng từ từng từ một. Tôi hiểu được rằng nguyên nhân căn bản khiến sức khoẻ của tôi kém chính là do tính cách của mình. Tôi có tâm tranh đấu, không khoan dung và tâm tật đố. Khi hiểu được điều này, tôi đã chiểu theo lời dạy của Sư phụ:
“Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu”
(Thực tu, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
“Mọi việc cứ thế mà đối chiếu
Làm đến thế tức là tu.”
Tôi thành tâm loại bỏ các chấp trước của mình như tâm ích kỷ, suy nghĩ tiêu cực và các thói quen xấu. Tôi cũng học cách cân nhắc đến người khác trước.
Bệnh tật của tôi sớm khỏi hết. Mùa hè năm đó, tôi đã mặc một bộ váy mà tôi đã không mặc suốt một thời gian dài vì chứng viêm khớp – tôi phải mặc quần áo ấm ngay cả vào mùa hè. Con người tôi đã thay đổi. Tôi tràn đầy sức sống. Tôi biến căn hộ lộn xộn của mình thành một ngôi nhà ấm cúng. Gia đình và bạn bè đều mừng cho tôi. Sư phụ đã cứu độ tôi và tôi được sống cuộc sống hạnh phúc mỗi ngày.
Tháng 7 năm 1999, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Chúng tôi bị mất môi trường tu luyện chỉnh thể. Thật khó để tin rằng họ đã bôi nhọ Sư phụ và bức hại những người đang cố gắng trở thành người tốt. Tôi quyết định viết thư cho chính quyền địa phương để chứng thực với họ về những thay đổi tích cực mà tôi đã trải qua sau khi tu luyện, hy vọng rằng họ sẽ thay đổi quyết định, nhưng tôi không nhận được hồi âm nào từ họ.
Bị bức hại vì đức tin của mình
Tháng 10 năm 1999, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, mang theo niềm tin rằng chính phủ sẽ làm đúng. Kết quả là, tôi bị gia đình can nhiễu. Tôi bị đưa đến một trại lao động cải tạo khoảng ba năm. Khi đó, con gái tôi vẫn còn nhỏ.
Ngày 31 tháng 12 năm 2011, cảnh sát địa phương đã theo dõi các học viên trong khu vực của tôi, các học viên bị đưa vào trong danh sách đen và bắt giam. Khủng bố đỏ bao trùm khắp thành phố. Lúc đó tôi không ở nhà, cảnh sát đã đưa chồng và con tôi đến đồn cảnh sát rồi đe doạ, cưỡng ép và hăm doạ chồng tôi để anh ấy nói ra tung tích của tôi. Họ cũng buộc anh ấy đưa họ đến nhà một người họ hàng của tôi ở ngoại ô thành phố, nơi tôi đang ở, để bắt giữ tôi. Tôi bị kết án bốn năm rưỡi tù giam.
Trong thời gian giam giữ, các học viên Pháp Luân Công đã bị tra tấn bằng các hình thức như phạt đứng, bắt ngồi xổm, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ và biệt giam trong xà lim nhỏ. Họ cố gắng buộc chúng tôi từ bỏ niềm tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi cũng bị tra tấn bằng những đoạn video bôi nhọ Pháp Luân Công mỗi ngày.
Tháng 6 năm 2013, chúng tôi bị buộc phải lao động nặng từ 14 đến 15 giờ đồng hồ mỗi ngày. Nếu chúng tôi không thể hoàn thành công việc, chúng tôi phải mang sản phẩm về phòng giam để hoàn thành. Đôi khi chúng tôi phải làm việc cho đến sáng sớm hôm sau.
Thoát chết
Vì không được phép học Pháp luyện công, lại bị bắt điều trị bệnh, nên cơ thể tôi sưng phù lên và một số bệnh cũ lại tái phát. Tôi không thể ăn hoặc ngủ. Khi chồng tôi đến thăm, tôi đã bất tỉnh.
Gia đình và các đồng tu liên tục yêu cầu thả tôi, nhưng chính quyền đã sử dụng tất cả các loại biện pháp nhằm đe dọa họ, đẩy trách nhiệm và gây khó khăn cho tiến trình pháp lý. Tôi nhận ra rằng nhà tù không phải là nơi các đệ tử Đại Pháp nên ở lại. Tôi quyết định ra khỏi đây. Tôi buông bỏ chấp trước sinh tử và xin Sư phụ gia trì. Các đồng tu cũng đã buông bỏ chấp trước vào tình đối với tôi, phối hợp giảng chân tướng cho các cảnh sát tham gia bức hại nhằm cứu họ.
Tôi dường như sắp chết, vì vậy họ đã đưa tôi đến bệnh viện trực thuộc nhà tù. Nhưng bác sĩ nói rằng tôi không đáp ứng các yêu cầu để được tạm tha. Tôi tin Sư phụ. Tôi đã xin Sư phụ bảo hộ mình.
Tất cả các dấu hiệu và triệu chứng cho thấy tôi sắp chết. Nhưng tâm trí tôi vẫn rất thanh tỉnh. Tôi nhẩm Pháp và phát chính niệm giải thể tất cả tà ác trong không gian khác. Sư phụ đã nhắc tôi phải vô tư vô ngã. Tôi biết rằng để các cảnh sát không phạm tội đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp và giúp gia đình cũng như bạn bè tôi nhận thức Đại Pháp, tôi phải sống. Tôi ở trong tình trạng đó khoảng 40 ngày và họ vẫn cố gắng nhờ các chuyên gia chẩn đoán.
Sống cho người khác đã thay đổi số phận của tôi
Với suy nghĩ mình cần sống cho người khác, mọi việc đã thay đổi đáng kể. Chính quyền không thể lấy được nhiều tiền từ gia đình tôi để trang trải chi phí y tế và gánh nặng còn lớn hơn khi phải có một cảnh sát theo dõi tôi suốt ngày đêm. Hơn nữa, họ sợ rằng, nếu tôi chết họ sẽ phải chịu trách nhiệm. Các chuyên gia cảm thấy khó xử; họ không thể hiểu được có điều gì đó không ổn và tôi dường như rất yếu. Họ đưa ra một kết quả chẩn đoán mơ hồ và thả tôi.
Tôi đã về nhà trước thời hạn 36 tháng.
Sư phụ đã cứu tôi. Tôi đã phủ nhận được bức hại của cựu thế lực. Sư phụ đã gánh chịu tất cả những khổ nạn của tôi. Nếu không, tôi không biết phải làm thế nào để sống sót khi bị truyền tĩnh mạch. Đó không phải là điều có thể thực hiện được bằng ý chí mạnh mẽ.
Chồng tôi đã đưa tôi lên trên tầng. Tôi trong trạng thái vô hồn với một túi nước tiểu gắn bên mình. Gia đình không biết phải làm gì với tôi. Lính canh gợi ý rằng họ nên đưa tôi đến bệnh viện. Bạn bè tôi khuyên rằng trước tiên nên cho tôi ăn ít cháo hoặc cơm. Nhưng tâm trí tôi hoàn toàn thanh tỉnh. Tôi biết rằng tất cả đều là giả tướng và tôi sẽ ổn. Điều đó giống như một phép màu. Sau một thời gian ngắn, tôi đã có thể cử động được tay và chân. Sau khi có thể tự vệ sinh cá nhân, tôi ăn năm cái bánh bao. Ba ngày sau, tôi có thể tự đứng dậy và đi bộ một mình.
Một tuần sau khi trở về, tôi đến tham gia một buổi họp mặt gia đình. Khi nhìn thấy tôi, mọi người đều sốc. Tôi khoẻ mạnh và trông như người đang ở tuổi 20 (mặc dù lúc ấy tôi đã 47 tuổi). Tôi có 12 anh chị em, bao gồm cả anh chị em dâu rể và các cháu, tổng cộng có hơn 100 người ở đó. Tất cả đều bị thuyết phục bởi huyền năng của Đại Pháp. Họ đã thay đổi thái độ đối với Pháp Luân Công.
Một người họ hàng của tôi làm việc trong tòa án và vốn định hối lộ ai đó để đưa tôi ra khỏi tù đã nói rằng: “Điều này chỉ có thể xảy ra với các học viên Pháp Luân Công. Chỉ có Pháp Luân Công mới có thể hồi sinh ‘một người chết’.”
Một người anh rể của tôi đã cá cược với những người khác trong nhà rằng nếu tôi có thể về nhà mà không phải tốn một đồng nào, anh ấy sẽ cho tôi 5.000 nhân dân tệ để mua quần áo mới. Bây giờ anh không nói được lời nào. Một người thân khác thì thay đổi hoàn toàn thái độ từ thù địch chuyển sang cảm kích. Ông thậm chí còn kể với người khác câu chuyện của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/23/-350982.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/4/164903.html
Đăng ngày 5-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.