Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 4-12-2016] Một thời gian khá dài, các học viên ở địa phương chúng tôi không ai bị bắt giữ, khiến chúng tôi ảo tưởng rằng “hoàn cảnh đã an toàn hơn” và rằng có thể cũng không cần thiết quá chú ý an toàn điện thoại nhiều như trước nữa.
Sau đó một cú sốc lớn xảy đến với chúng tôi, nhân viên của Đội An ninh Nội địa và Phòng 610 đã bắt giữ rất nhiều học viên ở nhiều quận huyện. Tất cả các học viên bị bắt đi đó đều là do điện thoại của họ bị Đội An ninh Nội địa theo dõi trong thời gian dài.
Tôi cũng ba lần bị giam giữ vì bị theo dõi điện thoại.
Lần bắt giữ đầu tiên, tôi dùng điện thoại để gọi điện cho một học viên khác. Chúng tôi nói về việc chúng tôi kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ra sao trong khi chúng tôi bị giam giữ và khích lệ các học viên khác đang bị bức hại ở đó không từ bỏ và kiên định chính niệm chính hành.
Không lâu sau đó, tôi bị bắt giữ và đưa đến một trung tâm tẩy não. Lãnh đạo của tôi đã đến yêu cầu trả tự do cho tôi và các nhà chức trách ở đó bảo với ông ấy rằng tôi đã vận động các học viên khác qua điện thoại.
Lần thứ hai, tôi thậm chí còn không sử dụng điện thoại của mình. Tôi đến phòng của một đồng nghiệp để gọi điện cho Bắc [hóa danh], tôi nghĩ rằng những kẻ bức hại không biết anh ấy. Không có ai bắt máy. Ngay sau khi tôi trở về phòng làm việc của mình, đồng nghiệp đã hỏi rằng tôi đã gọi điện cho ai. Tôi rất ngạc nhiên khi khi nghe nói rằng có ai đó ở bộ phận an ninh đã gọi điện cho cô ấy và hỏi rằng ai đã dùng điện thoại của cô ấy để gọi điện cho Bắc.
Một người bạn của tôi là trưởng bộ phận an ninh và tôi đã hỏi anh ấy về sự việc đó. Anh ấy nói rằng Phòng 610 đã gọi điện cho đồng nghiệp của tôi để điều tra xem ai là người đã gọi điện cho Bắc. Tôi đã rất sốc. Vài ngày sau đó, nhà tôi bị lục soát. Tôi nhận ra rằng điện thoại của Bắc đã bị theo dõi. Họ có thể truy ra và theo dõi tôi bởi tôi đã gọi vào số điện thoại của anh ấy.
Tôi đã có một bài học qua hai biến cố trên. Một thời gian dài sau đó tôi tập trung vào vận hành điểm sản xuất tài liệu của mình và không gọi điện thoại cho bất kỳ một học viên nào khác, nhưng tôi lại trở nên bất cẩn và gọi điện thoại cho các học viên khác. Tôi dùng những lời được mã hóa khi nói chuyện với họ, nhưng tôi đang lừa dối bản thân mình. Những người theo dõi điện thoại của chúng tôi biết đích xác là chúng tôi đang nói về điều gì.
Một ngày, Phong [hóa danh] đã gọi điện cho tôi. Chúng tôi dùng những mật hiệu, anh ấy hỏi tôi để lấy một ít tài liệu. Tôi còn chưa kịp làm xong số tài liệu đã nhận lời làm, tài liệu làm dang dở bày ra khắp phòng, tôi chạy đi làm một số việc lặt vặt khác.
Trên đường trở về, một nhóm cảnh sát mặc thường phục tóm lấy tôi và đưa tôi trở về nơi tôi làm tài liệu để tìm các tài liệu Đại Pháp liên quan. Sau đó tôi nhận ra rằng điện thoại của tôi đã bị theo dõi từ lâu. Họ cũng đã bắt Phong.
Mỗi lần xảy ra chuyện, chúng tôi đều hướng nội ra căn nguyên căn bản nơi tâm tính của mình. Có thể nguyên nhân sâu xa hơn của các vụ bắt giữ này, chính là việc không chú ý an toàn điện thoại, bản thân nó chính là sơ hở. Đã nhiều lần trên Minh Huệ Net đăng bài nhắc nhở về an toàn điện thoại nhưng nhiều học viên vẫn không để tâm và đã phải lãnh hậu quả.
Sư phụ giảng:
“Nói như thế này nhé, hễ tôi nói chú ý an toàn, mọi người [bèn] nghĩ, tình huống hiện nay nới lỏng rồi. Đúng thế, Đại Lục về cơ bản là tình huống đó. Tà ác đang lao xuống dốc, nhưng bộ máy bịa đặt vu khống bức hại Pháp Luân Công những năm đó thì nay vẫn đang hoạt động, nó chưa hề nói minh xác dừng bức hại, và huỷ bỏ bộ máy đó đi, [và người] làm những việc cụ thể bên dưới như “Phòng 610” cũng vậy, hay cảnh sát cũng vậy, họ vẫn chiểu theo những thứ đó mà làm việc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)
Một nhân viên Phòng 610 đã nhắc nhở một học viên mà anh ấy quen biết rằng họ không hề nới lỏng việc theo dõi điện thoại hay sử dụng Internet của các học viên. Người nhân viên đó tư vấn cho các học viên rằng nếu chúng ta có việc cần trao đổi với nhau, thì tốt nhất là đích thân gặp mặt.
Amy (hóa danh) nói rằng một thời gian ngắn trước đây, cô có xung đột với hàng xóm. Người hàng xóm đó đã báo cô với cảnh sát địa phương rằng cô là một học viên Pháp Luân Công. Sau khi Amy khắc phục được mâu thuẫn đó, thì người hàng xóm nói với cô rằng cảnh sát đã biết các hoạt động Pháp Luân Đại Pháp mà cô làm và rằng cô đã nằm trên radar của họ. Người hàng xóm đó nói rằng cảnh sát bảo với bà ấy rằng họ chưa muốn có động thái gì vì còn chờ có thêm bằng chứng và dụ thêm nhiều học viên hơn nữa lộ thân phận.
Chúng tôi đã phạm nhiều sai lầm về phương diện này. Từ lâu tôi đã muốn viết những dòng này để chia sẻ những cố sự mà bản thân đã trả qua, nhưng mãi đến bây giờ mới làm được. Tôi đã vượt qua nhiều can nhiễu trước khi cố gắng để hoàn thành bài viết này nhằm phơi bày những thủ đoạn của những kẻ bức hại.
Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/4/335856.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/6/159831.html
Đăng ngày 17-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.