Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

(MINH HUỆ 29-7-2017)

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi sinh ra ở Trường Xuân, và tôi năm nay 19 tuổi. Gia đình tôi chuyển đến Montreal vào năm 2003, và tại đây chúng tôi đã tham gia nhóm học Pháp chung. Tôi đã đọc các bài giảng của Sư phụ, luyện công và học cách tu luyện từ khi còn nhỏ.

Mặc dù tôi là học viên lâu năm, nhưng tôi tu luyện không tinh tấn lắm và còn phóng túng bản thân. Tôi chỉ thực sự bắt đầu chân chính thực tu từ khi tham dự Pháp hội New York 2016.

Thực tu

Khi còn nhỏ, tôi là người nóng tính. Tôi thường khó chịu mỗi khi cha mẹ dạy bảo, càng lớn, tôi càng trở nên cứng đầu. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi luôn gặp rắc rối, và thường xuyên bị mắc kẹt trong mớ hỗn độn đó. Tôi biết hành vi của mình không phù hợp với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, nhưng tôi không hiểu làm sao để tu.

Khi lên 14 tuổi, tôi đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa với cha chỉ vì một chuyện nhỏ. Mẹ tôi nói với tôi rằng tức giận là biểu hiện của ma tính, và tôi nên cầu xin Sư phụ giúp tôi bài trừ nó. Những lời của mẹ khiến tôi giật mình và tôi bắt đầu nhận thấy rằng cơn giận dữ không phải là tôi. Tôi thầm nói với Sư phụ rằng tôi không muốn trở thành một người dễ nổi nóng. Tôi bắt đầu chủ động kiểm soát cơn nóng giận của mình và điều này giúp tôi trở nên bình hòa và trầm tĩnh hơn. Tôi đã thực sự cảm nhận được lòng từ bi vô hạn của Sư phụ đối với tôi.

Không lâu sau đó, gia đình chúng tôi chuyển nhà, và tôi không còn tham gia học Pháp nhóm hàng tuần. Tôi cảm thấy bất an vì phải chuyển đến một trường trung học mới, phải học một ngôn ngữ mới, và làm quen với bạn mới. Tuy nhiên, tôi chỉ mất một năm để học thông thạo tiếng Anh, từ lúc không biết một từ tiếng Anh nào cho đến khi tôi đạt điểm cao nhất lớp. Tôi biết Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi.

Tham dự Pháp hội New York 2016

Mặc dù ở nhà bố mẹ nói tiếng Hoa với tôi, nhưng dù cố gắng đến đâu, tôi vẫn không thể đọc và viết tiếng Trung thành thạo nên rất buồn. Tình hình vẫn không được cải thiện nhiều kể cả sau khi tôi tham dự các lớp học tiếng Trung trong nhiều năm qua. Tôi trở nên nghiện chơi game trên điện thoại di động, và đã dành rất nhiều thời gian để chơi trò mèo ảo. Điểm số của tôi ngày càng kém, nhưng tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi thế giới ảo.

Tại Pháp hội New York 2016, Sư phụ giảng:

“Tôi vừa giảng rồi, cái gì trên thế giới này cũng đang hấp dẫn chư vị, đều không để chư vị đắc Pháp.”

Lời giảng của Sư phụ đã khiến tôi chấn động. Tôi đã xóa tất cả các trò chơi đó, và không bao giờ chơi chúng nữa.

Khi trở về nhà, tôi bắt đầu học thuộc Luận Ngữ. Lúc đầu, tôi không thể đọc bất cứ điều gì bằng tiếng Trung. Nhưng với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã kiên trì học cho đến khi có thể ghi nhớ Luận ngữ. Sau đó, khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi thấy tất cả các ký tự đều rực sáng. Điều này đã khích lệ tôi học Pháp bằng tiếng Trung nhiều hơn. Tôi ngồi học Pháp ở tư thế song bàn cũng là để rèn luyện sức chịu đựng của bản thân. Sau một giờ học, tôi bị đau đến nỗi muốn khóc thành tiếng.

Tuy nhiên, tôi nhớ lời Sư phụ giảng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

Điều này đã khích lệ tôi và tôi càng quyết tâm kiên trì học Pháp trong tư thế đả tọa. Một năm trước, tôi thậm chí còn không thể đọc được các ký tự tiếng Trung. Hiện giờ, tôi đã có thể viết bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình bằng tiếng Trung.

Tôi cảm thấy việc cứu độ chúng sinh vô cùng khẩn cấp, vì vậy tôi bắt đầu đi xin chữ ký thỉnh nguyện của mọi người bằng cách gõ cửa từng nhà. Vì đây là hạng mục giảng thanh chân tướng đầu tiên của tôi, nên tôi đã học được nhiều kinh nghiệm, và tôi cũng có nhiều trải nghiệm quý giá khi làm hạng mục này.

Một hôm, một thanh niên người Trung Quốc ra mở cửa. Tôi đã nói với anh ấy về tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng anh ấy không tin và cũng không muốn ký tên vào đơn thỉnh nguyện. Tôi hỏi: “Tại sao anh không ký?” Anh ấy nói: “Bởi vì Pháp Luân Công là bất hợp pháp.”

Tôi hiểu rằng chỉ một ý nghĩ thôi cũng có thể tạo ra một sự khác biệt lớn. Tâm tôi không hề lay động. Tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật đáng thương. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và tôi có thể đưa ra một số bằng chứng thuyết phục, chứng minh nạn thu hoạch nội tạng là có thực ở Trung Quốc. Khi tôi nói xong, anh ấy liền vui vẻ ký tên vào đơn thỉnh nguyện.

Tôi hiểu rằng với bất kể ai mà tôi gặp, tôi chỉ có thể cứu được họ khi tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Loại bỏ tâm sợ hãi

Vào tháng 9 năm ngoái, tôi trở lại Montreal học đại học. Khi đang nghĩ xem nên thu xếp cuộc sống mới tại đây thế nào thì tôi nhận ra rằng tôi cần phải học Pháp thật tốt, chăm chỉ luyện công và giảng thanh chân tướng cho mọi người. Tôi biết rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi và lo lắng việc tôi rời xa Đại Pháp khi không có mẹ ở bên.

Sau khi chuyển đến Montreal, tôi tham gia học Pháp nhóm hàng tuần, tham gia nhóm học Pháp trực tuyến dành cho các học viên trẻ tuổi, và tôi quay trở lại Thiên Quốc Nhạc Đoàn. Môi trường tu luyện quý giá này đã giúp tôi đề cao tâm tính của bản thân, và cho tôi cơ hội giảng thanh chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Thời điểm tôi quay trở lại Montreal cũng là lúc chương trình quảng bá Shen Yun đang được xúc tiến tại địa phương. Một học viên biết tôi là sinh viên nên đã đề nghị tôi giới thiệu Thần Vận với thầy cô giáo của tôi. Tôi vốn nhút nhát và ngại nói chuyện với người lớn, nhất là với việc một mình tiếp cận với thầy cô. Tôi càng cảm thấy căng thẳng bởi việc này liên quan đến Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi tự nhủ rằng Sư phụ sẽ an bài mọi thứ tốt nhất cho tôi.

Khi tôi chia sẻ sự lo ngại này với các đồng tu, thì nỗi sợ hãi của tôi bắt đầu biến mất. Một ngày nọ, trong khi tôi đang phát chính niệm, thì đột nhiên một ý tưởng hay về cách quảng bá Thần Vận cho các giáo sư hiện lên trong đầu tôi. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nhân cơ hội kết thúc khóa học để cảm ơn các giáo sư, đồng thời giới thiệu Thần Vận cho họ. Bằng cách này, tôi có thể thể hiện sự tôn trọng của mình khi tình cờ giới thiệu Thần Vận với họ. Khi tôi tiến hành việc này, Sư phụ đã giúp tôi. Thật ngạc nhiên, mặc dù tôi đã rất lo lắng, nhưng tôi không hề gặp rắc rối nào.

Điều này khiến tôi nhớ đến một đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được. ”(Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Chấp trước vào tự ngã

Khi còn nhỏ, tôi thường được khen khi làm gì tốt, vì thế, tôi đã phát triển tâm tự mãn về bản thân. Tôi lầm tưởng rằng vì có kinh nghiệm với Thiên Quốc Nhạc Đoàn từ khi còn nhỏ thì sẽ rất nhanh thuộc các bài hát nên dù không cần phải luyện tập nhiều, tôi sẽ vẫn có thể chơi nhạc tốt. Nhưng trong các buổi diễn tập, tôi nhận ra tôi không tiến bộ, thậm chí khả năng chơi nhạc của tôi còn kém đi. Tôi hiểu rằng chấp trước vào tự ngã và mong muốn trở thành người quan trọng là nguyên nhân của những vấn đề này. Tôi bắt đầu luyện tập hàng ngày với nhạc cụ của mình, và tiến bộ dần lên. Trước đây, tôi thấy mình thở không ra hơi nhưng hiện giờ, tôi rất ổn.

Trong tu luyện, kiên định là nhân tố tối quan trọng. Bởi vì nếu cả đoàn nhạc có chính niệm mạnh và không ngừng đề cao tâm tính thì sẽ giúp chúng ta đề cao tâm tính thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn. Đoàn nhạc Tian Guo của chúng tôi đã làm được điều này khi tham gia diễu hành trong ngày thời tiết giá lạnh, khắc nghiệt nhất 80 năm qua.

Tôi cảm thấy chắc chắn rằng mọi suy nghĩ của chúng ta đều được đối chiếu và đánh giá theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Trong buổi diễu hành, tôi không ngừng phát chính niệm trong khi chơi nhạc. Bất cứ khi nào suy nghĩ tiêu cực nổi lên, tôi lại nhẩm khẩu quyết thanh trừ tà ác. Bất cứ khi nào suy nghĩ của tôi bị chệch hướng, âm thanh của nhạc cụ trở nên lạc lõng, còn nhạc cụ như thể bị cái lạnh làm đông lại. Ngay khi chính niệm của tôi mạnh mẽ trở lại, âm thanh dường như âm vang hơn. Trong suốt cuộc diễu hành, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình được bao phủ bởi một trường năng lượng lớn mạnh, và tôi không thấy lạnh mặc dù lúc đó nhiệt độ ngoài trời vào khoảng -30 độ C. Khi về đến nhà, tôi cảm thấy tai mình bị tê cóng. Đôi tai của tôi đỏ ửng, sưng lên, và đau đớn.

Ban đầu, tôi dự định đến nhà một người bạn để ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới, và nhân cơ hội này để giảng thanh chân tướng cho cô ấy về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng khi tôi về nhà, tôi cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ, và tôi không muốn đi chút nào. Tôi đã nói với bạn rằng tôi sẽ đến nhà cô ấy vào ngày hôm sau. Trong khi tôi không nhận thấy sự khẩn cấp của việc cứu người, thì cô ấy dường như cảm thấy sốt sắng để được cứu, và cô ấy nhất định bảo tôi đến nhà cô ấy luôn.

Tôi nhận ra việc tôi bị đau tai là do can nhiễu của cựu thế lực. Chúng nhìn thấy tâm lười biếng của tôi và đã lợi dụng sơ hở này để ngăn cản tôi cứu người. Sau đó, tôi đã lập tức phủ nhận an bài này và đi gặp bạn tôi. Khi tôi giảng thanh chân tướng cho cô ấy, người bạn này của tôi đã biết chút ít về Pháp Luân Đại Pháp, nên cô ấy đã tiếp nhận chân tướng một cách vui vẻ. Tôi cảm thấy điều này diễn ra rất suôn sẻ vì trong suốt 20 năm qua, các học viên đã không ngừng nỗ lực giảng chân tướng và luyện công tại các khu phố Tàu và điều này đã trợ giúp rất nhiều cho nỗ lực giảng thanh chân tướng của toàn bộ chỉnh thể các học viên Đại Pháp.

Tôi sẽ không ngừng nỗ lực tinh tấn trên con đường tu luyện của bản thân. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ trên được trình bày tại Hội nghị Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Canada năm 2017).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/29/351802.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/31/164861.html

Đăng ngày 30-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share