Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-3-2017] Tại đơn vị công tác, tôi thường cố gắng làm tốt công việc của mình. Một lần, chúng tôi nhận các túi vệ sinh cho khách sạn tại kho hàng của chúng tôi. Mỗi hộp các tông có 100 túi vệ sinh, và được dán nhãn như vậy. Khi tôi mở một số hộp để đếm số lượng thực tế, tôi phát hiện thấy trung bình mỗi hộp chỉ có 60 túi.

Tôi gọi điện cho nhà cung cấp và thông báo với họ về việc mình vừa phát hiện ra. Vài ngày sau, quản lý của công ty đó đã gọi điện cho tôi và nói: “Chúng tôi cung cấp cho tất cả các khách sạn ở trong thành phố. Trước đây, chưa có ai phát hiện ra việc này. Liệu cô có muốn làm việc cho công ty chúng tôi không? Chúng tôi cần nhiều nhân viên giống như cô.”

Trong khi tiếp xúc với các nhà cung cấp, tôi thường nhận được nhiều lời mời làm việc. Tôi là một kế toán làm việc cho một khách sạn liên doanh. Ông chủ của tôi là người Đài Loan. Tôi chịu trách nhiệm thanh toán tiền cho bên cung cấp.

Một lần, một nhà cung cấp rượu đã tặng tôi một món quà đắt tiền để cảm ơn về việc chúng tôi đã trả tiền đúng hạn. Tôi đã từ chối món quà và nói với ông ấy: “Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không nhận bất kỳ món quà nào liên quan tới công việc, nhưng cảm ơn vì lòng tốt của ông. Xin hãy ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Lúc đó là vào tháng 8 năm 1999, một tháng sau khi Trung Cộng bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Nhân viên tín dụng ngân hàng là một người tu luyện Đại Pháp

Vào giữa những năm 90, xí nghiệp mà tôi đang làm việc khi đó gần như bị phá sản. Tôi đã tìm được một công việc mới tại một khách sạn liên doanh.

Ngoài việc hạch toán tài vụ thông thường, tôi còn chịu trách nhiệm về nghiệp vụ đi vay của khách sạn. Nhân viên tín dụng ngân hàng làm việc với tôi là một phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, nhưng bà ấy trông trẻ hơn và rất thanh lịch. Bà ấy luôn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của tôi.

Một năm, trước ngày Tết Trung Thu, khách sạn cạn tiền và muốn gia hạn một khoản vay cũ. Ông chủ của tôi, một người Đài Loan, đã đưa cho tôi một lá thư để mang tới cho nhân viên tín dụng tại buổi gặp mặt của chúng tôi.

Tôi đưa cho bà ấy lá thư. Bà ấy yêu cầu tôi chờ trong văn phòng của mình, rồi đi ra ngoài. Một lúc sau bà ấy trở lại, và tiếp tục với hồ sơ xin gia hạn vay của chúng tôi.

Khoảng một tuần sau, yêu cầu gia hạn được chấp thuận. Tôi tới văn phòng của bà ấy để ký giấy tờ và cảm ơn bà ấy. Bà ấy lấy một chiếc phong bì ra và đưa cho tôi, nói rằng: “Đây là món tiền thưởng Trung Thu mà ông chủ của cô đã đưa cho tôi, và cả tiền lãi của món tiền thưởng này. Tôi đã nghĩ nếu tôi từ chối nhận lá thư, ông chủ của cô, ông Dương, sẽ lo lắng rằng tôi có thể không hợp tác với việc gia hạn khoản vay. Do vậy, tôi đã ký quỹ số tiền này trong ngân hàng của chúng tôi. Hiện giờ, việc đã xong và ông Dương có thể không cần lo lắng nữa. Đây là số tiền và tiền lãi.”

Ở Trung Quốc, các nhân viên tín dụng luôn ăn chặn trong các vụ làm ăn, và thường đòi tiền quà cáp từ các công ty. Người nhân viên ngân hàng này đã khiến tôi cảm thấy rất kính nể.

Bà ấy kể với tôi một câu chuyện của bà: “Tôi đã từng rất ốm yếu và thiếu năng lượng khi làm việc. Tôi thường phải xin nghỉ làm nhiều ngày, nó khiến công việc của tôi trì trệ. Tuy nhiên, từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cả ngày năng lượng của tôi luôn tràn đầy. Thậm chí tôi có ít nếp nhăn hơn cả trước đây.”

Sau đó, bà ấy đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân để mang tới cho kế toán trưởng của khách sạn chúng tôi.

Tôi đã nhận ra cuốn sách. Mẹ tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), và có một cuốn sách giống vậy ở nhà. Do công việc bận rộn và tôi không thấy nhiều người trẻ luyện tập các bài công pháp, nên tôi đã không tham gia với bà.

Người nhân viên tín dụng này đã giúp tôi nhận ra rằng có rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp xung quanh tôi. Họ là các đồng nghiệp và hàng xóm của tôi. Họ đều là những người đáng tôn trọng, những người khỏe mạnh và có tiêu chuẩn tâm tính cao.

Tôi cảm thấy chỉ có môn tu luyện như Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cải biến người dân Trung Quốc hiện đại, vì vậy tôi đã bắt đầu tu luyện vào tháng 8 năm 1998.

Sau đó không lâu, một sự kiện đã xảy ra trong khách sạn của chúng tôi, nhiều nhân viên chăm sóc khách hàng của chúng tôi đã bị đau bụng sau một bữa liên hoan thịt nướng. Do đó, một số kế toán viên, bao gồm cả tôi, đã phải làm thay tại bàn lễ tân.

Tôi làm thay một nhân viên thu ngân. Trong một buổi giao ca, khi bàn giao số tiền đã nhận, tôi phát hiện ra tôi đã thu một tờ tiền giả 100 tệ. Không hề lưỡng lự, tôi xé tờ tiền giả và thay nó bằng tờ 100 tệ từ trong ví của mình.

Đó chỉ là một việc nhỏ, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì làm một người tốt tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Không lâu sau, vấn đề về da vốn đã gây phiền toái cho tôi trong nhiều năm và bệnh mề đay của tôi đều đã biến mất mà không cần điều trị.

Cuộc bức hại

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi bị giam ở một trại lao động cưỡng bức và bị gửi tới các trung tâm tẩy não. Sau khi được thả, tôi sử dụng kiến thức của mình về máy tính để thiết lập các điểm in tài liệu giảng chân tướng.

Tôi đã nhiều lần bị người xấu theo dõi, nhưng Sư Phụ luôn bảo hộ tôi, và tôi đều thoát được.

Tám năm sau, nhiều điểm in ấn nhỏ gia đình đã được thiết lập. Tôi cảm thấy nhiệm vụ thiết lập các điểm in tài liệu của mình đã hoàn thành, cho nên tôi lại bắt đầu đi tìm việc làm.

Tôi được nhận vào làm kế toán tại một khách sạn bốn sao. Vì tôi đã không đi làm tám năm, nên tôi không có đủ kiến thức về phần mềm kế toán mới.

Tôi đã tự ước thúc bản thân hành xử theo các tiêu chuẩn của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày và trong công việc. Tôi làm việc toàn tâm và không bao giờ buồn khi có hiểu lầm. Tôi đã học sử dụng hệ thống phần mềm chỉ trong một thời gian ngắn.

Dịp Tết Nguyên Đán, một kế toán ở văn phòng của tôi muốn về thăm gia đình của cô ấy ở một thành phố khác. Tôi đã để cô ấy chọn thời gian nghỉ lễ thuận tiện cho cô ấy trước, sau đó mới sắp xếp kế hoạch của mình. Cô ấy đã rất hạnh phúc. Năm đó tôi đã làm việc tất cả các ngày trong tuần lễ Tết Nguyên Đán. Ông chủ của tôi đã rất xúc động.

Công an địa phương đã gây áp lực cho công ty đuổi việc tôi bởi vì tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, nhưng ông chủ của tôi đã từ chối sa thải tôi. Tuy nhiên, khi áp lực tiếp diễn, tôi đã quyết định xin nghỉ việc để ông chủ của tôi khỏi bị phiền toái.

Tôi đã dành thời gian để điều chỉnh tâm thái của mình. Sau đó, tôi được mời vào làm kế toán trưởng của một công ty tư nhân. Do cuộc bức hại, chứng minh nhân dân của tôi đã bị vô hiệu hóa. Sau khi ông chủ tịch hội đồng nghe tôi giảng chân tướng, ông ấy đã nói rằng tôi không có chứng minh nhân dân cũng không sao. Ông ấy đã phân công tôi làm các công việc ở văn phòng, và để chị gái của ông ấy làm những việc đòi hỏi phải đi ra ngoài.

Người kế toán trưởng trước đây đã từ chối chuyển giao công việc và kiến thức trong công việc cho tôi, và rời đi một cách đột ngột. Việc đó đã tạo ra một áp lực khổng lồ cho tôi khi tiếp nhận công việc mới. Một vài kế toán viên tại các nhà kho không hợp tác với tôi. Những người quản lý kho không muốn phối hợp với tôi. Đôi lần, tôi đã khóc trên đường tới các nhà kho của công ty. Tuy nhiên, Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi sức mạnh để giải quyết áp lực.

Người cựu kế toán trưởng bắt đầu làm việc cho một công ty đối tác của chúng tôi. Một ngày, chúng tôi gặp lại nhau tại công ty của tôi. Tôi đã hoàn toàn buông bỏ sự bất mãn và oán hận của mình. Tôi chủ động chào hỏi khi ông ấy tới, và khi ông ấy rời đi, tôi đã tiễn ông ấy tới cổng. Đó là lần cuối chúng tôi gặp mặt.

Một hôm, tôi tới gặp một người quản lý nhà kho, người đã không hợp tác với tôi. Cô ấy rất xúc động, vừa khóc vừa kể lại tất cả những khó khăn của cô ấy. Cô ấy nói rằng cô ấy bị một căn bệnh khiến cô ấy không thể cúi đầu xuống để điền các đơn hàng tồn kho. Tôi lắng nghe một cách bình tĩnh, đưa cho cô ấy giấy ăn để lau khô nước mắt, và chia sẻ một chút đồ ăn tôi mang theo bởi vì cô ấy chưa ăn trưa.

Khi cô ấy nói xong, tôi đã thừa nhận rằng tôi chưa quan tâm đủ tới cô ấy. Cô ấy kể rằng người cựu kế toán trưởng không bao giờ lắng nghe cô ấy, thậm chí còn đe dọa cô ấy. Cô ấy nói rằng cô ấy nghe thấy việc người cựu kế toán trưởng từ chối chuyển giao công việc của ông ấy cho tôi, và cô ấy bày tỏ sự cảm thông. Cô ấy cảm động trước những hành động của tôi, và kể từ đó trở đi, cô ấy rất hợp tác.

Tiếp tục các khảo nghiệm tâm tính

Chị gái của ông chủ tịch đôi khi công khai chỉ trích tôi trước mặt những người kế toán khác, những người quản lý nhà kho, và các thủ quỹ. Tôi cảm thấy buồn và tổn thương bởi vì bà ấy làm tôi mất thể diện trước mặt cấp dưới. Nhưng tôi biết tôi nên hướng nội để tìm nguyên nhân.

Sau nhiều nỗ lực thống khổ để hướng nội, tôi đã thay đổi tâm thái của mình và môi trường đã được cải thiện. Là một người tu luyện, tôi biết rằng mọi thứ xảy ra với tôi đều có lý do.

Với trí huệ có được từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hoàn thiện và kiện toàn các chế độ tài vụ và giảm bớt các chi phí không cần thiết, nó đã khiến lợi nhuận của công ty tăng thêm hàng triệu tệ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/10/325177.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/20/164342.html

Đăng ngày 27-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share