Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2016] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Các học viên trong thành phố của chúng tôi đã sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng được gần 10 năm. Đó không phải là một quá trình dễ dàng, vì các học viên không phải lúc nào cũng phối hợp chặt chẽ. Tuy nhiên, phương pháp cứu người hiệu quả này đã không bao giờ bị gián đoạn, vì chúng tôi dần dần hình thành một chỉnh thể.

Khi có điều luật được ban hành rằng tất cả các SIM điện thoại phải dùng tên thật để mua, chúng tôi hướng nội để phủ nhận sự can nhiễu của tà ác. Chúng tôi mua rất nhiều thẻ và cứu nhiều người hơn. Mỗi tháng, số người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên tới 20.000 người.

Dưới đây là kinh nghiệm của nhóm nhỏ chúng tôi về cách phối hợp để giảng chân tướng cho các nhân viên trong sở công an.

Quá trình giảng chân tướng

Một vài người trong chúng tôi đã thành lập một nhóm nhỏ để giảng chân tướng cho sở công an không lâu sau khi đợt kiện Giang Trạch Dân bắt đầu và nhiều học viên đã bị bắt giữ hoặc sách nhiễu.

Mặc dù mọi người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc giảng chân tướng qua điện thoại, nhưng nó vô cùng khó khăn để nói chuyện với nhóm người đã bị đầu độc rất nặng này. Áp lực lên các học viên rất lớn. Các học viên đã bị đau đầu, chóng mặt, buồn nôn, tức ngực, và không thể cất lời.

Nhiều ngày trôi qua. Nhiều người trong sở công an không nhận các cuộc gọi của chúng tôi, và những người đã làm tam thoái (thoái Đảng và các tổ chức liên đới) thậm chí còn ít hơn. Chúng tôi biết rằng chúng tôi phải khắc phục điều này bằng cách đề cao tâm tính của mình, nhưng chúng tôi đã hướng ngoại.

Chúng tôi nghe nói rằng các học viên ở một khu vực khác đã thuyết phục được nhiều sĩ quan công an thoái đảng, và chúng tôi đã cố gắng học hỏi từ họ. Sau khi lắng nghe, chúng tôi hướng nội và thấy rằng chúng tôi đã học Pháp và phát chính chính niệm không tốt, cũng không đủ từ bi. Chúng tôi bắt đầu chú ý đến các vấn đề này nhiều hơn.

Nhìn vào cách mà một số học viên đã gác máy điện thoại sau khi nói vài lời, chúng tôi đã trao đổi với họ và nhận ra rằng chúng tôi không nên chấp vào số người làm tam thoái. Chúng tôi nhận ra rằng chúng ta nên đặt việc giảng chân tướng một cách toàn tâm toàn ý làm ưu tiên hàng đầu.

Chúng tôi sẽ thảo luận với nhau sau khi giảng chân tướng. Chúng tôi có giữ vững tâm tính của mình không? Chúng tôi đã làm sai ở đâu? Chúng tôi nên diễn đạt như thế nào để chúng sinh có thể hiểu được? Khi chúng tôi chia sẻ với nhau những suy nghĩ của mình, tâm cầu danh và tâm tật đố đã nổi lên trên bề mặt. Chúng tôi đã dĩ Pháp vi sư và dần dần hướng nội và đề cao tâm tính của mình. Chúng tôi đã trở nên từ bi hơn và cư xử với công an như người thân trong gia đình khi chúng tôi nói chuyện với họ.

Vào giai đoạn này, công an đã thực hiện một cuộc điều tra lớn. Các hạng mục giảng chân tướng trong thành phố của chúng tôi đã bị xem như một chuyên án lớn. Hai học viên trong nhóm của chúng tôi đã bị theo dõi. Một sĩ quan công an thậm chí còn theo dõi chụp ảnh một học viên, cố gắng truy bắt anh ấy. Xe công an có mặt khắp mọi nơi. Điều này đã tạo ra một cảm giác sợ hãi trong vùng chúng tôi.

Chúng tôi đã bị công an theo dõi trong vài ngày. Một người lái xe vừa mới đắc Pháp đã không sẵn sàng hỗ trợ sau khi ông bị theo dõi. Một học viên khác ban đầu đã sẵn sàng tham gia cũng không dám tham gia.

Chúng tôi học Pháp và chia sẻ những thể ngộ của mình. Chúng tôi thấy rằng chính vì chúng tôi đã gánh quá nhiều trách nhiệm và rất bận đồng thời tham gia vào hạng mục còn đem đến nhiều áp lực hơn. Chúng tôi đều nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Tuy nhiên, sau khi chia sẻ, chúng tôi có thể bảo trì được chính niệm của mình, cảm thấy rằng các viên công an này cần được cứu độ, vì họ đã bị ĐCSTQ đầu độc quá nặng. Chúng tôi phải tín Sư tín Pháp, và kiên trì tiếp tục theo đuổi hạng mục này.

Bằng chính niệm, chúng tôi đã tìm được một người lái xe tinh tấn sẵn sàng trợ giúp vào bất cứ lúc nào mà chúng tôi cần.

Chúng tôi chiểu theo yêu cầu của Pháp và phủ nhận sự an bài của cựu thế lực. Chúng tôi xem những khó khăn và áp lực như những giả tướng, đặc biệt là danh sách mà công an đã thu thập. Chúng tôi vẫn tiếp tục thực hiện hạng mục thậm chí vào cả dịp Tết nguyên đán.

Sau khi phối hợp theo cách này một vài tháng, có 450 người từ sở công an đã hiểu được chân tướng và thực hiện tam thoái. Bao gồm cả lãnh đạo sở công an, tòa án, Viện kiểm sát, đồn công an, và trại tạm giam.

Đối với những người đã bức hại các học viên trước đây, chúng tôi khuyên họ thoái đảng bằng tên thật của mình, và quả quyết rằng họ không cần phải sợ, vì nhiều người có tên giống như họ.

Thực tế, nhóm này cũng không khác biệt so với người thường. Họ chỉ bị đầu độc sâu hơn và chấp vào tư lợi. Một số người nhận thức tốt hơn, trong khi những người khác hành động rất thận trọng. Chúng tôi thường giảng chân tướng cho từng cá nhân, nhưng khi có yêu cầu phối hợp chúng tôi sẽ dừng lại và cùng nhau phát chính niệm. Có một lần, bốn người chúng tôi thay phiên nhau giảng chân tướng cho một nhân viên và cuối cùng anh ta đã hiểu ra và thực hiện tam thoái.

Dưới đây là ba ví dụ về việc thuyết phục người thường làm tam thoái.

Kết quả tốt đẹp từ việc phối hợp thành chỉnh thể

Chúng tôi gọi cho người đứng đầu trung tâm tẩy não. Trung tâm đã bức hại rất nhiều học viên. Khi ông ta nhận cuộc gọi, ông ta đọc Pháp của Sư phụ cho chúng tôi nghe, bắt đầu đoạn chương thủ nghĩa, và cố gắng dùng cách đó phản bác chúng tôi.

Ông ta đã bộc lộ rõ bản chất của mình sau khi chúng tôi bác bỏ lời nói của ông ấy. Ông ta bắt đầu đọc câu thần chú như thể ông đã bị phụ thể nhập và không thể nói được ngôn ngữ của người thường. Chúng tôi phát chính niệm cùng nhau và thay phiên nhau nói chuyện với ông ta. Thỉnh thoảng ông ta nói bằng ngôn ngữ của người thường, khi ông ta bắt đầu tụng kinh, chúng tôi đặt điện thoại ở trung tâm và nhẩm to khẩu quyết phát chính niệm.

Chúng tôi cảm thấy chính niệm của mình đã đi vào trường không gian của ông ta và loại bỏ một lượng lớn những tín tức ở tầng thấp vốn thao túng ông ta. Điều này kéo dài trong một giờ và chúng tôi tạm dừng. Sau khi gác máy, chúng tôi nhận được tin nhắn từ ông ta, cố gắng “chuyển hóa” chúng tôi một lần nữa.

Một ngày sau chúng tôi đã chia sẻ và quyết định gọi cho ông ta một lần nữa. Ông ta nói rằng chúng tôi đã gọi nhầm số và dập máy. Chúng tôi phát chính niệm trong khi một học viên khác gọi lại và từ bi nói với ông ta về hậu quả nếu ông ta tiếp tục với việc làm của mình. Dần dần ông ta đã thay đổi thái độ, vì ông ta có thể cảm nhận được rằng các học viên làm việc đó chỉ là để tốt cho chính bản thân ông ta.

Ông ta nói: “Công việc của tôi là ‘chuyển hóa’ các người. Tôi sẽ không làm việc này nữa. Các vị có thể phát chính niệm ngay nếu có bất kỳ học viên nào bị bắt vào trung tâm của tôi. Tôi sẽ giúp các vị trong khả năng của mình, mặc dù tôi không có tiếng nói trong những vấn đề lớn.”

Người học viên đó đã khuyên ông ấy nên bước vào tu luyện vì ông ấy đã đọc rất nhiều sách Đại Pháp. Ông ấy hứa sẽ làm như vậy và cảm ơn chúng tôi một lần nữa.

Có một học viên bị tà ngộ đã giúp công an tẩy não các học viên khác. Chúng tôi đã sử dụng cùng một phương pháp để giảng chân tướng cho anh ta hai lần. Anh ta đã cảm động và muốn gặp chúng tôi. Vì chúng tôi đi lại rất khó khăn, chúng tôi đã liên lạc với các học viên địa phương để giúp anh ta. Cuối cùng anh đã quay trở lại con đường tu luyện.

Tự nhiên và gần gũi, cư xử với chúng sinh như người trong gia đình

Chính niệm của chúng tôi trở nên mạnh hơn sau khi chúng tôi tăng cường học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Chúng tôi đối xử với công an như người thân của mình và bình tĩnh từ bi nói chuyện với họ.

Chúng tôi đã gọi cho giám đốc sở công an phụ trách bức hại các học viên, trong khi các học viên khác phát chính niệm. Chúng tôi đối xử với ông ta như một trong những người thân của mình và nói với ông rằng chúng tôi biết bản chất của ông rất tốt. Chúng tôi hy vọng có thể giúp ông bằng cách để cho ông biết chân tướng, và đề nghị ông ta đối xử tốt với các học viên.

Chúng tôi nói với ông ta những gì đã xảy ra với những người theo ĐCSTQ trong các phong trào chính trị khác nhau, và đề nghị ông ta không nên hy sinh bản thân vì Giang Trạch Dân. Chúng tôi cũng nói với ông về Pháp Luân Công là Phật Pháp và được phổ truyền khắp nơi trên thế giới.

Lúc đầu, ông đã hỏi tên của chúng tôi và nói rằng vì chúng tôi giảng chân tướng, chúng tôi không nên do dự đưa ra tên của mình. Các học viên nói với ông rằng chúng tôi chiểu theo “Chân, Thiện, Nhẫn”, nhưng chúng tôi không thể nói cho ông ta tên của chúng tôi vì ông ta có thể phạm tội.

Ông đã gặp rất nhiều học viên và nghĩ rằng ông biết rõ về những người tu luyện. Ông ta đưa ra nhiều câu hỏi kỳ lạ và đã cố gắng gây khó dễ cho học viên. Với sự gia trì của Sư phụ và chính niệm của học viên khác, người học viên đó đã trả lời câu hỏi của ông ta hoàn hảo.

Ông giám đốc hỏi, “Anh không ở đây để tiêu nghiệp sao? Chúng tôi đang giúp anh. Anh nên cảm ơn chúng tôi mới đúng!“

Người học viên nói, “Chúng tôi có con đường tu luyện của chúng tôi, và việc tiêu nghiệp không liên quan gì đến ông. Ông đang vi phạm pháp luật với việc bức hại chúng tôi. Ông cũng đang phạm phải một tội ác ghê tởm.”

“Dựa vào đâu anh có thể nói rằng Pháp Luân Công là Phật Pháp?”, Ông ta hỏi.

Người học viên bắt đầu nói với ông ta về nguồn gốc của Phật giáo đến thời kỳ mạt Pháp và uy lực của Đại Pháp. Người học viên hỏi: “Nếu không có uy lực từ Phật Pháp, liệu Pháp Luân Công có phổ truyền trên cả thế giới hay không? Tại sao lại có nhiều người tu luyện bất chấp cuộc bức hại như vậy?”

Ông ta tiếp tục hỏi rất nhiều câu hỏi và đều được học viên đó trả lời. Cuối cùng ông ta nói, “Tôi đã nhận được rất nhiều cuộc gọi và họ đều dập máy sau khi hoàn thành những gì họ muốn nói. Họ không trả lời được những câu hỏi của tôi. Tôi cũng hỏi nhiều học viên bước vào đây, và tôi có thể tìm thấy sơ hở trong câu trả lời của họ. Tuy nhiên, tôi không thể tìm thấy sơ hở sau khi nói chuyện với chị một hồi lâu. Tôi đã bị thuyết phục và lần này sẽ thực sự đọc Chuyển Pháp Luân”.

Học viên cũng đã thuyết phục ông thực hiện tam thoái. Ông ta nói: “Nếu tôi bỏ máy, chị sẽ không thể gọi cho tôi nữa.“

Ông ta sẵn sàng lắng nghe chúng tôi và đã không bỏ máy. Chúng tôi phát chính niệm trong vòng một giờ khi học viên giảng chân tướng cho ông ta. Đêm đó chúng tôi kết thúc rất muộn và sau đó biết được rằng gia đình một vài học viên đã lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi và đã ra ngoài đi tìm chúng tôi.

Chúng tôi gọi điện cho ông ta một lần nữa vào ngày hôm sau và nói chuyện trong vòng 40 phút. Ông ta thực sự bị thuyết phục và hứa sẽ không bức hại các học viên. Ông ta liên tục cảm ơn chúng tôi và đề nghị chúng tôi gọi ông ta một lần nữa.

Chúng tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi cho chúng tôi thêm tín tâm.

Đừng bỏ cuộc

Chúng tôi thường gặp phải những người chửi rủa chúng tôi hoặc lãng phí thời gian của chúng tôi. Chúng tôi không dễ dàng từ bỏ và phối hợp cùng nhau để giúp người đó hiểu.

Nhiều học viên đã bị bắt giữ hoặc bị sách nhiễu sau khi kiện Giang. Chúng tôi gọi cho một sĩ quan công an, người mà đã bỏ máy sau khi chửi chúng tôi. Chúng tôi gọi cho ông ta bảy lần. Một học viên cho biết, “Chúng ta hãy tăng cường phát chính niệm và tôi sẽ gọi ông ta thêm một lần nữa.”

Cô gọi ông ta là “anh trai” vào thời khắc ông ta nhấc máy. Lúc đó bầu không khí đã tràn ngập từ bi.

Cô tiếp tục, “Xin đừng tức giận. Tôi đang làm điều này vì ông. Giang Trạch Dân muốn đẩy ông đến chỗ chết. Chúng tôi đang kiện Giang vì không muốn ông trở thành vật tế thần, đó cũng là lý do tại sao chúng tôi đã không khởi kiện ông. Chúng tôi đang cứu ông.”

Thái độ của ông ta đã thay đổi hoàn toàn và nói, “Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi chị. Chu Vĩnh Khang cũng là một người xấu.”

Khi người học viên thấy rằng ông ta đã thay đổi, cô nói, “Ông đã phạm một tội khi phỉ báng Đại Pháp. Hãy nhanh chóng xin lỗi Sư phụ của chúng tôi.”

“Sư phụ, tôi xin lỗi,” ông ta nói, rồi hét lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Lật đổ Giang Trạch Dân!”

Sau đó học viên này đã giảng chân tướng cho anh ta. Ông ta chấp nhận và thoái ĐCSTQ. Ông ta cho biết ông hy vọng rằng Giang sẽ sớm bị bắt, và cảm ơn người học viên. Ông cũng đề nghị với người học viên liên hệ với ông thường xuyên.

Ngoài ra còn có những người nghĩ rằng mình là người hiểu biết. Một lần chúng tôi gọi cho một nữ công an, và chồng bà nghe máy. Ông ta là một quan chức chính phủ và làm công tác tuyên truyền. Ông đã nhận được nhiều cuộc gọi trước đó và muốn tìm hiểu nhiều hơn, nhưng không ai có thể giải thích rõ ràng với ông ấy. Ông ta nói rằng nếu ai đó có thể thuyết phục được ông thì ông sẽ làm tam thoái.

Người học viên giảng chân tướng như thường lệ, nhưng ông đã lái ra khỏi chủ đề và nói chuyện về các lý thuyết hiện đại. Ông ta từ chối thực hiện tam thoái mặc dù chúng tôi đã nói chuyện với ông ta một thời gian rất dài. Nhưng chúng tôi đã không bỏ rơi ông ta. Một học viên khác đã cố gắng nói chuyện với ông ta từ một góc độ khác. Chúng tôi thấy rằng ông luôn luôn sử dụng khoa học hiện đại để đánh giá Đại Pháp và sử dụng triết học để giải thích sự hiện diện của ĐCSTQ. Ông cảm thấy rằng nhận thức của chúng tôi là quá hạn hẹp.

Người học viên bắt đầu nói từ góc độ nhận thức của con người và ông ta đã ngừng sử dụng triết lý để bác bỏ lời cô ấy. Người học viên nói rằng tất cả những điều đó không là gì cả, xét từ quan điểm lý thuyết của người thường, thật khó có thể nhận ra rằng nhận thức đó là nông cạn và hạn chế. Chỉ sau khi tu luyện Đại Pháp chúng tôi mới biết rằng có các nguyên lý cao hơn tồn tại trong vũ trụ.

Người học viên cũng nói với ông ta những trải nghiệm về tu luyện. Ông ta đã hết lời ca ngợi học viên đó và nói rằng ông sẽ đọc Chuyển Pháp Luân.

Người học viên nói với ông ta rằng: “Đầu não của ông đã bị ĐCSTQ tẩy não. ĐCSTQ đã phá hủy 5.000 năm văn hóa truyền thống Trung hoa và giết rất nhiều người trong các phong trào khác nhau. Tổ tiên của ông có thể là một trong những người đã bị bức hại trong quá khứ, nhưng bây giờ ông đang nói những điều tốt đẹp về Đảng. Chẳng phải ông đang phản bội tổ tiên của mình sao?”

Ông ta im lặng một lúc, và sau đó đã đồng ý làm tam thoái. Khi học viên muốn kết thúc cuộc gọi, ông ta đối xử với học viên như một người bạn cũ và chia sẻ một vấn đề cá nhân rằng con trai mình không được hạnh phúc với bạn gái của nó. Ông ta hỏi xem một người tu luyện sẽ xử lý vấn đề này như thế nào.

Người học viên đã đề nghị ông ta đọc Chuyển Pháp Luân và đã cố gắng để kết thúc cuộc gọi, nhưng ông này không muốn học viên bỏ máy. Ông ta nói, “Xin lỗi vì đã giữ chị. Chị có thể trò chuyện lâu hơn một chút với tôi nếu chị không bận? Tôi chưa bao giờ nói chuyện với một người nào đó quá lâu kể từ khi tôi hẹn hò với vợ mình. Tôi sẵn sàng lắng nghe những gì chị nói.”

Người học viên nói chuyện với ông ta gần hai giờ cho đến khi pin điện thoại đã hết. Tới gần nửa đêm học viên mới trở về nhà.

Các học viên đã phát hiện ra rằng nếu chúng ta học Pháp tốt, Sư Phụ sẽ gia trì cho chúng ta bằng cách ban cho chúng ta trí huệ khi giảng chân tướng, mặc dù sau này chúng ta không thể nhớ những gì chúng ta đã nói với chúng sinh.

Hoà ái và bổ sung cho nhau

Trong quá trình giảng chân tướng, chúng tôi thấy rằng có một nhóm người không nhận hoặc nghe các cuộc gọi của chúng tôi. Đối với những người này, chúng tôi soạn tin nhắn.

Chúng tôi ngộ ra rằng chúng ta phải giúp mọi người hiểu được chân tướng. Tuy nhiên, chúng tôi phân vân rằng làm thế nào chúng tôi có thể đảm bảo những người nói rằng họ đã hiểu chân tướng sẽ không quay trở lại như cũ và bức hại các học viên khi quay lại với công việc của mình. Về việc này, chúng tôi phân công một số học viên tải một số video giảng chân tướng cơ bản, sử dụng WeChat và QQ để gửi video cho những người này. Chúng tôi cũng gửi các tài liệu giảng chân tướng cho họ, cùng với phần mềm để vượt tường lửa trên Internet.

Một người nhận xét: “Đây thực sự rất tốt!” Khi chúng tôi gửi các tài liệu thông qua WeChat cho ông ta. Ông ta đã cảm ơn chúng tôi.

Phối hợp có nghĩa là có ít xung đột giữa các học viên hơn, vì chúng tôi đã đề cao tâm tính. Chúng tôi đã trở nên vững vàng hơn trong việc cứu độ chúng sinh cho dù họ là một quan chức hay một sĩ quan công an. Chúng tôi cố gắng cứu những người có thể được cứu.

Chúng tôi đã dần dần trở nên trưởng thành hơn và tu bỏ chấp trước. Chúng tôi nhận ra rằng nếu chúng ta có tâm tranh đấu, chúng sinh sẽ chửi rủa hay nói những lời khó chịu. Nếu chúng ta không buông bỏ truy cầu danh lợi, họ sẽ hỏi về tiền. Nếu chúng ta không buông bỏ hoàn toàn tâm sắc dục, họ sẽ nói với chúng tôi rằng họ đang cô đơn và muốn tìm bạn. Khi chúng tôi đang lo lắng, họ sẽ quấy nhiễu khiến chúng tôi tiết lộ tên của mình hay bỏ máy. Chúng tôi dùng Pháp để hướng nội mỗi lần có chuyện xảy ra.

Hướng nội, chúng tôi cảm thấy xấu hổ, vì chúng tôi còn xa mới đáp ứng yêu cầu của Pháp. Chúng tôi vẫn có nhiều chấp trước rất mạnh vào tự ngã. Đôi khi tâm tật đố đã nổi lên. Có những lúc chúng tôi buông lơi và không hướng nội liên tục. Mặc dù vậy, chúng tôi sẽ tiếp tục làm tốt ba việc, tinh tấn tu luyện vững vàng, và cứu nhiều người hơn.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/14/159942.html

Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/7/337149.html

Đăng ngày 13-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share