Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-11-2016] Hai chị em tôi được sinh ra trong một gia đình theo đạo Phật. Bà và bác trai của tôi đều là những tín đồ Phật giáo.

Bác tôi và một lời tiên tri vạn cổ

Bác tôi không kết hôn mà xuất gia làm hòa thượng. Bác nghiên cứu những lời tiên tri của các thời kỳ lịch sử. Bác thường cho chúng tôi xem một trang trong một cuốn sách tiên tri trong đó có hình ảnh một cậu bé và từ “mộc” được viết ở trên đầu, biểu thị cho chữ “Lý”.

Bác nói với chúng tôi rằng, trong tương lai, một người họ Lý sẽ đến thế gian này để truyền chính pháp. Điều bác tôi vẫn học theo là tiểu đạo, nhưng bác tôi nói rằng vị họ Lý sẽ truyền dạy đại đạo. Bác tôi cũng nói rằng, theo sự tính toán của bác, thì vị ấy vừa mới được sinh ra.

Truyền thống tu luyện trong gia đình đã ảnh hưởng tới chị em tôi. Tôi ngồi thiền từ lúc còn rất nhỏ. Truy tầm chính pháp, đại đạo trở thành mục đích của cuộc đời tôi.

Trong những năm 1980, khí công trở nên phổ biến, tôi và chị gái đã thử nhiều loại khác nhau. Mỗi lần chúng tôi học một trường phái mới, bác tôi lại hỏi rằng vị sư phụ ấy có phải họ Lý không. Khi chúng tôi trả lời là không, bác sẽ nói với chúng tôi rằng điều chúng tôi đang học vẫn không phải là chính đạo.

Đến năm 1996, chị em tôi cuối cùng đã tìm được Đại Pháp. Không ngôn từ nào có thể diễn tả được niềm vui và hạnh phúc của chúng tôi.

Thời điểm đó, bác của tôi đã bước sang độ tuổi 70. Khi chúng tôi nói với bác ấy về Đại Pháp, lúc đầu bác vô cùng phấn khích, nhưng bác lại băn khoăn khi nghe rằng chúng tôi luyện các bài công pháp ở công viên và tu luyện hoàn toàn miễn phí.

Căn cứ theo lời tiên tri, bác nói rằng tu luyện theo chính pháp sẽ gặp những khổ nạn và khảo nghiệm vô cùng khó khăn, và những người theo môn tu luyện đó sẽ trải qua những thử thách vô cùng to lớn. Bác ấy không tin rằng một người nào đó có thể tu luyện được một cách dễ dàng.

Một vài năm sau khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc, chúng tôi không hề kinh ngạc và bình tâm đối mặt với nó. Tôi cũng đã lầm tưởng cho rằng việc tôi phải chịu bức hại để tu luyện lên tầng thứ cao hơn là việc không thể tránh khỏi.

Mãi cho tới khi tôi học các bài giảng của Sư phụ về nguyên lý này và bản thân tôi bị bức hại một vài lần, tôi mới thực sự minh bạch ra rằng việc phủ nhận cựu thế lực có ý nghĩa như thế nào.

Không may cho bác tôi, việc bác tu luyện theo tiểu đạo và tu luyện phó nguyên thần đã tạo thành trở ngại lớn để bác có thể thật sự bước vào tu luyện Đại Pháp. Chủ nguyên thần của bác không thể vượt qua những can nhiễu và cuối cùng bác đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp.

Bác tôi đã chờ đợi Đại Pháp cả một đời, nhưng khi Pháp đã tới, bác ấy lại không bao giờ có thể đắc được Pháp.

Điều này giống như Sư phụ đã giảng:

“Chư vị nếu không có duyên phận ấy, thật sự là vào không được.”

“Trên biểu hiện đều khiến họ tự mình không vào, hoặc hoàn cảnh xung quanh ngăn không cho họ vào, có người nói với họ thế này thế kia đừng nên đi, [hoặc vì] những chuyện rắc rối của tự họ vẫn không buông bỏ được, khó khăn thế này, khó khăn thế kia, cái này cũng không được, cái kia cũng không bỏ xuống được, cho nên họ không vào được.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)

Nhưng dù vậy, bác vẫn nhận được phúc báo từ Đại Pháp. Đó là vào năm 2003 và lúc ấy bác tôi 83 tuổi. Bác bị ốm nặng và nằm liệt giường trong hai tuần và hầu như không thể ăn được gì.

Tôi khi đó vừa mới được thả ra từ trại cưỡng bức lao động. Chị gái và tôi ngay lập tức tới thăm bác và nói bác nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Bác chỉ vào cổ họng, ý muốn nói với chúng tôi rằng bác yếu tới mức không thể nói được. Tôi nói: “Vậy bác hãy nhẩm trong đầu được không?” Bác nhẹ nhàng gật đầu.

Một giờ sau, bác ấy ho ra đờm. Ngày hôm sau, bác đột nhiên muốn ăn. Bác ăn theo chế độ bình thường và tiếp tục hồi phục từng ngày. Có sức khỏe tốt, bác tôi sống thêm bảy năm nữa và qua đời ở tuổi 90 mà không phải chịu bất cứ đau đớn nào.

Cuộc đàn áp

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi cảm thấy rất buồn. Lúc đó tôi không biết về cựu thế lực, nhưng tôi vô cùng kiên định tiếp tục tu luyện.

Tôi tìm một công viên và tiếp tục luyện các bài công pháp với một vài học viên khác vào buổi sáng. Sau đó thêm nhiều học viên nữa tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi duy trì việc này trong sáu tháng. Điều đó thực sự kỳ diệu. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, điều này tuyệt đối là không thể.

Dĩ nhiên, cựu thế lực vẫn đang tìm kiếm cơ hội để ngăn cản chúng tôi. Tôi đã không tinh tấn trong việc tu luyện cá nhân và đó là sơ hở để cựu thế lực dùi vào.

Một ngày tôi đang đạp xe trên đường thì đâm vào một chiếc xe hơi. Tôi mất ý thức và người lái xe trốn khỏi hiện trường tai nạn. Cảnh sát đưa tôi vào bệnh viện và thông báo cho gia đình tôi. Khi tôi tỉnh dậy, trên đầu tôi có một vài mũi khâu và những tài liệu giảng chân tướng tôi mang theo đã biến mất.

Một vài ngày sau, khi chúng tôi đang luyện công ở công viên, nhiều cảnh sát đã đến và bắt giữ chúng tôi. Một số phóng viên ở đài phát thanh địa phương đã quay lại cảnh đó.

Tôi nhận ra rằng những người này chính là những cảnh sát đã đưa tôi vào bệnh viện và chuyển những tài liệu giảng chân tướng cho Đội An ninh Nội địa. Họ đã theo dõi tôi vài ngày trước đó và phát hiện ra điểm luyện công của chúng tôi.

Hầu hết các học viên đều được thả sau một thời gian ngắn. Tôi bị cảnh sát thẩm vấn. Họ muốn biết nơi tôi đã lấy những tài liệu giảng chân tướng. Tôi không nói với họ bất kì điều gì và đã bị đưa đến trại tạm giam.

Cảnh sát nói rằng chỉ cần tôi nói cho họ biết nơi tôi lấy tài liệu, tôi có thể về nhà.

Tôi đáp lại: “Nếu tôi nói cho các anh biết người đã đưa cho tôi những tài liệu đó, người ấy sẽ thế nào?”

Cảnh sát nói: “Anh ta sẽ bị kết án và bị bỏ tù.”

“Thế thì tôi là người bị tù còn hơn. Tôi sẽ không nói ra nơi tôi đã lấy tài liệu.”

Có lẽ nhờ những niệm đầu ngay chính và thuần tịnh của tôi mà cảnh sát đã không bao giờ quay lại thẩm vấn tôi nữa. Vài ngày sau đó tôi đã được thả ra.

Phủ nhận cựu thế lực

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi liên tục bị bắt giữ, bỏ tù và bị lục soát nhà. Bởi vì quan niệm rằng tu luyện theo chính pháp có nghĩa là phải trải qua những khổ nạn và khảo nghiệm, tôi thực sự đã thừa nhận cuộc bức hại và chấp nhận nó một cách bị động. Khi những lính gác tra tấn tôi trong tù, mặc dù tôi phản đối cuộc bức hại ở bề mặt, nhưng tôi đã không thực sự minh bạch Pháp lý về việc hoàn toàn phủ nhận cuộc bức hại của cựu thế lực.

Một vài tuần sau khi được thả, tôi lại bị bắt trở lại và đưa đến trại tạm giam.

Lần này, cuối cùng tôi đã nhận ra vấn đề của mình. Tôi quyết tâm rằng mình phải tu luyện bản thân thật tốt và không để bị bức hại thêm nữa.

Sư phụ đã giảng:

“Thân ngọa lao lung biệt thương ai

Chính niệm chính hành hữu Pháp tại

Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại”

(Biệt Ai, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Thân người nằm trong tù ngục đừng có đau buồn

Niệm chân chính hành sự chân chính có Pháp tại đây

Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước

Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại”

Sau đó tôi biết rằng, sau khi tôi bị giam giữ, cảnh sát đã đến nhà tôi và cố gắng lục soát lần nữa. Chồng tôi có một số kiến thức về pháp luật để bảo vệ tôi. Ông ấy nói với cảnh sát rằng nếu họ không trình lệnh khám nhà của viện kiểm sát, thì việc khám nhà tôi là bất hợp pháp. Ông ấy yêu cầu cảnh sát viết tên của họ và giải thích người đã ra lệnh cho họ tới đây. Không ai muốn viết tên ra và tất cả họ đã bỏ đi.

Để giải cứu tôi, người chồng can đảm của tôi đã làm một tấm băng-rôn lớn trên đó có viết thông tin chi tiết về việc tôi đã bị bức hại ra sao. Để nhiều người hơn nữa nhìn được tấm băng-rôn, ông ấy đã trèo ra ngoài cửa sổ và treo nó lên tường. Chúng tôi sống ở một căn hộ cao tầng, do đó việc trèo ra ngoài cửa sổ và treo băng-rôn là rất nguy hiểm, nhưng ông ấy đang làm một việc ngay chính và Thần ở những không gian khác đã giúp ông ấy.

Chính quyền địa phương vô cùng lo lắng về tấm băng-rôn đó. Họ đến nhà chúng tôi một vài lần đề yêu cầu chồng tôi tháo nó xuống. Chồng tôi nói với họ rằng: “Tôi sẽ tháo nó xuống khi các anh thả vợ tôi ra.”

Sau 10 ngày bị giam giữ, tôi được tại ngoại. Tôi biết rằng Sư phụ đang giúp đỡ tôi.

Mặc dù tiếp tục giảng chân tướng, nhưng tôi chỉ ra ngoài nói chuyện với mọi người và không mang theo bất kì tài liệu nào. Tôi không muốn những tài liệu đó lại trở thành bằng chứng để cảnh sát kiếm cớ bắt giữ tôi lần nữa.

Ba tháng sau, nhân viên của đội An ninh Nội địa gọi cho tôi và yêu cầu tôi quay lại đồn cảnh sát để hoàn thành một số giấy tờ, vì thời gian tại ngoại của tôi sẽ sớm kết thúc.

Lúc đó chính niệm của tôi vô cùng mạnh mẽ và tôi đã không đi. Để đạt được mục đích đưa tôi trở lại đồn cảnh sát, họ đã đe dọa gia đình tôi và yêu cầu bạn bè của tôi nói điều đó với tôi. Tôi từ chối hợp tác với họ.

Một năm sau, hai cảnh sát từ viện kiểm sát tới nhà tôi và nói với tôi rằng cảnh sát buộc tội tôi vì tôi đã không hợp tác với họ. Chồng tôi, với chính niệm mạnh mẽ, nói với hai cảnh sát đó rằng cách họ xử lý trường hợp của tôi là phi pháp.

Không thể phản biện được lập luận của chồng tôi, hai cảnh sát đó đã định rời đi, nhưng họ vẫn muốn để lại văn bản buộc tội tôi:

“Tôi không cần nó. Nó sẽ trở thành bằng chứng cho việc các anh đã phạm luật và bức hại tôi, nên tôi nghĩ tốt hơn là chúng tôi không giữ nó.”

Chồng tôi bổ sung: “Đúng vậy! Các anh nên mang những tài liệu này về. Nếu không, trong tương lai không chỉ cảnh sát mà các anh cũng sẽ bị kiện vì đã tham gia vào cuộc bức hại.”

Họ nói: “Được rồi. Được rồi. Chúng tôi sẽ mang nó về.”

Sau đó, không ai còn tới sách nhiễu chúng tôi nữa.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi thực sự cảm thấy rằng chỉ cần có thể giữ được chính niệm kiên định vào Pháp, tôi có thể phủ nhận hoàn toàn cựu thế lực.

Giảng chân tướng trực diện

Cách thức giảng chân tướng chủ yếu của tôi là nói chuyện trực tiếp với mọi người và đưa tài liệu cho họ căn cứ vào tình hình cụ thể.

Tôi gặp một người lớn tuổi trên xe bus và tôi nói chuyện với ông ấy. Chúng tôi nói về việc chính phủ đã tham nhũng như thế nào. Ông ấy đồng ý với tôi, nhưng ông cũng nói rằng ông là một cán bộ quân đội đã về hưu. Ông không muốn bàn luận gì về chính phủ, vì ông đang nhận tiền lương hưu từ họ.

Khi biết ông ấy đã từng công tác trong quân đội, tôi chuyển sang chủ đề thu hoạch nội tạng và cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Ông hiểu biết về cuộc bức hại, do đó tôi có thể thuyết phục được ông ấy thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ông hoàn toàn đồng ý với tôi và đã cho tôi tên thật của ông ấy.

Những hình ảnh vu khống trên bảng tin

Năm ngoái, tôi nộp đơn kiện Giang Trạch Dân và nhanh chóng nhận được giấy biên nhận từ Tòa án Nhân dân tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao.

Tôi tới ủy bản dân phố để làm một số giấy tờ. Người phụ trách, đã từng dẫn cảnh sát tới nhà tôi để lục soát, cũng ở đó.

Cô ấy hỏi tôi: “Chị đã phải chịu đựng rất nhiều. Chị vẫn tu luyện Pháp Luân Công sao?”

“Vì cô đã hỏi, nên tôi muốn nói với cô là có một luật mới ban hành rằng Tòa án Nhân dân tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao phải tiếp nhận và xem xét tất cả các đơn kiện được gửi tới họ. Cuộc bức hại Pháp Luân Công hoàn toàn bất hợp pháp, và tất cả là do Giang Trạch Dân khởi xướng. Tôi chỉ gửi đơn khởi kiện hình sự ông ta thôi.”

Người đứng đầu ủy ban dân phố vô cùng choáng váng. Cuối cùng cô ấy nói: “Chúng tôi không thể làm gì được. Chúng tôi phải tuân theo mệnh lệnh từ trên.”

Sau đó có vài lần tôi đi ngang qua ủy ban khu phố và để ý thấy một số hình ảnh vu khống Đại Pháp treo trên bảng tin của họ. Một thông báo nói rằng: “Các học viên Pháp Luân Công đã sai lầm khi khởi kiện các quan chức chính phủ dựa trên những luật mới ban hành.” Tôi cảm thấy cảm thông cho những cảnh sát không minh bạch chân tướng.

Ngày hôm sau tôi tới ủy ban dân phố. Người trưởng ban cũ vừa mới nghỉ việc. Tôi giới thiệu bản thân với vị trưởng ban mới nhậm chức và đưa đơn kiện Giang Trạch Dân của tôi cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng tình thế đang thay đổi một cách nhanh chóng, và nó đã hoàn toàn khác so với thời gian khi Giang Trạch Dân là lãnh đạo của ĐCSTQ. Tôi thuyết phục cô ấy hãy xem xét mọi thứ một cách rõ ràng và lựa chọn phía chính nghĩa.

Tôi nói với cô ấy về những hình ảnh vu khống trên bảng tin của họ và yêu cầu cô ấy tháo gỡ chúng xuống. Cô ấy tỏ vẻ không biết về việc đó và đã yêu cầu ba nhân viên khác tháo những hình ảnh đó xuống. Ba người cùng nhau đi ra ngoài và không ai dám làm việc ấy. Họ nói: “Một người ở cấp cao hơn đã yêu cầu chúng tôi treo lên đó.“

Tôi không muốn hối thúc họ, do đó tôi đã giảng chân tướng nhiều hơn cho cô ấy.

Tôi để lại tờ đơn kiện của tôi cho cô ấy đọc. Tôi đã lo lắng liệu rằng cô ấy có trình báo tôi với cảnh sát không. Sau đó tôi nghĩ: “Nếu cô ấy để nhiều người hơn nữa đọc được đơn khởi kiện Giang Trạch Dân của tôi thì chẳng phải là việc tốt sao? Nhiều người hơn nữa sẽ minh bạch chân tướng.” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghĩ về điều đó.

Khi người đứng đầu ủy ban dân phố đưa đơn khởi kiện lại cho tôi, cô ấy nói: “Tôi thích đọc nó. Chị viết rất hay. Tôi hoàn toàn đồng ý với chị. Chỉ vì tôi quá bận và tôi không thể dành nhiều thời gian để nói chuyện với chị.”

Tôi nói: “Không sao đâu. Tôi có thể chia sẻ với cô nếu sau này tôi thấy tài liệu nào đó hay.”

Khi tôi rời khỏi đó, tôi nhận thấy những hình ảnh vu khống vẫn còn treo ở đó. Trong tâm tôi xin Sư phụ rằng: “Xin Sư phụ giúp con tháo bỏ chúng xuống.”

Nhận thức được việc tôi sẽ gỡ những hình ảnh đó ra, cháu trai tôi cũng muốn làm cùng. “Bà ơi, bà có thể tháo chúng xuống và cháu sẽ ở bên cạnh nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chúng tôi tháo những bức tranh xuống mà không gặp bất cứ vấn đề gì.

Một vài ngày sau, bảng tin được dán bằng những bức ảnh khác. Và không ai tới tìm chúng tôi vì việc đó.

Sư phụ đã giảng:

“Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)

Một số học viên bị sách nhiễu sau khi họ nộp đơn khởi kiện Giang Trạch Dân. Một số nghĩ việc khởi kiện bằng tên thật rất nguy hiểm. Tôi chia sẻ với họ rằng nếu họ nghĩ việc đó nguy hiểm, thì họ là đang thừa nhận cuộc bức hại và có thể khiến họ bị cảnh sát bức hại. Tôi cũng nói rằng khởi kiện Giang Trạch Dân là một phần trong tiến trình Chính Pháp. Nếu chúng ta bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta và kiên định tín Sư tín Pháp, tà ác sẽ không dám bức hại chúng ta.

Mặt khác, tôi cũng chuẩn bị đơn kiện của mình rất cẩn thận. Tôi thực sự đặt tâm vào đó và xem đi xem lại nhiều lần. Tôi hi vọng rằng, dù cho bất kỳ ai đọc nó, nó đều có tác dụng tích cực tới việc giảng chân tướng.

Sư phụ đã giảng:

“Tất nhiên những việc đó tuy phức tạp, [nhưng] những điều ở tầng sâu, thì có Sư phụ, cũng có chư Thần khác giúp đỡ; [còn] những việc bề mặt, khó khăn cũng rất lớn, những điều ấy vẫn là mọi người [chư vị] để tâm vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Khi chúng ta làm mọi việc dựa trên Pháp và thực sự đặt tâm vào đó, cùng với sự gia trì của Sư phụ, tác dụng và hiệu quả cuối cùng là vô cùng to lớn.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/2/-336977.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/10/159888.html

Đăng ngày 16-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share