[MINH HUỆ 28-7-2017]

Các bạn đồng tu thân mến:

Tôi là một học viên phương Tây người Venezuela, sinh sống ở thành phố Mississauga thuộc Ontario, Canada được 6 năm.

Hôm nay, với tư cách là một đệ tử Đại Pháp, tôi muốn chia sẻ với tất cả các đồng tu một số điều quan trọng nhất mà tôi đã học và kinh nghiệm được, bao gồm việc tôi đã phát hiện và đối diện với nhiều chấp trước của mình như thế nào, một số thể ngộ về Pháp mà tôi dần hiểu ra được trên hành trình tu luyện của mình.

Hành trình tu luyện của tôi được chia làm ba giai đoạn:

Giai đoạn đầu tiên là vào giữa năm 2007 và 2011, khi tôi đắc Pháp ở Venezuela và sau đó chuyển đến Uruguay, nơi tôi tu một mình nhưng được các đồng tu ở ngoại quốc trợ giúp, họ đã khích lệ tôi học Pháp đều đặn và giữ liên lạc với chỉnh thể các học viên.

Giai đoạn thứ hai là từ năm 2011 đến năm 2014, đó là khi tôi đặt chân đến Canada, bắt đầu tham gia điểm luyện công Mississauga và các hoạt động giảng chân tướng.

Từ năm 2015 cho đến nay, tôi làm việc toàn thời gian cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên Canada.

Tôi sẽ nói ngắn gọn về những gì mình đã học được qua tu luyện Đại Pháp trong ba giai đoạn này và tình trạng hiện tại.

I. Đắc Pháp

Lần đầu tiên tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp là vào năm 2005, khi tôi cùng vợ chưa cưới đến thành phố New York thăm cha mẹ cô ấy.

Thời điểm đó, một học viên Pháp Luân Công ở khu phố Tàu đã giảng chân tướng cho tôi và vợ chưa cưới về cuộc bức hại [Pháp Luân Công]. Tôi nhớ anh ấy đã đưa cho tôi một số tờ rơi và một đĩa CD có nội dung về cuộc bức hại.

Tôi không nhớ quá nhiều về môn tu luyện này, nhưng tôi hiểu rằng cuộc bức hại là có thật, làm ảnh hưởng tới hàng triệu người và điều đó thật quá tà ác. Tôi chỉ nói: “Sao chuyện này có thể xảy ra được? Sao mọi người bị tra tấn chỉ vì thiền định và chiểu theo một môn tu luyện tinh thần?” Tôi thực sự xúc động.

Sau chuyến đi đó, tôi trở về Venezuela và không nghe được thêm gì về môn tu luyện nữa cho tới cuối năm 2007, khi một người bạn giới thiệu cho tôi và khuyên tôi tham gia một điểm luyện công ở Caracas, Venezuela.

Lúc đó, tôi rất tò mò, có lẽ vì sự khổ não mà tôi đang phải trải qua, vì vậy tôi đang tìm kiếm lời giải cho những ẩn đố trong cuộc sống.

Tôi học các bài công pháp và nhanh chóng đọc hết một lượt sách Chuyển Pháp Luân. Lần đầu tiên đọc, tôi cảm thấy đây chính xác là những gì mình đang tìm kiếm. Nội dung quá rõ ràng, quá logic. Không ai ép tôi luyện tập, mọi người nguyện ý chia sẻ thể ngộ và môn tu luyện là phi tôn giáo. Tôi thích điều đó vô cùng, vì tôi xem mình là một người có tâm linh, nhưng không thực sự là một tín đồ.

Một vài tháng sau, vào tháng 11 năm 2008, tôi kết hôn và chuyển đến Uruguay, một quốc gia Nam Mỹ khác, ở đó không có điểm luyện công hay nhóm học Pháp chính thức.

Nhưng vì trước khi rời Venezuela, tôi đã có nhận thức tốt và tu luyện tinh tấn, nên tôi đã liên hệ với các học viên Argentina, một quốc gia có chỉnh thể các học viên vững chắc và rất gần Uruguay.

Họ mời tôi cùng học Pháp qua mạng Internet và tôi đã học Pháp thường xuyên với họ trong khoảng hai năm.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã ngộ được hai điều quan trọng:

(1) Học Pháp thực sự giúp tôi đề cao nhanh chóng, vì đó là nền tảng của tu luyện. Khi học Pháp, tôi bắt đầu lý giải được tu luyện thực sự là gì và quan trọng nhất là việc tôi lý giải được quan hệ giữa việc học Pháp và chiểu theo những Pháp lý trong cuộc sống hàng ngày.

Tôi phát hiện ra trước đây mình đã làm sai nhiều việc, có những cách hành xử không đúng đắn và tất cả những chấp trước mà tôi cần buông bỏ, chẳng hạn tâm sắc dục, sợ mất mặt, tự cao, an dật, chấp trước vào tiền bạc và mong được người khác công nhận, cùng nhiều chấp trước khác nữa.

Dường như một loạt những chấp trước nổi lên, cái này nối tiếp cái kia, và mặc dù lúc đầu tôi cảm thấy thật tệ khi có những chấp trước này, nhưng thật ra đó là việc tốt, vì nó đồng nghĩa với việc tôi đã thực sự nhận ra chúng tồn tại, chúng cắm rễ bên trong tôi và tôi biết rằng cuối cùng mình cần buông bỏ chúng.

Tôi nói “cuối cùng”, vì lúc đầu tôi không nghĩ tới việc buông bỏ chúng, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy chúng không tốt. Lúc đầu tôi không muốn phó xuất, không thể tự chủ hay tu Nhẫn, một trong những đạo lý cốt lõi của Pháp môn. Nhưng ít nhất thì lần đầu tiên tôi đã nhận ra rằng chúng hoàn toàn là không tốt và muốn buông bỏ chúng.

Đây là điểm mà quá trình tu luyện bắt đầu. Tôi nhận ra được chấp trước, đối diện với nó, sau đó dần dần đề cao.

Trong quá trình đó, tôi thực sự cảm tạ ân đức của Sư phụ vì Ngài đã nhẫn nại dẫn dắt tôi vượt qua. Tôi cũng biết ơn các đồng tu Venezuela, Tây Ban Nha, Argentina, những người luôn khích lệ tôi tu luyện và học Pháp thường xuyên.

(2) Điểm chính yếu thứ hai tôi ngộ được trong giai đoạn đầu này là tôi ở đây là để tu luyện.

Nhóm học Pháp trên Internet mà tôi tham gia luôn học kinh văn nhiều hơn là học sách Chuyển Pháp Luân, bao gồm tất cả những bài kinh văn trước và sau cuộc bức hại.

Vậy tôi đã học được điều gì từ những bài kinh văn đó?

Vâng, tất nhiên là tôi học được nhiều điều tốt. Nhưng ảnh hưởng chính yếu của những bài kinh văn này đối với tu luyện của tôi là cho tôi tín tâm, đức tin, nhận thức sâu sắc tu luyện thực sự là gì: chúng ta thực sự đến đây để tu luyện và đắc Pháp. Đó như một lời tái xác nhận rằng tôi đến đây là để tu luyện.

Sư phụ giảng những gì cần cho tu luyện hết thảy đều ở trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Giảng Pháp các nơi, cái gì cũng đều là để giải cuốn «Chuyển Pháp Luân».” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Vì vậy đó là lý do tại sao, tại tầng thứ của tôi, đọc tất cả những bài giảng khác đã giúp tôi có tín tâm vững chắc, sau đó tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng những kinh văn khác thường xuyên và tu luyện tinh tấn.

II. Chuyển đến Canada

Ngay khi chuyển đến Canada vào tháng 5 năm 2011, tôi bắt đầu tham gia luyện công ở Mississauga.

Trước đó, tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc thường xuyên tham gia luyện công và học Pháp tập thể, điều mà Sư phụ giảng là tốt hơn nhiều so với học Pháp nhóm qua internet.

Hơn nữa, tôi bắt đầu hiểu rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tu luyện không chỉ là tu luyện bản thân mình mà còn trợ Sư Chính Pháp, giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Vì vậy ngay khi đến Canada, tôi tham gia quảng bá Thần Vận, giúp bán vé, dựng lều quảng bá và làm bất cứ việc gì tôi được yêu cầu để hỗ trợ.

Nói chung, tôi cảm thấy tu luyện tiến bộ và trạng thái của mình tốt hơn nhiều, nhưng tôi vẫn gặp một số vấn đề với những chấp trước điển hình mà Sư phụ đã đề cập đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đang nói đến tâm sắc dục và vấn đề uống rượu.

Về vấn đề uống rượu, phải thừa nhận rằng đây là một vấn đề phức tạp với tôi. Có thể là vì tôi đến từ một nền văn hóa rất thường xuyên uống rượu và thực sự có nhiều áp lực xã hội ép tôi phải uống.

Tôi tự thuyết phục mình bỏ rượu, phải nói là đến 99% thời điểm tôi làm được tốt. Nhưng vẫn có một vài lần tôi thất bại ở quan này và vẫn uống một chút.

Hướng nội, tôi nhận ra rằng lý do uống rượu không thực sự là chấp trước vào rượu mà là vào tình, vì uống rượu là một phần tự nhiên và thông thường trong các bữa tiệc gia đình hay hội họp. Vì vậy, những dịp như Lễ Giáng sinh (gia đình tôi theo Công giáo) hay Lễ Tạ ơn, tôi vẫn uống một chút.

Tôi đã giữ vững bản thân và sau đó làm tốt, nhưng tôi có thể cảm thấy chấp trước này vẫn tồn tại. Tôi cố gắng giữ cảnh giác và chuẩn bị để đối mặt với những khảo nghiệm tiếp theo.

Đối với tâm sắc dục thì một số lần tôi cũng đã làm sai.

Nói chung, tôi đã làm tốt hơn nhiều so với trước khi trở thành học viên, nhưng tôi vẫn tụt lại phía sau so với tiêu chuẩn của một học viên chân chính.

Tôi tin rằng nguyên nhân chủ yếu của việc phạm sai lầm về phương diện này có liên quan đến việc thiếu kiên định trong học Pháp và luyện công, cộng với việc có thể dễ tiếp xúc với những nội dung dành cho người lớn ở mọi nơi, đặc biệt là ở trên mạng Internet. Nếu có thể hướng nội sau mỗi lần trượt ngã, tôi sẽ nhận ra rằng nếu bản thân lơ là thì thật dễ trượt khảo nghiệm, vì vậy tôi đã học được cách chú ý đến tư tưởng của mình và ở trong Pháp mọi lúc.

Mỗi lần hướng nội và xem xét lại từng giai đoạn trên hành trình tu luyện, đặc biệt là những lần không vượt qua được khảo nghiệm, thì lý do là vì tôi không tu luyện tinh tấn. Vì vậy, theo kinh nghiệm của tôi, có sự tương quan lớn ở các giai đoạn khi tôi không tinh tấn với việc không qua được quan sắc dục và nhiều quan khác.

Vì vậy, khi nhận thức được điểm này, tôi đã quyết giữ mình ở trong Pháp, vì ngay khi xa rời Pháp, thật dễ trượt khảo nghiệm.

Ví dụ, một ngày sau khi trượt khảo nghiệm sắc dục, tôi hướng nội và nghĩ về tình huống đó. Tôi bắt đầu học Pháp, đặc biệt là Bài giảng thứ hai trong sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi hiểu một điều rằng, trên bề mặt có thể dường như không liên quan đến sắc dục, nhưng tôi đã minh bạch nhận thức.

Trong bài giảng đó, Sư phụ đã giải thích rằng, trong tu luyện, một số công năng đặc dị thông thường có thể xuất hiện. Về công năng túc mệnh thông, Sư phụ giảng:

“Chẳng phải chúng ta giảng vật chất là bất diệt? Trong một không gian đặc định, người ta làm xong một việc gì, [ví dụ] người ta huơ tay làm một việc gì, tất cả đều là tồn tại vật chất; làm việc gì thì cũng lưu lại một hình tượng và tín tức. Tại không gian khác, nó là bất diệt, vĩnh viễn tồn tại ở đó” (Bài giảng thứ haiChuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ: “Nếu mình hiểu đúng, điều đó có nghĩa là mọi thứ mình làm sẽ được ghi và lưu lại trong chiều không gian đó mãi mãi! Sư phụ và các vị Thần khác sẽ thấy được, thậm chí là trong tương lai, vậy sao mình có thể quá xem nhẹ mỗi lần không vượt qua được khảo nghiệm đây?”

Kể từ đó, tôi thực sự chú tâm đến vấn đề này. Tôi luôn hướng đến việc trở thành và đạt tiêu chuẩn của một người chân tu.

Tôi muốn nói rằng, trong tất cả những chấp trước của mình, đây là chấp trước {sắc dục} mà tôi đã đặt hết tâm sức để vượt qua.

III. Tham gia Thời báo Đại Kỷ Nguyên Anh ngữ ở Toronto

Cuối năm 2014, tôi trở thành nhân viên làm việc toàn thời gian cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên ở Toronto.

Trước khi bắt đầu làm việc cho tờ báo này, việc đầu tiên tôi cần làm để đóng góp cho hạng mục là hỗ trợ dịch các bài viết từ tiếng Anh sang tiếng Tây Ban Nha, cho La Gran Epoca, trang tiếng Tây Ban Nha của Đại Kỷ Nguyên.

Tôi đã không làm tốt vì không kiên định. Cuối cùng, sau một vài tháng, tôi bỏ giữa chừng.

Lý do có lẽ là vì tôi có nhận thức giới hạn về ý nghĩa của việc “cứu độ chúng sinh”. Mặc dù tôi đã theo sự chỉ dẫn của Sư phụ và cố gắng hỗ trợ các hạng mục giảng chân tướng, khái niệm “cứu độ chúng sinh” với tôi vẫn rất “trừu tượng”.

Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục cố gắng làm, nhờ tín tâm vào Sư phụ hơn bất cứ điều gì khác, và tôi đã đặt hết tâm mình cho hạng mục.

Cuối cùng tôi nói chuyện với một số người và sau những lần nói chuyện tôi được mời làm việc toàn thời gian cho tờ báo.

Tôi rất hạnh phúc, vì tôi thực sự muốn phó xuất, nhưng ngay lập tức sau khi được tuyển dụng, khảo nghiệm rất lớn đầu tiên đối với tôi xuất hiện: Chấp trước vào tiền.

Làm việc cho kênh truyền thông hay một hạng mục giảng chân tướng là cơ hội quý giá giúp một học viên tu luyện và trợ Sư Chính Pháp trong giai đoạn quan trọng này. Khi bạn nhìn mọi thứ từ góc độ tu luyện, thì không có cơ hội nào khác trong thế giới người thường có thể so sánh được.

Thế nhưng làm việc cho kênh truyền thông của Đại Pháp, tiền lương kiếm được có thể không bằng một công việc thông thường.

Có nhiều lý do. Một lý do có lẽ là vì tính phức tạp của lĩnh vực này và tình trạng phát triển hạng mục yêu cầu việc sử dụng tiền phải luôn thắt chặt. Nhưng nó cũng liên quan đến những vấn đề tu luyện của chúng ta, để xem liệu chúng ta có thể bền chí và tiếp tục tiến về trước bất chấp tài chính eo hẹp không.

Tôi có kỹ năng chuyên nghiệp và đã đạt được một số thành công trong sự nghiệp, vì vậy tôi có những tham vọng và mục tiêu công việc. Hơn nữa, tôi sống cùng một người vợ tuyệt vời không tu luyện, tôi nghĩ mức lương mình kiếm được không chính xác như những gì tôi mong đợi hay mong muốn, đối với cách sống hiện tại của tôi là không đủ.

Vì vậy, trong đoạn thời gian này, tiền bạc là vấn đề tôi đang phải đối mặt. Đôi khi nó ảnh hưởng tới động lực của tôi, nhưng đồng thời mỗi lần nghĩ về tình trạng này, tôi biết nó là vấn đề của tôi chứ không liên quan đến hạng mục.

Đó là vấn đề liên quan đến trạng thái tu luyện của tôi, cách tôi thực thi, giải quyết và cân bằng mối quan hệ giữa việc là người tu luyện và sống trong xã hội người thường.

Nhận thức của tôi là tôi cần làm sao để có những điều kiện phù hợp để có thể dành thời gian cho hạng mục truyền thông. Vì vậy, khi cảm thấy điều gì đó không thích hợp thì tôi sẽ hướng nội, nhìn nhận lại hoàn cảnh và cố gắng điều chỉnh cho phù hợp.

Nhận thức của tôi về hoàn cảnh này đó là nếu thực sự tu luyện chiểu theo tiêu chuẩn thì tôi không phải lo lắng về tiền bạc. Sư phụ sẽ chăm sóc và an bài con đường tu luyện cho bạn.

Ví dụ, khi tôi chấp nhận lời mời làm việc cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên, tình hình tài chính trong gia đình tôi không quá tốt.

Chúng tôi đang phải chuyển công việc và cố gắng gia nhập thị trường lao động Canada.

Là người trụ cột trong gia đình, tôi đương nhiên phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Tôi lo rằng mình sẽ không kiếm đủ tiền, tôi lo lắng vợ mình sẽ phàn nàn về việc tôi không đi tìm một công việc bình thường, v.v.. Chúng tôi đang trải qua giai đoạn chuyển tiếp, hoàn cảnh thì phức tạp và cô ấy cũng đang tìm kiếm một công việc đúng chuyên môn.

Vì vậy, mặc dù chúng tôi vẫn có thể chi trả các hóa đơn, nhưng túi tiền rất eo hẹp và tôi không biết liệu mình có thể duy trì tình trạng đó được bao lâu.

Nhưng bất chấp lo lắng, tôi bắt đầu tu luyện tốt hơn, tinh tấn hơn. Một vài tuần sau, kỳ tích đã xuất hiện.

Vợ tôi đã tìm được một công việc đúng chuyên môn. Thường thì một người nhập cư vẫn đang phải nâng cao kỹ năng giao tiếp sẽ khó có thể được nhận công việc loại này, nhưng cô ấy đã làm được. Đó là một công việc ở cấp thấp, nhưng mức lương và các khoản phụ cấp thì khá tốt, vì vậy chúng tôi có thể cân đối chi tiêu tốt hơn.

Việc này giúp chúng tôi ổn định tài chính. Vợ tôi hỗ trợ tôi trong công việc và chúng tôi đã ổn định về mặt này trong hai năm rưỡi.

Tôi thực sự cảm tạ Sư phụ đã giúp đỡ tôi trong suốt chặng đường này.

Ngoài ra, tôi biết ơn vợ mình, tuy không phải là học viên nhưng cô ấy đã hỗ trợ công việc tại kênh truyền thông của tôi, không thúc ép tôi nhắm đến mục tiêu cao hơn hay kiếm một công việc thông thường.

Thật không dễ dàng, nhưng cho đến nay tôi đã có thể xử lý mọi việc một cách hài hòa. Tôi biết rằng những khảo nghiệm mà chúng ta đối diện là để chúng ta đề cao và nâng cao tiêu chuẩn của mình.

Tôi cũng đang xử lý những việc người thường, những dục vọng người thường khác. Ví dụ như mong muốn chứng thực bản thân và đạt được thành công, tâm giữ thể diện và tình, nhưng đó là những vấn đề mà tôi sẽ chia sẻ trong một dịp khác.

Nhưng trước khi kết thúc bài chia sẻ này, có hai thể ngộ cơ bản tôi muốn chia sẻ, đó là những thể ngộ đã thực sự giúp tôi lý giải tốt hơn và chú trọng vào tu luyện của chính mình.

Sư phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân rằng có hai nguyên nhân tại sao không tăng công.

Một là không tu tâm tính và nguyên nhân kia là không biết Pháp tại cao tầng.

Chúng ta đã thực sự đắc Pháp để tu lên cao tầng rồi, vì vậy chúng ta đã được giải quyết một nửa.

Về tu tâm tính, trong Bài giảng thứ nhất, Sư phụ đã giảng cụ thể về tu tâm tính:

“Cần phải đề cao [tất cả] các phương diện tâm tính con người; như vậy chư vị mới có thể thật sự đề cao lên; đó là nguyên nhân then chốt bậc nhất để đề cao công lực.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Chú ý rằng Sư phụ giảng là “[tất cả] các phương diện” chứ không chỉ là ‘những phương diện tôi chọn để đề cao’.

Thể ngộ của tôi là chúng ta phải đề cao “tất cả” các phương diện tâm tính, đồng nghĩa với việc phải nghiêm khắc với chính mình trong mọi phương diện cuộc sống. Nếu có khả năng làm như vậy, việc đề cao của chúng ta sẽ nhanh và vững chắc hơn.

Thể ngộ thứ hai là về mục đích chân chính của tu luyện và hàm nghĩa của “đạt viên mãn”.

Sư phụ giảng:

“Chỉ khi bản thân muốn tu luyện, có nguyện vọng đạt viên mãn, đồng thời có hành vi tu luyện thì lúc đó mới gọi là tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Những lời giảng này của Sư phụ đã có tác động sâu sắc đối với tôi.

Tôi có thực sự minh bạch về viên mãn và ý nghĩa của viên mãn không? Tôi có thực sự chân tu không? Hay tôi chỉ đọc sách luyện công mà không hành xử như một người tu luyện?

Là một học viên, trong mọi thời khắc, tôi cố gắng ghi nhớ những lời giảng này của Sư phụ. Làm ba việc, nhưng cũng đồng hóa với Pháp và thực tu trong cuộc sống của chính mình, đó là con đường để đạt viên mãn và hoàn thành sứ mệnh.

Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không đúng.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/28/351749.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/29/164836.html

Đăng ngày 5-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share