Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-6-2017] Ngôn ngữ con người không thể diễn tả được hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Trong quá trình tu luyện, tôi ngộ ra rằng nếu đệ tử Đại Pháp học Pháp tốt và hoàn toàn tín Sư tín Pháp, chúng ta có thể bài trừ an bài của cựu thế lực. Tất cả những nhân tố không tốt đều có thể chuyển hóa thành cơ sở để tạo dựng uy đức. Cuộc chiến giữa chính và tà cũng có thể chuyển hóa thành cơ hội để giải thể tà ác và cứu độ vô lượng chúng sinh.

Dưới đây, tôi xin chia sẻ một ví dụ thực tế từ kinh nghiệm tu luyện của bản thân. Nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Một lần, tôi tặng đĩa DVD chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho ba cảnh sát. Tôi cũng cố gắng giải thích cho họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp, nhưng họ không những không lắng nghe mà còn bắt tôi đến Phòng An ninh Nội địa của địa phương. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhờ người thân (những người làm cảnh sát) cứu tôi ra ngoài. Nhưng ngay lập tức, tôi nhận ra rằng đó là tâm dựa dẫm vào người thường. Vì vậy, tôi đã xóa bỏ suy nghĩ ấy và nhớ lại Pháp của Sư Phụ:

“… thời khắc nào cũng dùng chính niệm mà đối mặt kẻ ác. Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Sau khi bình tĩnh trở lại, tâm tôi bỗng trở nên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Một cảnh sát ra lệnh cho tôi ngồi xổm xuống. Tôi nói rằng tôi không phạm tội nên sẽ không ngồi xổm. Anh ta đành bảo tôi ngồi vào ghế sô-fa, tôi mới ngồi xuống. Sau đó, tôi rút điện thoại ra gọi cho chị gái để báo rằng tôi vừa bị cảnh sát bắt. Thấy vậy, viên cảnh sát liền xông vào tôi để giật điện thoại, nhưng tôi đã chặn anh ta lại, nên anh ta không dám làm mạnh.

Sau đó, một vài cảnh sát khác bước vào. Trong đó, đội phó đội cảnh sát có thái độ rất thô bạo và thậm chí còn đá vào hai đầu gối của tôi. Họ bắt đầu tra khảo tên, địa chỉ, và một vài thông tin cá nhân của tôi nhưng tôi không trả lời.

Thay vào đó, tôi giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp và khuyên họ không nên nghe theo mệnh lệnh của tập đoàn lưu manh Giang Trạch Dân mà bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. (Giang Trạch Dân là cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), kẻ đã phát động và duy trì cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp). Tôi nói cho họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và những lợi ích sức khỏe thể chất và tinh thần mà tôi đã đạt được từ khi tu luyện.

Tôi còn giảng cho họ về những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra trong suốt thời gian thống trị của nó. Tôi nói rằng thiện ác có báo và nhắc họ về việc hai đội trưởng đội cảnh sát đã phải nhận quả báo như thế nào vì bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tôi cũng nói rằng tôi hy vọng họ sẽ minh bạch chân tướng và được cứu. Đôi lúc, họ không cho tôi giảng chân tướng, vì vậy tôi phát chính niệm và chờ đến lúc có cơ hội thì lại tiếp tục nói.

Họ phàn nàn rằng tôi không hợp tác với họ. Tôi nói rằng đó là vì tôi không muốn họ phải chịu tội trong tương lai vì đã phạm tội với Đại Pháp. Họ nói, họ không sợ quả báo hay xuống địa ngục mà chỉ cần tôi hợp tác nhưng tôi nói rằng dù vậy tôi vẫn muốn giúp họ.

Sau đó, một cảnh sát rời khỏi phòng và quay lại với một bức Pháp tượng của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, rồi để xuống mặt đất. Tôi biết họ đang định dẫm lên Pháp tượng của Sư phụ để ép buộc tôi. Tôi chỉ mỉm cười và khuyên họ không nên làm như vậy bởi như thế sẽ không tốt cho họ. Nghe vậy, viên cảnh sát liền cuộn bức Pháp tượng lại và cất đi.

Trong suốt quá trình ấy, tôi ngồi trên ghế sô-fa, còn họ thì đứng. Bọn họ như đang khảo thí tôi, nhưng cảnh tượng này giống như tôi đang dạy họ đạo lý làm người thì đúng hơn. Tuy nhiên, tà ác thao túng đằng sau họ rất xảo quyệt. Khi tôi giảng chân tướng, đôi lúc họ chú ý lắng nghe và thậm chí còn đặt câu hỏi cho tôi. Nhưng họ làm vậy là để tôi không đề phòng, và họ sẽ đột nhiên chuyển sang thẩm vấn tôi.

Ngày hôm đó, tâm tôi đặc biệt thanh tỉnh, vì vậy tôi có thể thấy rõ họ đang nghĩ gì. Tôi biết rằng Sư phụ đang ở bên bảo hộ tôi, chăm sóc cho tôi, và ban cho tôi trí huệ. Trong suốt buổi thẩm vấn từ đầu đến cuối, tôi không lúc nào bị họ cho vào bẫy.

Họ biết tên của tôi sau khi chị gái tôi, một người không tu luyện, đến thăm tôi. Vì tôi không đăng ký hộ khẩu ở địa phương nên họ cố gắng tìm thông tin của tôi qua mạng Internet. Tuy nhiên, dù đã cố gắng hết sức, họ vẫn không thể truy cập vào hệ thống. Tôi nói với họ rằng đó là vì họ bị cản trở không cho bức hại các đệ tử Đại Pháp. Do vậy, họ đã dừng lại và không cố tìm nữa.

Sau đó, cảnh sát đã bịa đặt ra một bản báo cáo thẩm vấn và bắt tôi ký tên. Tôi nói rằng nó không có liên quan gì đến tôi, vì vậy tôi không ký. Họ gần như cầu xin tôi ký, nhưng tôi vẫn cương quyết từ chối. Cuối cùng, tôi đã đường đường chính chính ra khỏi đồn cảnh sát sau khi nói chuyện với họ năm giờ đồng hồ.

Tất nhiên, trong suốt thời gian ấy, các đồng tu địa phương cũng không ngừng phát chính niệm cho tôi. Sức mạnh của cả một chỉnh thể là không thể không kể đến. Một thân nhân của tôi, cũng là người tu luyện, đã giảng chân tướng cho các cơ quan liên quan về Đại Pháp, và những người họ hàng khác của tôi cũng tích cực giảng chân tướng thông qua các mối quan hệ của họ. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã khéo léo an bài, lợi dụng các mối quan hệ nhân duyên để giúp tôi thoát khỏi khổ nạn này, và khiến chúng sinh được cứu và sắp đặt vị trí cho tương lai.

Trong suốt quá trình này, cả đệ tử Đại Pháp và những người không phải đệ tử Đại Pháp đều đóng vai trò tích cực và phối hợp chỉnh thể rất tốt. Tôi cũng ngộ ra rằng khi chúng ta không có tâm chấp trước, Sư phụ có thể làm mọi thứ cho chúng ta, và sẽ an bài mọi thứ một cách hoàn hảo. Điều ấy nhấn mạnh cho lời giảng của Sư phụ:

“Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, Sư phụ là không thừa nhận chúng. Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sư phụ thường nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp. Mặc dù tôi đã không lý giải được một cách sâu sắc về điều này, nhưng tôi biết Sư phụ đã nhấn mạnh việc ấy. Vì vậy, nó nhất định rất quan trọng, và tôi nhất định phải chú ý để thực hiện cho tốt.

Tôi phát hiện rằng khi học Pháp tốt, gặp chuyện gì tôi cũng biết cách xử lý chiểu theo Pháp mà không cần phải cân nhắc, và cũng rất dễ cân đối các mối quan hệ. Khi gặp mâu thuẫn, tôi tự nhiên biết cách hướng nội để tìm ra sai sót, do vậy, tôi có thể thường xuyên ở trong trạng thái của người tu luyện. Một số lần trước đây, khi chỉnh thể có vấn đề, tâm tôi rất thanh tỉnh, vì vậy, tôi có thể làm tốt vai trò duy hộ Pháp, cân đối chỉnh thể, và duy trì cục diện ổn định.

Bây giờ, tôi đã minh bạch một cách sâu sắc rằng học Pháp tốt là sự bảo đảm căn bản cho viên mãn của chúng ta, là bảo đảm căn bản cho chính niệm của chúng ta, và bảo đảm căn bản cho việc hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh của chúng ta.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và tự hào. Hiện tại, tôi cảm thấy áp lực ở không gian khác đã được giảm thiểu, và toàn thân tôi rất nhẹ nhõm . Càng vững chắc tín Sư tín Pháp, thì chính niệm của tôi càng đầy đủ hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/3/348493.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/14/164649.html

Đăng ngày 8-8-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share