Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-11-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm tu luyện của mình từ hồi năm ngoái.
Tôi là giáo viên của một trường trung học địa phương. Vài năm trước đây, tôi đã giảng chân tướng cho học sinh ở lớp của mình và sau đó đã bị quản lý nhà trường cảnh cáo. Họ cắt tiền lương dạy học của tôi. Tôi đã bị tước mất quyền giảng dạy. Và họ đã cố gắng để cô lập tôi.
Tôi biết điều này xảy ra là bởi vì tôi học Pháp rất ít, và thậm chí khi tôi học Pháp, tôi đã không tập trung và chính niệm của tôi không đủ. Do đó Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi.
Bởi vì nhà trường thiếu một giáo viên, hiệu trưởng đã phải khôi phục lại vị trí cho tôi và cho tôi dạy hai lớp tiếng Trung. Hơn một lần ông ấy đã nhấn mạnh rằng tôi không được phép nói với các học sinh của mình về Pháp Luân Công. Tôi đã không hợp tác với yêu cầu của ông ấy, nhưng trong tâm tôi lại cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Tôi bắt đầu dạy hai lớp khi các em học sinh bước vào năm thứ nhất của trường trung học và theo các em đến suốt năm thứ ba. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi biết rằng các em học sinh trong các lớp học này đang chờ để được nghe chân tướng về Pháp Luân Công và đang chờ để được đắc cứu. Tôi biết rằng mình nên quan tâm đến các em. Ban đầu, tâm sợ hãi đã ngăn cản tôi nói về cuộc bức hại. Nhưng nhiều lần tôi đã bớt căng thẳng hơn khi hướng chủ đề giảng dạy của mình sang chủ đề về Pháp Luân Công một cách hết sức tự nhiên.
Các em học sinh chuẩn bị tốt nghiệp trong vòng một tháng, nhưng tôi vẫn chưa nói với các em về việc thoái xuất khỏi đoàn thanh niên của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi rất sợ hãi, và do quan niệm của mình, tôi đã không giảng chân tướng cho các em và để lại phần rất quan trọng là cứu độ các em đến thời điểm cuối cùng này. Tôi rất lo lắng và cảm thấy thật khó để có thể làm được việc đó. Tôi đã trở nên vô cùng bất an.
Một buổi tối bị mất điện. Tôi có lịch dạy ở lớp học đầu tiên. Khi tôi bước vào lớp, một vài ngọn nến được thắp lên để làm đèn. Trời khá là tối. Nhiều học sinh đã không thể đọc hoặc viết, vì vậy một số em học sinh đã yêu cầu tôi kể chuyện.
Tôi kể cho các em nghe một câu chuyện về một thiên thần lớn tuổi và một thiên thần nhỏ đồng thời giải thích cho các em những nguyên lý về nghiệp báo. Một em học sinh đã đề nghị tôi kể cho các em nghe những câu chuyện về cuộc đời tôi. Tôi biết đó chính là lúc để tôi nói với các em chân tướng. Tôi bảo các em hãy đoán xem liệu tôi có một cuộc sống hạnh phúc hay không . Tất cả các em đều đồng thanh trả lời. Tôi nói với các em rằng tôi thực sự đã sống một cuộc sống rất hạnh phúc, mặc dù những người biết tôi có thể nghĩ rằng tôi đã sống một cuộc sống rất khốn khổ.
Các em học sinh hỏi tôi lý do. Tôi kể với các em rằng tôi đã nhiều lần bị giam giữ trái phép vì đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công và tôi đã từng bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức. Tiền lương của tôi đã bị cắt giảm một cách đáng kể. Trong ba năm qua tôi đã phải sống nhờ vào trợ cấp hàng tháng là 180 nhân dân tệ (tương đương US $26,50). Tôi kể với các em học sinh về việc các học viên đã bị tra tấn trong các trại lao động cưỡng bức như thế nào và đưa ra những ví dụ cho các em.
Cả lớp học đều yên lặng và các học sinh đã vô cùng chấn động bởi những câu chuyện mà tôi kể. Các em chưa bao giờ được nghe về những điều tàn ác như vậy và không thể tin rằng giáo viên của các em đã phải trải qua sự bức hại nghiêm trọng đến vậy. Các em nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ. Giáo viên chủ nhiệm đã mang thêm nến vào để thắp sáng cho các em. Các em đã giục cô ấy đi nhanh để tôi có thể kể thêm nhiều chuyện cho các em về cuộc sống của tôi.
Tôi nói rằng tôi có điều rất quan trọng muốn nói với các em, và điều này có thể còn quyết định đến sinh tử của các em. Tôi nói đến chuyện trời sẽ diệt ĐCSTQ như thế nào và hàng trăm triệu người đã thoái Đảng ra sao. Tôi nói với các em lý do phải diệt trừ ĐCSTQ và tại sao mọi người phải thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo cho sự an toàn của bản thân mình. Tôi cũng đề cập đến việc phát hiện ra một phiến đá ở tỉnh Quý Châu với các ký tự Trung Quốc được khắc trên đó “Trung Quốc Cộng Sản Đảng vong.”
Sau khi tan học, các em học sinh vây xung quanh tôi. Một số em sốt sắng hỏi tôi rằng các em nên làm gì nếu mình là đoàn viên Đoàn thanh niên của ĐCSTQ. Lớp học tiếp theo sắp bắt đầu, và tôi nghĩ rằng mình sẽ không có đủ thời gian để hỏi từng em học sinh xem em đó có muốn thoái xuất hay không. Tôi nghĩ rằng mình sẽ dành một giờ học khác để giảng thêm chân tướng cho các em và khuyên các em thoái xuất. Giờ đây tôi nhận ra rằng mình nên bảo các em học sinh thoái xuất ngay lập tức. Thậm chí một số em học sinh còn hỏi tôi luyện công như thế nào. Tôi bảo các em hãy tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, trở thành một người tốt và hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Một em học sinh nói, “Thưa cô, cô thực sự rất tốt và kiên trì.”
Tôi quyết định bảo các em học sinh hãy thể hiện mong muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ của mình vào lớp học buổi tối tuần sau. Tôi đã cảm thấy sợ hãi trong tâm. Tôi sợ rằng cấp lãnh đạo sẽ phát hiện ra hay các học sinh đó có thể báo cáo tôi. Tôi cũng sợ rằng một số em học sinh có thể sẽ nghĩ rằng tôi đang làm lãng phí thời gian quý báu của các em, vì đợt kiểm tra cuối kỳ của các em chỉ còn một vài tuần nữa. Tuy nhiên, tôi chợt nhớ ra rằng các em đều đến đây vì Pháp và để được cứu độ. Phần biết của các em đang chờ các học viên Đại Pháp đến cứu các em. Tôi không nên bỏ qua các em chỉ vì những quan niệm người thường của mình. Pháp của Sư Phụ đã hiện lên trong tâm trí tôi.
Sư phụ giảng:
“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi, nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã cố gắng tăng cường chính niệm của mình.
Khi tôi bước bước vào lớp, một em học sinh tên là Luo bắt đầu đọc một bài thơ trong sách giáo khoa được viết bởi người sáng lập ĐCSTQ là Mao Trạch Đông. Tôi đã không dạy các em học sinh bài thơ này. Thực sự tôi không dạy cho các em bất cứ bài viết nào của Mao, bởi vì các tác phẩm của ông ta chứa đầy những lời dối trá và có những nhân tố tà ác ở đằng sau những lời nói của ông ta. Tôi không muốn đầu độc học sinh của mình. Là một học viên Đại Pháp, tôi phải cứu các em. Tôi đã đề cập đến một số lý do hợp lý để bỏ qua những bài viết này. Đôi khi tôi chỉ sử dụng tiêu đề để cho các em hiểu được sự thật về lịch sử của ĐCSTQ.
Các em học sinh đã hiểu được kha khá về chân tướng. Tôi đã phát chính niệm và rồi lại nói về phong trào thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó tôi bảo các em học sinh viết tên của mình lên mảnh giấy mà tôi đưa cho các em nếu các em đồng ý thoái xuất khỏi tổ chức đoàn thanh niên của ĐCSTQ.
Luo liên tục ngắt lời. Cậu ta nói rằng cậu ta phải học và không muốn lãng phí thời gian với việc này và cậu ta cũng chửi rủa những học sinh mà muốn thoái xuất. Thậm chí cậu ta còn nói rằng các học viên Pháp Luân Công làm những việc này vì tiền.
Tôi biết cậu ta đang cố ý làm những việc như vậy. Tôi mỉm cười với cậu ta và nói lớn “Các học viên Pháp Luân Công đã làm tài liệu bằng tiền riêng của mình. Họ làm như vậy xuất phát từ tâm của mình và họ đã phải mạo hiểm mạng sống của mình để nói với mọi người sự thật. Nếu tôi đưa cho em tiền, liệu em có làm điều đó không?”
Cậu ta nói một cách thô lỗ, “Em sẽ làm. Tiền là trên hết. Không có tiền thì cô cũng chẳng làm được gì đâu.”
Tôi nói với cả lớp. “Em Luo không thể hiểu được điều mà tôi nói. Tôi hy vọng rằng em ấy sẽ hiểu được trong tương lai.”
Tôi đã nghĩ rằng em học sinh Luo thực sự vô vọng và không thể cứu được nữa. Tôi đã nói với cậu ta rất nhiều chân tướng, nhưng đầu óc của cậu ta vẫn mụ mị. Nhiều học sinh đã nói chuyện với nhau. Một số em do dự. Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thoái Đảng. Chỉ có khoảng một chục học sinh nộp lại tờ giấy. Hầu hết trong số các em đã không làm.
Tôi hướng nội và phát hiện ra rằng tôi đã chấp trước vào việc có bao nhiêu người sẽ thoái Đảng và muốn có một kết quả tốt đẹp. Tôi vẫn còn tâm sợ hãi. Tôi đã không làm điều đó hoàn toàn vì lợi ích được đắc cứu của các em.
Luo bắt đầu có những hành xử không đúng mực ở trong lớp. Cậu ta nói chuyện với các bạn bên cạnh trong khi tôi đang giảng bài. Cậu ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích và giễu cợt. Tôi cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi ở bên trong cậu ta và cậu ta đang dựng nên một sự phòng vệ đối với tôi. Đôi khi cậu ta ngủ gục trên bàn, điều mà cậu ta không bao giờ làm trước đây.
Tôi lo rằng cậu ta sẽ làm ảnh hưởng đến những học sinh ở xung quanh, mặc dù các em đã thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ để thanh trừ hết thảy các nhân tố tà ác phía sau cậu ta để ngăn cậu ta không làm ảnh hưởng đến các học sinh khác. Tôi đã coi cậu ta như một kẻ can nhiễu đến việc cứu người của tôi và là một trong những người bị đầu độc đến tận xương tuỷ bởi ĐCSTQ.
Tôi đã bảo những em học sinh tự học một lúc gần cuối buối học. Tôi đã gọi từng em học sinh lên bàn của tôi để giảng chân tướng và thuyết phục các em thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Tôi chỉ có thể nói chuyện với hai hoặc ba em học sinh trong mỗi buổi học vì tôi phải dành thời gian đầu mỗi buổi học để diệt trừ hết thảy tất cả những tư tưởng và niệm đầu bất hảo mà ngăn trở tôi giảng rõ chân tướng. Tôi nhẩm Pháp của Sư Phụ trong tâm và không ngừng bảo trì chính niệm đồng thời diệt trừ các sinh mệnh xấu xa và các yếu tố ngăn trở các em học sinh được đắc cứu bằng chính niệm. Tôi không có ý định nói chuyện với em Luo một lần nữa.
Một ngày khi tôi đang phát chính niệm, tôi đã nhẩm Pháp của Sư Phụ “Từ bi năng dung thiên địa xuân” (“Pháp chính càn khôn” trích Hồng Ngâm II). Trong tâm tôi ngập tràn sự từ bi và chính niệm. Tôi nhìn Luo và nhận ra rằng mình cần phải nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy đã bị đầu độc một cách nặng nề và cần được nghe thêm chân tướng. Chân tướng sẽ giải thể hết thảy các nhân tố tà ác trong suy nghĩ của cậu ấy. Vì vậy, tôi đã gọi cậu ấy lên bàn của tôi. Cậu ấy cảm thấy có chút choáng váng và miễn cưỡng đi lên.
“Em đã để lại cho tôi rất nhiều ấn tượng tốt,” Tôi nói với cậu ấy với tâm từ bi và sự chân thành, “Em đã ôm cô thật chặt trước đêm Giáng sinh. Em chủ động trả lời những câu hỏi của cô trong lớp. Em đọc sách rất diễn cảm. Tất cả những hành động này đã khiến cô cảm động. Nhưng cô cảm thấy thật đáng tiếc khi cô không thể loại bỏ những hiểu lầm của em đối với Pháp Luân Công. Về mặt này cô đúng là không có khả năng.”
Cậu ấy nói, “Thưa cô, em tin rằng những gì cô nói đều là thực sự. Nhưng em rất bối rối. Em giống như đang ở ngã ba đường mà không biết đi con đường nào”.
Câu trả lời của cậu ấy thực sự làm tôi ngạc nhiên. Nhìn cậu ấy rất xúc động. Tôi nói thêm với cậu ấy về Pháp Luân Công và về sự tàn bạo cũng như dối trá của ĐCSTQ. Cậu ấy đồng ý rằng Pháp Luân Công là tốt và ĐCSTQ là xấu.
Tôi nói với cậu ấy, “Là một con người theo chính nghĩa, em nên thoái xuất khỏi những tổ chức đó và tránh xa chúng. Em có muốn thoái xuất khỏi đoàn thanh niên của ĐCSTQ không?”
Cậu ấy nói cậu ấy sẽ tự mình thoái xuất trên mạng. Tôi lo rằng cậu ấy sẽ thay đổi ý định của mình. Tôi nhận ra rằng mình đã thiếu kiên nhẫn. Đó là lúc để thuận theo tự nhiên. Cựu thế lực vẫn có thể can nhiễu đến việc cậu ấy được cứu độ, vì vậy tôi đã phát chính niệm trong tâm mình. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi tôn trọng quyết định của cậu ấy và nói với cậu rằng cậu ấy phải sử dụng phần mềm vượt tường lửa để truy cập vào các trang web bị kiểm duyệt ở nước ngoài nếu cậu ấy muốn thoái xuất.
Vài ngày sau tôi đã đưa cho cậu ấy một USB với phần mềm vượt tường lửa và nói với cậu ấy cách để sử dụng nó. Sau đó cậu ấy bảo tôi giúp cậu ấy thoái xuất khỏi tổ chức đoàn thanh niên của ĐCSTQ. Tôi hỏi cậu ấy liệu cậu ấy muốn sử dụng tên thật của mình hay một bí danh nào đó. Cậu ấy do dự và nói, “Em phải suy nghĩ về việc này đã. Thưa cô, em sẽ cho cô biết khi nào em nghĩ ra một cái tên.”
Tôi nghĩ tốt nhất là giúp cậu ấy thoái xuất ngay tại đây vì sau đó tà ác không ngừng can nhiễu đến cậu ấy. Tôi đưa ra cho cậu ấy một biệt danh “Gao Xiang.”
“Tên này có nghĩa là em đang bay rất cao một cách tự do thoải mái,” Tôi giải thích với cậu ấy, “Cô hy vọng em sẽ bay cao và tự do trong suốt cuộc đời mình.”
Cậu vui vẻ đồng ý và chân thành cảm ơn tôi.
Sau đó cậu ấy đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ấy không còn bốc đồng hay nghịch ngợm nữa. Cậu ấy cũng không còn thù địch đối với tôi nữa. Cậu ấy trở nên trật tự trong lớp học. Cậu ấy là hiện thân của sự yên bình và hạnh phúc của một sinh mệnh được đắc cứu. Tôi gần như đã để lỡ mất cơ hội cứu độ cậu ấy. Tôi cảm thấy hối tiếc khi nghĩ rằng cậu ấy đã vô vọng. Nhờ Sư Phụ đã cho tôi điểm hoá, giúp tôi loại bỏ những suy nghĩ xấu xa và đã để sự từ bi ngập tràn trong tâm tôi vậy nên Luo đã có cơ hội được đắc cứu.
Tôi đã học được một bài học từ sự việc này. Đừng đánh giá một con người qua hành vi của họ. Đừng bỏ mặc người đó chỉ bởi vì họ biểu hiện ra những hành vi không tốt trong một giai đoạn thời gian. Hãy đối xử với chúng sinh bằng tấm lòng đại từ bi. Con xin tạ ơn Sư phụ bởi sự từ bi vô hạn của Ngài đối với các đệ tử và các chúng sinh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/2/明慧法会-转变观念-用最大的慈悲心对待众生-336970.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/11/159902.html
Đăng ngày 13-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản