Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây

[MINH HUỆ 24-7-2017] Ngày 16 tháng 7 năm 2017, khoảng 300 học viên Pháp Luân Đại Pháp ở New York và các khu vực lân cận tham dự Hội thảo Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bằng tiếng Anh tại trung tâm thành phố Manhattan. 19 học viên đã có bài chia sẻ cảm động về trải nghiệm trong tu luyện của họ, bao gồm hướng nội, tống khứ tâm chấp trước, giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc.

hall-20170716-5118.jpg

hall-20170716-5251.jpg

Hội thảo của Pháp Luân Đại Pháp bằng tiếng Anh tại New York diễn ra vào ngày 16 tháng 7 năm 2017

Vượt qua nghiệp bệnh

035f38c9301a27b55f7d8585247a7816.jpg

Một học viên kể lại một sự cố khi cô bị bỏng ở má trong đùi và vết bỏng bị chảy mủ. Một ngày nọ, khi đang trong trạng thái tuyệt vọng, cô đã khóc cầu cứu Sư phụ: “Con cần phải làm gì bây giờ ạ?”

Chợt cô nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu: “Hãy làm những gì con cần làm, chứ không phải làm những thứ con muốn làm.”

Lời nói đó khiến cô thay đổi cách nghĩ. Cô vô cùng biết ơn vì được Sư phụ điểm hóa. Bằng cách nỗ lực tu luyện tinh tấn, chấp trước vào tình và dục vọng của cô đã ngày càng yếu đi, sau đó, vết thương của cô đã mọc một lớp vảy nâu. Mẹ cô cũng rất ngạc nhiên khi thấy cô tuyên bố rằng cô sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi nhận thức được ý nghĩa của việc trân quý từng khoảnh khắc, cô cho biết việc đầu tiên và cuối cùng cô làm mỗi ngày là cảm tạ Sư phụ đã ban cho cô cơ hội được tu luyện Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.

c8470a2e2b5aa97af029a4a20736ff2a.jpg

Một học viên khác chia sẻ về nghiệp bệnh ở chân mình. Cổ chân và bàn chân của anh bị sưng nhức nhối, ngón chân cái thì thâm tím lại. Chân anh đau đớn khủng khiếp đến nỗi anh hầu như không đi lại được và rất khó ngủ. Anh buộc phải nghỉ việc ở nhà và phải hỗ trợ các dự án Đại Pháp từ xa.

Mọi người khuyên anh nên cưa ngón chân cái đi, nhưng anh vẫn kiên định và nói: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp!”

Anh chia sẻ: “Vào mỗi thời mỗi khắc, dù cho vết thương ở chân có đau đớn nhường nào, không cần biết khi nào mới hết nghiệp bệnh này, anh luôn tâm niệm rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, và rằng Sư phụ luôn dõi theo và chăm sóc mình.”

Dần dần theo thời gian, với sự hỗ trợ của các đồng tu khác, ngón chân cái của anh đã bắt đầu hồi phục trở lại. Thậm chí, vết thâm ở ngón chân cái đã biến mất và những tế bào trước đây bị thoái hóa đã bắt đầu được tái tạo trở lại.

Bác sỹ nói trường hợp của anh quả là một “phép lạ trong y học”. Trong thời gian đó, anh đã phát hiện ra được nhiều thiếu sót và chấp trước của mình, là nguyên nhân dẫn đến khổ nạn này, gồm có tâm xem thường đồng tu, nghiệp tư tưởng liên quan đến sắc dục và cả tâm an dật khi mới rời khỏi một hạng mục truyền thông.

Tu bỏ chấp trước ẩn giấu bên trong

e1638adcda562b85cebd8f3989062305.jpg

Một học viên chia sẻ về việc tu bỏ tâm chấp trước sợ hãi và tật đố. 11 năm trước khi cô bắt đầu tu luyện Đại Pháp cùng với người chị gái hồi còn ở Slovakia, cha cô đã kiên quyết phản đối. Ông ấy quát mắng và thậm chí còn đánh cô. Cô đã tìm ra được những chấp trước của mình – đó là tâm sợ hãi, tâm ủy khuất, bảo vệ cái tôi cá nhân và tâm tranh đấu với cha mình – điều này đã khiến cha cô cử xử tệ hại với cô. Sau một thời gian cô kiên trì nói với cha về Pháp Luân Đại Pháp, ông đã ủng hộ Đại Pháp và cả công việc của cô ở Thời báo Đại Kỷ Nguyên (Epoch Times).

Khi đến làm việc tại Thời báo Đại Kỷ Nguyên ở thành phố New York, cô đã nảy sinh tâm tật đố rất mạnh mẽ với một đồng nghiệp có kỹ năng giỏi hơn cô, và thường cảm thấy rằng mình bị đối xử thật bất công. Tâm tật đố này đã khiến cô khó chịu khi việc cô làm không được nhiều người tán thành. Nhưng khi nhận thức được rằng đó là một tâm chấp trước, cô đã điều chỉnh tâm mình để thực sự tôn trọng đồng nghiệp này.

85b851af3647424d5f0dba54c76e5c5f.jpg

Một học viên khác chia sẻ về chủng tâm lo lắng vô cớ, lúc nào cũng lo sợ rằng mọi thứ sẽ thất bại. Anh đã nhận thức được tâm lo sợ không làm tốt này không phải là bản thân anh, mà thực ra là do thiếu niềm tin vào Thần, vì phần Thần của anh sẽ biết chính xác anh cần phải làm gì.

Một lần, khi đang phát chính niệm lúc nửa đêm, chợt một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh: “Không kể danh, không kể thưởng”. Anh nhận ra mình có chấp trước rất mạnh mẽ vào việc chứng thực bản thân, cũng như lối tư duy theo kiểu khoa học và tính toán được mất khiến anh luôn hoài nghi và không kiên định.

Anh cũng kể lại câu chuyện về một học viên khai thiên mục đã nhìn thấy anh xuống đây từ một tầng vũ trụ rất xa xôi để trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh. Mặc dù lúc đó, anh đã quyết định ngay là sẽ đi theo Sư phụ nhưng lại nghĩ: “Ta sẽ giúp Sư phụ chính Pháp. Ta sẽ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh.” Anh nhận ra rằng anh muốn chứng thực bản thân, mong muốn trở thành một người hùng thay vì đặt Sư phụ, Đại Pháp và việc cứu độ chúng sinh lên hàng đầu.

Tu luyện như tiểu hòa thượng

ba6c43808fc8ffbed2370d380b435cb8.jpg

Một học viên khi mới lần đầu bắt đầu làm việc ở NTD (Đài truyền hình Tân Đường Nhân) vào năm 2005, anh ấy đã không hề có chút phàn nàn nào khi công việc quá tải hay bị trả lương thấp.

Nhưng sau một thời gian, anh lại chấp trước vào ý kiến của bản thân. “Khi ngày càng có nhiều việc ở đài truyền hình diễn ra không như mong đợi, tôi càng thấy tức giận và chán nản hơn, cho rằng chúng tôi đã thất bại khi đi theo hướng này và không thể khắc phục được tình trạng đó.” Cuối cùng, anh ấy đã nghỉ việc ở đài truyền hình.

Anh ấy đã chuyển tới Đài Loan sống cùng cô vợ người Đài Loan của mình, nhưng anh lại thấy lạc lõng, nỗi cô đơn thường trực trong lòng ngay cả khi anh ở cùng gia đình. Sự tình ngày càng trầm trọng hơn sau khi anh quay về New York tại thời điểm người bạn thân nhất, cũng là một đồng tu của anh đột ngột qua đời vì bệnh đau tim. Anh sinh ra oán giận hoàn cảnh của mình và dao động tín tâm.

Nhưng giờ đây anh nhận ra rằng, trong những năm qua, anh đã không ngộ ra được quan hệ giữa được và mất, cũng như vì sao chịu khổ lại là điều tốt. “Trong quá trình nâng cao ngộ tính, tôi đã nhận thức ra rằng mình thà làm tiểu hòa thượng nấu cơm ở nhà bếp còn hơn làm trụ trì.“

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, anh chia sẻ: “Đây là những trải nghiệm mà tôi vô cùng trân quý, cơ hội giảng chân tướng và trợ Sư cứu độ chúng sinh thực sự còn quý giá hơn châu ngọc.”

Học cách giảng chân tướng cho người Trung Quốc Đại lục

Một học viên sinh ra ở Trung Quốc Đại lục rồi chuyển tới Hoa Kỳ khi mới ba tuổi chia sẻ về việc vượt qua nỗi sợ khi giảng chân tướng cho người Trung Quốc Đại lục. Trước đây, cô luôn nhút nhát, và mặc dù đã thoải mái hơn khi nói chuyện với người phương Tây về Pháp Luân Đại Pháp trong những năm qua nhưng cô vẫn lo sợ khi nói chuyện với người Trung Quốc Đại lục, đặc biệt là bằng tiếng Bắc Kinh vì cô chỉ biết rất ít.

Cô Trương cho biết: “Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có tâm ỷ lại vào kỹ năng của người thường khi giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp.”

Cô nhận ra rằng sự lo sợ khi giảng chân tướng cho người Trung Quốc Đại lục thực ra là tâm ích kỷ, bởi vì cô chú ý tới bản thân mình nhiều hơn là việc cứu độ những chúng sinh mà cô muốn cứu.

Dần dần, cô cũng nhận ra rằng việc giảng chân tướng gần như đã trở thành phản xạ tự nhiên, “như khi tôi điểm lại các danh mục trong đầu mình”. Cô không giữ được tâm thái này khi cứu độ chúng sinh. “Tôi đã quên rằng những người mà tôi đang nói chuyện đều là những chúng sinh đến đây vì Đại Pháp, và đều là những sinh mệnh vô cùng đáng trân quý.”

Trưởng thành trong Đại Pháp

Một học viên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cha mình ở Pháp khi mới lên 7. Cô nói: “Khi lớn lên, tôi đã biết Đại Pháp là rất tốt, nhưng vẫn không tu luyện”, cô chỉ đơn thuần làm theo cha mẹ mình. Khi trở thành một thiếu nữ, cô muốn tận hưởng tuổi trẻ của mình và thích vui vẻ như những thanh niên khác. Nhưng điều đó đã thay đổi khi cô tham gia học Pháp nhóm với các học viên trẻ tuổi khác lúc cô 16 tuổi.

“Môi trường chỉnh thể đã giúp tôi tu luyện nghiêm túc hơn, bởi vì tôi đã đặt tâm hơn khi học Chuyển Pháp Luân, và thực sự cố gắng để hiểu nội dung cũng như các Pháp lý được giảng trong sách.” Cô đã tham gia nhiều hơn vào các hạng mục giảng chân tướng và sau đó đã chuyển tới New York.

Cô bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ vì sự từ bi vô hạn của Ngài và vì cô luôn được Sư phụ ban cho cơ hội đề cao dù đã mắc rất nhiều sai lầm.

Cô nói: “Là một người tu luyện với sứ mệnh to lớn và thiêng liêng là cứu độ chúng sinh, giờ đây, tôi lại một lần nữa nhắc nhở mình rằng mình không được để Sư phụ thất vọng và phải đường đường chính chính bước đi trên con đường của mình trong thời gian còn lại phía trước.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/24/351585.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/25/164775.html

Đăng ngày 3-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share