Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

MINH HUỆ [14-4-2017] Tháng 5 năm 2016, một người dân thành phố Hạc Cương bị lục soát người trong khi đi tàu và cuốn Chuyển Pháp Luân của bà, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, bị tịch thu.

Cuộc chạm trán đã gợi lại những ký ức kinh hoàng của một lần giam cầm dài hạn mà bà Kỳ Hân Bình trải qua từ năm 2008 đến năm 2015. Năm 2008, bà bị bắt giữ vì cố gắng tìm chỗ trú ẩn cho một học viên Pháp Luân Công buộc phải sống xa nhà để tránh bị bắt giữ vì không từ bỏ đức tin của ông.

Bà Kỳ cũng là một học viên Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần bị chính quyền cộng sản Trung Quốc đàn áp. Bà tin vào Pháp Luân Công vì môn tu luyện đã cữu vãn cuộc hôn nhân của bà và giúp bà khỏe mạnh. Vì những điều đó, bà không bao giờ dao động trong việc nâng cao nhận thức [của mọi người] về cuộc đàn áp hay trợ giúp các bạn đồng tu bằng bất kỳ cách nào bà có thể để đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng của họ.

Bà Kỳ kể lại những thử thách mà mình đã trải qua với hy vọng rằng công chúng sẽ thấy được những người vô tội ở Trung Quốc đang phải trả một cái giá đắt như thế nào vì thực hành đức tin của mình.

Dưới đây là câu chuyện của bà

***

Năm 2008, tôi bị bắt giữ vì cố gắng giúp một đồng tu tìm một chỗ trọ. Cảnh sát địa phương đã lục soát nhà tôi và tịch thu máy tính, máy in, các sách Pháp Luân Công và các tài sản cá nhân có giá trị khác của tôi. Sau đó họ thẩm vấn tôi bằng tra tấn ở đồn cảnh sát.

Tôi bị đấm, sốc bằng dùi cui điện, đánh bằng ống nhựa PVC, bị trói chặt và bắt đứng trong thời gian dài. Có hai ngày tôi bị trói trên một cái ghế mà không được ăn hay uống. Tôi không được phép ngủ hay sử dụng nhà vệ sinh trong suốt thời gian đó.

Sau đó cảnh sát chuyển tôi đến Trại tạm giam Số 2 Hạc Cương, ở đó mỗi ngày tôi chỉ được cho ăn một chút ít lương thực. Canh thường có bùn và ruồi ở trong.

Vài tháng sau, Tòa án Hưng An kết án tôi bảy năm tù giam, và cơ quan nơi tôi làm việc, chính quyền quận Hưng An, đã sa thải tôi ngay sau đó.

Tháng 5 năm 2009, tôi bị chuyển tới Nhà tù nữ tỉnh Hắc Long Giang.

Vài người giám sát được phân công trông chừng tôi suốt ngày đêm. Họ cố gắng ép tôi xem các video phỉ báng Pháp Luân Công và phát ngôn chống lại môn tu luyện. Khi tôi từ chối, họ buộc tôi phải đứng trong thời gian dài, trong suốt thời gian đó họ hạn chế số lần tôi có thể uống nước, ăn, vệ sinh cá nhân hay sử dụng nhà vệ sinh.

Bốn tháng sau, họ chuyển tôi tới một trại tạm giam khác. Tôi bị buộc làm việc trong nhiều giờ mà không được trả lương. Công việc bao gồm làm bông gạc và may mũ. Nhiều lần tôi đã bất tỉnh vì kiệt sức.

Giám đốc nhà tù xúi giục các lính canh và tù nhân bức hại các học viên Pháp Luân Công để được thăng chức hay giảm án. Khi tôi không chịu từ bỏ Pháp Luân Công, tôi trở thành mục tiêu bị bức hại, thường xuyên phải chịu nhiều hình thức tra tấn và ngược đãi khác nhau.

Năm 2015, tôi được thả ra nhưng không được thảnh thơi nhiều. Một chuyến tàu vào tháng 5 năm 2016 đã dẫn đến việc tôi lại tiếp tục trở thành mục tiêu bị bức hại. Dù không bị bắt nhưng cuốn sách Chuyến Pháp Luân của tôi đã bị tịch thu.

Tôi tự hỏi khi nào các học viên Pháp Luân Công sẽ được tự do thực hành đức tin của mình ở Trung Quốc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/14/345608.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/17/162875.html
Đăng ngày 25-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share