Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 28-07-2017]

Kiên nhẫn cho dù khó khăn

Năm 2002, tôi di cư đến Canada và định cư tại Toronto. Thời kỳ đầu, tôi có công việc hàng ngày và khi rảnh rỗi tôi hỗ trợ phân phát báo cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Thời gian sau đó, Thời báo Đại Kỷ Nguyên phát triển nhanh chóng. Từ tuần báo đã trở thành nhật báo, và bắt đầu có phiên bản bằng tiếng Anh. Tất nhiên Thời báo phát triển thì cũng cần nhiều kinh phí hơn. Năm 2006, trong các lần học Pháp nhóm giám đốc Thời báo kêu gọi sự phó xuất thông qua đóng góp tiền bạc hoặc công sức. Tôi không có tiền, nhưng tôi có sức khỏe.

Cách phó xuất tốt nhất là trở thành một đại lý và đem lại lợi nhuận trực tiếp cho Thời báo. Cùng thời gian đó, công ty mà tôi đang làm thu nhỏ quy mô, vì vậy tôi đã xin nghỉ và lên kế hoạch làm việc với tư cách là một đại lý bán quảng cáo cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Sau đó tôi đã liên lạc với người quản lý bán hàng, anh ấy đã hỏi tôi: “Anh có biết tiếng Quảng Đông không?”. Tôi nói: “Không”. “Tiếng Anh của anh thì sao?”. Tôi trả lời: “Không tốt lắm”. Tôi không nghe thấy anh ấy phản hồi gì nữa.

Tôi không biết rằng họ không cần tôi bởi vì tôi thiếu các kỹ năng. Ngày đó, Thời báo Đại Kỷ Nguyên không có hệ thống hoàn chỉnh như hiện nay. Tôi đã đến cuộc họp về bán hàng vào thứ hai. Không có ai hướng dẫn tôi, do vậy tôi tìm một chỗ và ngồi xuống. Tôi không bao giờ có thể nghĩ rằng tôi sẽ ở đó trên một thập kỷ. Giờ đây, tôi được biết đến là một đại lý bán hàng hàng đầu. Những người biết tôi thường nói: “Nếu anh ấy có thể là nhân viên bán hàng, thì ai cũng có thể làm được.” Quả thật, tôi không cuốn hút, tôi không biết nói tiếng Quảng Đông, và tiếng Anh của tôi cũng không tốt. Tôi là một người nói năng chậm rãi và kiệm lời.

Thành thật mà nói, tôi đã không lên kế hoạch làm việc lâu dài tại Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ hỗ trợ trong một thời gian ngắn và sau đó sẽ tìm công việc ổn định. Nhưng tôi đã không thể rời khỏi đây. Nó giống như nhảy xuống nước, rồi nhận ra rằng mình không biết bơi, mà cũng không thể lên bờ.

Khi hồi tưởng lại, khách hàng đầu tiên vẫn còn đọng trong tâm trí tôi. Tôi mới làm việc tại Thời báo Đại Kỷ Nguyên được vài ngày và đã quen với việc giới thiệu ngắn gọn về tờ báo. Tôi đã in danh thiếp kinh doanh của mình. Nơi đầu tiên mà tôi tới là một khu mua sắm gần văn phòng tôi làm và có khá nhiều cửa hàng. Khi tôi nghĩ đến việc nói với người lạ về Thời báo Đại Kỷ Nguyên, tim tôi đập loạn lên. Tôi tập trung hết can đảm và bước vào một cửa hàng thời trang.

Tôi đi vòng quanh nhưng lại sợ không dám mở miệng. Tôi trông thấy một người bạn ở đó, do vậy tôi đã cố gắng nói chuyện với cậu ta một lúc. Sau khi cậu ấy rời đi, tôi biết rằng tôi không thể thoái lui. Tôi trở lại cửa hàng, và bằng thứ tiếng Anh bập bõm của mình, tôi giới thiệu Thời báo Đại Kỷ Nguyên cho một nhân viên bán hàng. Cô ấy không hiểu tôi đang cố nói về điều gì, do vậy tôi bảo cô ấy hãy quảng cáo trên báo của chúng tôi. Cuối cùng cô cũng hiểu, nhưng cô nói: “Tôi không phải là người phụ trách việc này. Anh cần liên lạc với trụ sở chính của chúng tôi”. Tôi cảm ơn cô ấy và thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cảm thấy tôi đã căng thẳng trong lần đầu, nên tôi đã tiếp tục đi tới một vài cửa hàng. Nhưng tất cả đều nói tôi liên hệ với trụ sở chính. Tôi chưa sẵn sàng để liên lạc với trụ sở chính nên tôi quyết định tới một số cửa hàng của người Trung Quốc.

Thật bất ngờ, mọi người đã phản ứng một cách tiêu cực. Cuối cùng, tôi vào một cửa hiệu mà tôi biết. Bạn thử đoán xem cô ấy nói gì với tôi? “Có biết bao việc anh có thể làm. Sao anh lại làm công việc này?”. Tựa như tôi đã làm điều gì đó đáng xấu hổ. Tôi thấy dao động và trở về văn phòng làm việc.

Nhưng tôi không từ bỏ. Có thể Sư phụ đã khích lệ tôi, bởi vì tôi không có chút kinh nghiệm nào và không có sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nhưng tôi đã có ba hợp đồng được ký kết với tổng giá trị là 5.000 Đô la Mỹ.

Tôi biết không dễ gì để trở thành một nhân viên bán hàng, và tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ làm việc cố định tại Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Tôi nghĩ đến tìm một công việc thông thường để có thể nuôi nổi gia đình. Khi tôi quyết định ra đi, đáng ngạc nhiên là vị giám đốc đã đề nghị tôi ở lại. Mặc dù tôi chỉ mang về vài ngàn đô la cho Thời báo, điều đó cũng tốt hơn là không. Nếu không có vài nghìn đô la đó, công ty sẽ phải quyên góp số tiền này. Một học viên nói với tôi: “Khi Thời báo Đại Kỷ Nguyên gặp khó khăn chính là lúc chúng tôi thực sự cần anh”.

Vào thời điểm đó, tôi cũng ở trong tình thế khó khăn. Con tôi còn nhỏ, còn vợ tôi thì làm việc vất vả. Thật tốt là vợ tôi cũng là một học viên, và cô ấy rất ủng hộ tôi. Chúng tôi cố gắng giảm thiểu chi phí sinh hoạt, nhờ vậy chúng tôi có thể duy trì cuộc sống dựa vào mức lương eo hẹp của tôi.

Sự nghiệp bán hàng quả là một con đường gian khó. Nhiều lần tôi đã dao động. Trên con đường đó, rất nhiều chấp trước đã nổi lên: khi bán hàng tốt, tâm hoan hỉ khởi lên, khi doanh thu kém tôi cảm thấy chán nản, khi những người khác làm tốt, tôi thấy ghen tỵ, và khi các học viên khác thương lượng với khách hàng của tôi, chấp trước về tranh đấu và lợi ích xuất hiện. Khi tôi gặp mâu thuẫn với các đồng nghiệp, tâm oán hận lại xuất ra. Tôi mất hết nhuệ khí khi khách hàng thờ ơ với mình.

Một lần, tôi đi thu nợ từ một khách hàng đã nợ chúng tôi. Vị khách đã quẳng chiếc túi của tôi ra khỏi cửa và nguyền rủa tôi. Tôi đã hoang mang, thất vọng và muốn đánh ông ta. Khi tôi nghĩ đến là một đệ tử Đại Pháp, tôi biết rằng sẽ là bôi nhọ Đại Pháp nếu tôi hành động như vậy. Tôi đã kìm nén tới mức độ tối đa có thể chịu được và nuốt cơn giận của mình.

Đôi khi, tôi cảm thấy bế tắc và tôi không thể làm được gì cả. Tôi cố gắng liên lạc với mọi khách hàng tiềm năng nhưng không có kết quả, và doanh số tiếp tục giảm xuống. Tuy nhiên, mọi thứ thay đổi vào phút cuối và luôn luôn có lối thoát khích lệ tôi tiếp tục công việc này.

Đề cao trong quá trình phối hợp

Kể từ khi Sư phụ giảng Pháp cho chúng tôi tại Hội nghị Đại Kỷ Nguyên năm 2009, việc kinh doanh của chúng tôi tăng trưởng nhanh chóng. Doanh thu của cá nhân tôi đạt đến ngưỡng cao mới. Trong khi đó, ngày càng nhiều nhân viên bán hàng mới gia nhập nhóm. Một trong số họ có thể có quan hệ tiền duyên với tôi và đã đề nghị được làm việc cùng tôi. Tất nhiên là tôi không muốn điều đó. Bạn có thể hình dung: tôi đã làm công việc này nhiều năm và đã có kinh nghiệm, tuy nhiên một người mới bắt đầu lại muốn làm việc với tôi, mà cậu ấy lại có cách làm riêng của cậu ấy. Bất kể khi nào cậu ấy có khách hàng mới, cậu ấy sẽ đề nghị tôi đi cùng. Cậu ấy có một số ý tưởng và muốn hợp tác với tôi. Chúng tôi học hỏi lẫn nhau và cuối cùng trở thành đối tác không thể tách rời. Chúng tôi chọn làm việc với các đại lý bán xe hơi. Bạn biết đấy, nếu như bạn chưa từng làm việc với họ thì thật khó để giao dịch. Trước đây tôi đã từng thử rồi nhưng bỏ cuộc vì công việc đó thực sự khó khăn.

Khi chúng tôi bắt đầu, hầu hết các hãng xe đang đăng quảng cáo trên các báo là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi. Các báo này có quảng cáo của khoảng trên 50 công ty, nhưng chúng tôi chỉ có một. Họ xem thường chúng tôi. Nhưng hiện tại chúng tôi chạy quảng cáo cho hơn 40 hãng xe hơi. Một trong số các đối thủ cạnh tranh khác của chúng tôi chỉ có khoảng 12 và một đối thủ khác chỉ có một đến hai. Ban đầu, họ thu phí gấp đôi so với chúng tôi. Hiện nay để cạnh tranh với chúng tôi, họ hạ thấp phí xuống bằng một nửa của chúng tôi và thậm chí đôi khi họ còn chạy quảng cáo miễn phí. Tuy nhiên, phí quảng cáo của chúng tôi đang tăng lên.

Khi tôi nhìn lại, đó thực sự là một quá trình loại bỏ tâm ích kỷ của chúng tôi và cùng phối hợp.

Tôi đã thường một mình tiếp xúc với khách hàng, nhưng giờ cậu ấy luôn cùng với tôi. Mặc dù cậu ấy chỉ lắng nghe mà hiếm khi nói điều gì. Sau mỗi cuộc gặp mặt, cậu ấy luôn chỉ trích tôi: “Sao anh không nói điều này? Sao anh lại không nói điều kia? Tại sao anh lại bỏ qua điều này?”. Mặc dù tôi không nói lại, tôi suy nghĩ rằng: “Mình là một người bán hàng có kinh nghiệm, sao cậu ta có thể nói mình như vậy? Những gì cậu ấy nói có thể không đúng, nếu cậu làm việc đó, có khi cậu không hoàn thành tốt hơn tôi đâu”. Sau đó tôi lại kiếm cớ và nói: “Đó là bởi vì cái này cái kia, nếu cậu thấy tôi nói điều gì không phù hợp, cậu có thể bổ sung mà”. Nhưng trong tâm mình, tôi nghĩ rằng những lời khuyên của cậu ấy thường là quá muộn.

Do vậy khi chúng tôi gặp gỡ các khách hàng, tôi trở nên căng thẳng hơn và có cảm giác như cậu ấy đang kìm hãm tôi. Đôi khi tôi còn làm rất tệ. Nếu cậu ấy lại cằn nhằn tôi, tôi vô cùng phẫn nộ, thi thoảng không thể kìm nén được và cãi nhau với cậu ta. Rồi sau đó tôi lại thấy hối hận, bởi vì tôi biết mình đã đối đãi không tốt. Tình trạng này kéo dài một thời gian. Một ngày, tôi chợt nhận ra cậu ấy đã không còn phàn nàn nữa. Cậu ấy cũng phát hiện ra rằng cách cậu ấy nói là không đúng. Trong quá trình này, khả năng chịu đựng những lời chỉ trích của tôi đã tăng lên.

Khi chúng tôi phối hợp tốt với nhau, có nhiều hợp đồng quảng cáo hơn được ký kết. Chúng tôi nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Đồng thời, tôi bắt đầu cảm thấy tự mãn và nghĩ rằng mình cũng có chút bản sự. Sau đó, trong vòng hai tuần có tới bảy hợp đồng quảng cáo bị hủy bỏ. Họ đưa ra vô vàn lý do, và chúng tôi đã rất thất vọng. Sau đó, chúng tôi bình tĩnh lại và suy ngẫm về bản thân mình. Chúng tôi đã tìm ra vấn đề, đó chính là tự tâm sinh ma được giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Hiện nay ở lớp này có những người cảm thấy tự mình khá lắm, thái độ nói chuyện khác [thường]. Bản thân mình vốn là gì, thì ngay tại Phật giáo cũng là điều rất kỵ húy [không nói đến].” (Bài giảng thứ sáu)

Đề cao thông qua việc ghi nhớ và học thuộc Pháp

Khoảng một năm trước, một đồng tu chia sẻ kinh nghiệm về học thuộc Pháp trên trang Minh Huệ. Tôi đã rất xúc động nên tôi quyết định học thuộc Pháp. Tôi bắt đầu với Tinh tấn yếu chỉ. Khi tôi ghi nhớ, tôi ngộ ra được các tầng khác nhau của Pháp và cảnh giới của tôi được nâng lên.

Có lần tôi học thuộc “Nói sơ về Thiện”:

“…nói: Nếu người ta đều học Đại Pháp, đều giảng Thiện, thế thì ngoại lai xâm lấn, phát động chiến tranh đánh chúng ta thì làm sao? Kỳ thực trong «Chuyển Pháp Luân» tôi đã giảng rồi, sự phát triển của xã hội nhân loại là biến hoá của Thiên Tượng dẫn động mà xuất hiện, như vậy chiến tranh của nhân loại là ngẫu nhiên tồn tại chăng? Nơi đâu nghiệp lực lớn, nơi mà nhân tâm bại hoại thì sẽ bất ổn định. Nếu một dân tộc thật sự thiện lương, thì nghiệp nhất định sẽ nhỏ thôi, cũng chắc chắn không xuất hiện chiến tranh, vì nguyên tắc của Đại Pháp không cho phép, đặc tính vũ trụ đang khống chế hết thảy. Người ta cũng không cần phải lo lắng rằng dân tộc lương thiện sẽ bị xâm lược, đặc tính của vũ trụ – Đại Pháp là thâm nhập khắp chỉnh thể Thiên Thể – từ hồng quan đến vi quan không đâu không hiện hữu.” (Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khi tôi học thuộc đoạn kinh văn trên, tôi đọc một bài chia sẻ trên trang Minh Huệ và đột nhiên hiểu ra một tầng Pháp khác. Trong bài viết, học viên đó chia sẻ rằng bà bị xe hơi đâm. Bà không đến bệnh viện và cũng không đòi bồi thường. Nhiều ngày sau, không ai hỏi han đến bà, bà cảm thấy phẫn uất và rồi Pháp của Sư phụ hiện ra trong tâm trí bà. Bà ngay lập tức nhận ra không có gì là ngẫu nhiên: “Làm sao tôi có thể bị xe đâm nếu tôi không có gì sai?”

“Vì nguyên tắc của Đại Pháp không cho phép, đặc tính vũ trụ đang khống chế hết thảy” (Nói sơ về Thiện, Tinh tấn yếu chỉ)

“Mình không nên đổ lỗi cho người đã đâm vào mình,” bà nhận ra. “Tại sao mình lại cảm thấy tâm rối loạn như vậy?”

Điều đó cho tôi hiểu được một phần của “Nói sơ về Nhẫn”:

“hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Tinh tấn yếu chỉ)

Tất cả mọi điều xảy ra là do vấn đề của chính bản thân chúng ta. Tại sao chúng ta lại đổ lỗi cho người khác. Tôi hiểu sâu thêm về hàm nghĩa của việc hướng nội. Là một nhân viên bán hàng, tôi không nên lo lắng về việc khách hàng làm điều này hay điều kia. Nếu nó không được cho phép, nó sẽ không xảy ra. Những lo lắng của tôi sẽ khiến các vấn đề trở nên tệ hơn.

Khi tôi ghi nhớ được hơn nửa cuốn Tinh tấn yếu chỉ, tôi trở nên điềm tĩnh và từ bi hơn. Khi tôi điều chỉnh tâm thái của mình, các khách hàng cũng thay đổi. Tôi cảm giác như họ là những chúng sinh của tôi. Tôi không cần phải vắt óc để có được các hợp đồng quảng cáo. Có một khách hàng tôi đã theo đuổi trong một thời gian dài. Tôi chỉ cần gửi email cho ông ta, và ông ta đồng ý. Quá trình bán hàng trở nên vô cùng đơn giản.

Trong Chuyển Pháp Luân có giảng:

“Nếu thông thường toàn tâm của chư vị luôn hòa ái từ bi như thế, thì khi đột nhiên xuất hiện vấn đề, chư vị sẽ có thêm một khoảng hoà hoãn, để cân nhắc thêm.” (Bài giảng thứ tư)

Một ngày, một người đã nguyền rủa tôi, nhưng những lời lẽ đó không khiến tôi động tâm.

Có ngày, tôi học thuộc trong Chuyển Pháp Luân:

“Vậy vì sao lại có thể giúp người tu luyện [trị bệnh] được? Bởi vì người tu luyện là trân quý nhất, [vì] người ấy muốn tu luyện; vậy nên, một niệm [muốn tu luyện] xuất phát ra là trân quý nhất. Trong Phật giáo có giảng Phật tính; một khi Phật tính xuất hiện, các Giác Giả có thể giúp người ấy. Ý nghĩa ấy là gì? Nếu hỏi tôi giảng, bởi vì tôi đang truyền công tại cao tầng, liên quan đến [Pháp] lý tại cao tầng, liên quan đến những vấn đề rất lớn. Nơi vũ trụ này, chúng tôi thấy rằng sinh mệnh con người không phải sinh ra tại xã hội người thường. Sự sản sinh ra sinh mệnh chân chính của con người chính là sinh ra trong không gian vũ trụ. Bởi vì trong vũ trụ này có rất nhiều các loại vật chất chế tạo sinh mệnh; với sự vận động tương hỗ, những vật chất ấy có thể sản sinh ra sinh mệnh; nên cũng nói, sinh mệnh tối nguyên sơ của con người đến từ vũ trụ. Bản lai của không gian vũ trụ là lương thiện, là mang đầy đủ chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn; con người sinh ra cùng với vũ trụ là đồng tính. Nhưng sản sinh ra nhiều thể sinh mệnh rồi; thì cũng phát sinh quan hệ xã hội [trong] quần thể. Trong đó có một số người có thể tăng thêm tư tâm; tầng của họ dần dần rất chậm hạ thấp xuống; [khi] không thể ở tại tầng ấy nữa, thì họ phải rớt xuống dưới. Tuy nhiên tại tầng kia [họ] lại biến đổi không còn tốt nữa, họ không thể ở lại, và tiếp tục rớt xuống dưới; cuối cùng rớt xuống đến tầng của nhân loại.” (Bài giảng thứ nhất)

Tôi cảm thấy từng từ âm vang trong cảnh giới của mình. Bởi vì tôi ngộ được nhiều hơn, một trường năng lượng lớn mạnh bay qua cơ thể tôi khiến tôi cảm thấy chấn động. Tôi bật khóc trong nước mắt giàn dụa. Dường như giờ đây tôi mới hiểu ra tại sao tôi tu luyện, các sinh mệnh trong cựu vũ trụ tuân theo quy luật “thành, trụ, hoại, diệt” nên sẽ bị tiêu hủy. Họ không có tương lai. Lý do duy nhất mà chúng ta tới thế giới này là để đắc Pháp, để tu luyện, và trở về với chân ngã của mình.

Tôi ngộ được nhiều hơn là do tôi ghi nhớ và học thuộc Pháp. Khi tôi chia sẻ với các học viên khác, họ khen ngợi tôi. Dần dần, tâm hiển thị và hoan hỉ của tôi nổi lên bề mặt. Sau đó, trong một thời gian tôi không thể ngộ thêm các Pháp lý. Tôi học Pháp với tâm truy cầu một cách tiêu cực và với mong muốn được thấy những nội hàm thâm sâu của Đại Pháp, để tôi có thể thể hiện trước mọi người. Trên thực chất, đó là tâm háo danh đầy dơ bẩn.

Tôi nhớ lại bài “Người tu cần tránh” trong Tinh tấn yếu chỉ:

“Chấp trước vào danh, sẽ hữu vi tà pháp, nếu danh nổi ở thế gian ắt khẩu thiện tâm ma, mê hoặc người ta và làm loạn Pháp.”

Buông bỏ sắc dục thông qua việc ghi nhớ và học thuộc Pháp

Trong khi tôi học thuộc Pháp, tôi nhận ra chấp trước vào sắc dục. Tôi đã tu luyện trong nhiều năm, nhưng tôi không hoàn toàn loại bỏ được chấp trước này. Tôi chỉ mới đáp ứng được yêu cầu của Sư phụ ở mức tối thiểu nhất. Tôi đã lừa dối bản thân và ôm tâm cầu may. Tôi nghĩ rằng mình đang làm ba việc và có thể sống chung với chấp trước cho đến khi tu luyện kết thúc. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn chấn động trước cuốn sách nhỏ “Tu tâm đoạn dục” của Minh Huệ. Tôi đã đọc hai lần và quyết định sẽ bài trừ hoàn toàn chấp trước vào sắc dục. Đêm hôm đó tôi mơ thấy có ba con giun chứa đầy phân với cùng kích cỡ đã trượt ra khỏi cơ thể tôi. Sau đó, những suy nghĩ dâm dục liên tục xuất hiện trong tâm trí, nhưng tôi có thể kiểm soát chúng và cảm thấy chúng trở nên càng ngày càng yếu đi. Tôi phơi bày chấp trước dơ bẩn này của mình tại đây để hoàn toàn loại bỏ nó.

Xin chỉ ra những thiếu sót trong thể ngộ của tôi.

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội tổ chức tại Canada 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/28/351748.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/30/164846.html

Đăng ngày: 25-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share