Bài viết của một học viên tại Missouri, Mỹ quốc
[MINH HUỆ 10-08-2016]
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi là một học viên người Phương Tây và đến thời điểm này tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được bốn năm rưỡi. Thời gian này tôi thấy một sự thay đổi lớn ở bản thân mình và tôi đã thực sự nỗ lực để thực thi tốt hơn điều mà một học viên cần phải làm. Nhưng cũng phải nói rằng tôi vẫn chưa vượt qua nhiều khảo nghiệm và tôi vẫn còn thiếu sót ở rất nhiều phương diện.
Tôi phát hiện ra rằng những chấp trước thâm căn cố đế rất khó buông bỏ và cũng rất khó nhận ra. Tôi cảm thấy rằng mình có thể nhanh chóng nhận ra khi có điều gì đó mà bản thân thực thi không đúng nhưng tôi phải mất rất nhiều công sức để cố gắng chính lại trạng thái này.
Tôi luôn đối chiếu bản thân với Pháp và cố gắng để nhận ra những tình huống thường phát sinh khi tôi trượt khảo nghiệm để từ đó có thể khắc chế bản thân mình tốt hơn trong những lần sau. Tuy nhiên, tiến trình của tôi không được như mong đợi.
Chỉ đến gần đây tôi mới có thể tìm ra những thiếu sót căn bản của mình trong vấn đề này.
Hướng nội chứ không phải là phản tỉnh
Nhiều lần tôi thường tự hỏi sự khác biệt giữa hướng nội và phản tỉnh là gì. Cả hai đều nhằm mục đích để tìm ra những thiếu sót của bản thân và sửa đổi chúng, tuy nhiên, Sư phụ đã giảng hết sức rõ ràng rằng phản tỉnh không hề giống với “hướng nội.”
Sư phụ giảng:
“Đề cao trong tu luyện không thể giống với phản tỉnh và ăn năn.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu”)
Điều mà tôi ngộ được chính là phản tỉnh chỉ đơn thuần là nhận ra vấn đề ở trên bề mặt, sau đó sẽ cố gắng để sửa sai lỗi lầm và như vậy hoàn toàn khác với việc nhận ra tâm chấp trước rồi sau đó hướng nội để tìm hiểu xem căn nguyên của tâm chấp trước đó là gì rồi từ đó mới có thể đào nó lên từ gốc rễ.
Như đã đề cập ở trên, tôi thường có thể ngay lập tức nhận ra cách hành xử không chính của mình. Tôi biết khi nào những suy nghĩ của bản thân mình không chiểu theo Pháp và ngay lập tức tôi đều cố gắng để quy chính lại.
Tuy nhiên, nếu không minh bạch được gốc rễ thực sự của tâm chấp trước, tôi thấy rằng việc đề cao sẽ rất chậm bởi vì sức mạnh mong manh của ý chí không thể phá bỏ được tâm chấp trước.
Ví dụ, tôi đã phải mất rất nhiều công sức để loại bỏ được ngôn khẩu bất chính của mình.
Khi trưởng thành, tôi ở trong nhiều môi trường mà dưỡng thành cho những hành vi thô lỗ và ngôn khẩu tục tằn. Tôi thường chửi thề và kể những chuyện phiếm tầm bậy và điều này rất được khuyến khích.
Chuyện phiếm càng tục tằn và hành vi của tôi càng thô lỗ, càng nhiều bạn bè của tôi sẽ cười đùa và chúng tôi sẽ càng trở nên thân thiết hơn.
Tất nhiên, khi trở thành một học viên, tôi đã nhận ra ngay lập tức, tất cả đều là cái tình của người thường và rằng loại hành vi hay ngôn khẩu như vậy là không phù hợp với Pháp.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi mang một tâm thái như vậy ở xung quanh những người thường, lời nói và hành vi của tôi thường không phù hợp với một học viên.
Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để loại bỏ kiểu hành vi như thế này và thành thật mà nói, tôi đã trở nên tốt hơn so với trước đây nhưng tôi vẫn còn rất xa mới đạt được tiêu chuẩn.
Mãi cho đến gần đây tôi mới nhận ra điểm hoá của Sư phụ, đó là tại sao tôi không thể nhìn ra được căn nguyên của chấp trước mà khiến tôi hành xử theo cách như vậy.
Tỉnh ngộ nhờ đứa cháu trai năm tuổi
Một vài tuần trước, anh trai, chị dâu cùng đứa cháu trai 5 tuổi của tôi đã lên thành phố thăm gia đình tôi. Bởi vì tôi không thường xuyên đến thăm hỏi họ, tôi rất mong được dành thời gian cả ngày cho họ.
Tôi rất thích dành thời gian cho gia đình mình nhưng cả ngày hôm đó, tôi thấy bản thân mình cư xử giống với một người thường hơn là một học viên.
Tôi đã cố gắng rất nhiều để khiến cha mẹ cùng anh trai và cháu trai của tôi được cười đùa vui vẻ, tới mức mà những điều tôi nói hoàn toàn không phù hợp với một học viên.
Tôi có thể nhận ra rằng cách hành xử của mình không phù hợp nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình.
Khi ngày dần trôi qua, chúng tôi ra ngoài để ăn tối, cách hành xử của tôi vẫn như vậy. Tôi ngày càng cảm thấy thất vọng về bản thân mình, tuy nhiên tôi vẫn không thể dừng lại được.
Chỉ tới khi lái xe về nhà, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã cho tôi rất nhiều điểm hoá. Nhìn lại, tôi thậm chí còn không coi chúng là điểm hoá bởi nó quá hiển nhiên.
Cháu trai năm tuổi của tôi là một cậu bé rất tinh nghịch. Tuy nhiên, ngày hôm đó, cháu thậm chí còn nghịch ngợm hơn cả biểu hiện thường ngày của cháu.
Anh trai tôi phát bực với cháu và nói: “Con hãy chấm dứt ngay việc phô diễn đi!”
Tôi nghe anh tôi nói điều này với cháu ít nhất mười lần trong một ngày. Nhìn lại, tôi có thể thấy rằng đó thực sự là Sư phụ đang nói với tôi “Hãy chấm dứt ngay việc phô diễn đi!”
Khi tôi nhận ra sai lầm căn bản của mình, nó giống như một cây gậy cảnh tỉnh và đột nhiên tôi cảm thấy như thể một gánh nặng lớn đã được nhấc ra khỏi con người tôi.
Với sự trợ giúp từ Sư phụ, tôi đã có thể nhận ra chấp trước căn bản của mình và đào nó lên từ gốc rễ.
Trân quý các học viên và môi trường tu luyện nhóm
Một vấn đề khác mà tôi cần phải giải quyết đó là tôi không được có sự tôn trọng thích đáng đối với các đồng tu và không trân quý cơ hội được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Sống trong một môi trường mà ở đó chúng tôi được thoải mái tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không hề bị đàn áp là một điều thật tuyệt vời. Tuy nhiên, bởi vì môi trường đó dường như quá lơi lỏng nên rất dễ nảy sinh tâm an dật hay tự mãn, thậm chí rất khó để có thể thấy được sự trân quý của Đại Pháp.
Rất dễ có thái độ xem thường các học viên và từ đó mà nảy sinh sự thiếu tôn trọng đối với họ.
Tôi nhận ra ở bản thân chấp trước luôn thích phê phán đồng tu dựa theo chấp trước mà họ hiển thị. Bất cứ khi nào họ có những biểu hiện nặng về tình, an dật hay ở bất cứ tình huống gì, tôi đều ngang nhiên phê phán họ và thậm chí còn thiếu tôn trọng họ.
Thậm chí giữa tôi và một đồng tu còn tồn tại mâu thuẫn trong thời gian dài mà tôi không sẵn lòng muốn giải quyết.
Tuy nhiên, bởi vì tôi là một học viên và tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt ba việc, tôi cảm thấy rằng Sư phụ luôn ở bên để điểm hoá cho tôi. Hay ở trong trường hợp này, đó chính là một gậy cảnh tỉnh.
Vài tháng trước, tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho một đồng nghiệp của mình. Cô ấy có vẻ rất hứng thú và cô ấy chấp nhận mọi điều mà tôi nói về Đại Pháp.
Cô ấy biết chút ít về cuộc bức hại và có nền tảng về Phật giáo vì vậy tôi cảm thấy rằng cô ấy sẽ chấp nhận Chuyển Pháp Luân thay vì giới thiệu sách Pháp Luân Công.
Khi tôi đưa cho cô ấy cuốn Chuyển Pháp Luân, cô ấy cao hứng đến mức cô ấy đã ôm ghì lấy tôi. Cô ấy nói mình sẽ đọc cuốn sách ngay lập tức.
Vài ngày sau, tôi gọi cho cô ấy xem mọi việc diễn tiến thế nào và xem liệu cô ấy đã bắt đầu đọc sách hay chưa. Cô ấy nói rằng cô ấy đã bắt đầu xem và cô ấy thật sự rất thích.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, cuộc sống của cô ấy đã bị đảo lộn. Cậu con trai 17 tuổi của cô ấy, vốn khá khỏe mạnh, đột nhiên bị nhiễm trùng khuẩn tụ cầu toàn thân rất nghiêm trọng.
Toàn bộ nội tạng của cậu ấy bị phá huỷ, cậu ấy gặp phải nhiều cơn tai biến nhỏ và tim của cậu ấy rất yếu. Khoảng hơn hai tháng, cậu ấy phải nằm trong bệnh viện, ngấp nghé cửa tử với tình trạng ngày càng nguy kịch.
Bất cứ khi nào tôi có cơ hội nói chuyện với đồng nghiệp của mình, tôi đều nhẹ nhàng hỏi xem cô ấy đã đọc xong cuốn sách hay chưa. Có thể hiểu được là trước tất cả những khổ nạn mà cô ấy đang phải đối mặt, cô ấy thậm chí không thể động tới sách được.
Sau khoảng hai tháng, con trai cô ấy đã ổn định để về nhà, tuy nhiên bệnh tim của cậu ấy vẫn không khả quan hơn.
Với việc cậu con trai được về nhà, tình hình của cô ấy có chút thư thái hơn, tôi khích lệ cô ấy tiếp tục đọc sách và cố gắng đọc xong. Cô ấy nói mình sẽ cố gắng.
Tuy nhiên, ngay khi cô ấy bắt đầu đọc sách trở lại, tôi biết được rằng chồng cô ấy trở nên rất cay nghiệt và cáu giận với cô ấy một cách vô cớ.
Điều này càng khiến cho việc đọc sách của cô ấy bị trì hoãn tuy nhiên cô ấy đã có thể đọc xong cuốn sách và đang chuẩn bị đọc cuốn sách đó lần thứ hai.
Không lâu sau khi cô ấy nói với tôi điều đó, cô ấy kể rằng tình hình của con trai cô ấy đã chuyển biến và cháu ngày càng trở nên khá hơn.
Ngay lập tức tôi hiểu ra rằng tất cả những vấn đề của cô ấy là bởi vì cô ấy đang đọc Chuyển Pháp Luân.
Sự việc này cũng giống như một gậy cảnh tỉnh khác đối với tôi. Chỉ cần có thể tiến nhập vào với Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy tất yếu phải trải qua hết thảy những sự việc đó.
Tôi nhận ra rằng mình đã may mắn thế nào khi được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp và rằng tôi chưa có được sự tôn trọng thích đáng với các đồng tu.
Sư phụ giảng:
“Đặt định qua thời gian lâu đến thế, hai [lần] địa cầu, 200 triệu năm lịch sử, an bài sự việc này. Làm đệ tử Đại Pháp mà giảng, chư vị không có bất kỳ lý do nào không đi hoàn thành sứ mệnh của mình. Khi chư vị đang ngồi nơi đây, khi chư vị được gọi là ‘đệ tử Đại Pháp’, bất kể là chư vị tinh tấn hay không, là học viên mới hay cũ, thì chư vị chính là có trách nhiệm này. Nếu không có duyên, [thì] hôm nay chư vị tuyệt đối không ngồi tại đây.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Mỗi học viên đều có quyền được trở thành một học viên và nếu không phải như vậy, họ đã không được phép tiến nhập vào. Và mặc dù Sư phụ đã giảng rất chi tiết về những vấn đề này nhưng tôi thật sự không đặt tâm vào đó cho đến khi có sự việc xảy ra với đồng nghiệp của tôi.
Bây giờ tôi đã biết rằng mình còn thiếu sót ở phương diện nào, tôi phải rất nỗ lực để trở lại đúng đường và quy chính lại bản thân mình.
Giờ đây tôi đều trân quý mỗi từng học viên và tôi đã giải quyết tốt hơn những việc mà tôi cần phải làm.
Xả bỏ tâm vị kỷ và giải quyết xung đột
Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ với các bạn về việc tôi đã xả bỏ tâm ích kỷ và giải quyết được mâu thuẫn kéo dài với đồng tu như thế nào.
Khi tôi tham gia vào với nhóm học hiện tại, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn một năm. Tôi rất cô lập và không có được sự hỗ trợ từ nhóm và tôi cảm thấy rằng nếu có thể làm được thì tôi nên sinh hoạt cùng các học viên khác.
Phải mất hơn 1 giờ rưỡi để đến được thành phố gần nhất có học viên nhưng tôi vẫn kiên trì liên hệ với điều phối địa phương để tìm ra nhóm học Pháp và luyện công tập thể.
Tôi liên hệ với một học viên người phương Tây, anh ấy rất tốt và khá dư dả về thời gian để cùng học Pháp và luyện công với tôi.
Vì các học viên phương Tây khá hiếm ở thành phố của tôi, anh ấy cũng cảm thấy rất đơn độc và rất vui khi phối hợp cùng tôi.
Trong suốt một năm, anh ấy và tôi đã cùng nhau luyện công và học Pháp, rồi dần dần anh ấy đưa tôi đến một nhóm lớn hơn.
Trong khi mọi việc đều đang rất tốt, chấp trước vào tình đã nảy sinh ở cả hai chúng tôi và tôi phát hiện ra rằng chúng tôi bắt đầu làm nhiều điều vì tình bạn hơn là vì Pháp.
Khi nhận ra điều này, tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh anh ấy nhưng tôi không muốn làm nảy sinh mâu thuẫn vì vậy tôi đã không nói gì.
Dần dần, nhiều chuyện giữa chúng tôi ngày càng trở nên căng thẳng, tuy nhiên, tôi vẫn sợ mâu thuẫn vì vậy tôi vẫn không nói bất cứ điều gì.
Sau khoảng một năm, chấp trước của cả hai chúng tôi vào việc trở thành bạn đã gia tăng và mọi việc gần như đến cực điểm.
Không lâu sau khi tôi chuyển đến thành phố, tôi có một cảm giác mạnh mẽ rằng mình phải tránh xa bạn đồng tu này nhưng tôi thực sự không thể giải thích được điều đó.
Vì vậy, vào một buổi tối, sau buổi học Pháp nhóm, mọi việc đã đến cực điểm, và tôi đã cắt đứt liên hệ với anh ấy. Chúng tôi đã có những phản ứng công kích nhau rất tiêu cực qua Facebook và hành xử của tôi không phù hợp với Pháp một chút nào.
Khoảng hơn hai năm anh ấy và tôi không nói chuyện với nhau. Ban đầu anh ấy cố gắng tiếp cận tôi để luyện công hay học Pháp nhưng tôi biết rằng đó chỉ là cái cớ để hẹn hò.
Thêm vào đó, bởi vì tôi rất ích kỷ và không muốn có sự đối đầu trực tiếp, tôi đã tránh anh ấy khi anh ấy cố gắng liên lạc với tôi.
Kể từ đó, trong hai năm qua, bất cứ khi nào chúng tôi nhìn thấy nhau tại điểm luyện công hay tại hạng mục Thần Vận, chúng tôi đều lờ nhau đi.
Sư phụ giảng:
“Những học viên mà giữa chư vị với nhau đã dùng nhân tâm bài trừ đi, tất nhiên cũng là thực thi không tốt, căm phẫn bất bình mà rời đi, thì chư vị không đưa họ trở về thì cũng là phạm tội. Chư vị tưởng rằng như việc nơi người thường, rằng đã qua rồi là qua rồi ư? Đơn giản vậy chăng?” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Chỉ đến khi được nghe Sư phụ giảng tại New York và chứng kiến sự việc của đồng nghiệp, tôi mới nhận ra rằng mình cần phải chính lại bản thân và giải quyết mâu thuẫn này.
Vì vậy, tôi đã liên lạc với học viên này, xin lỗi vì những hành động của mình và nhận lỗi cho những gì đã xảy ra. Vài tuần sau, anh ấy đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi và tôi biết mọi việc đang theo đúng hướng.
Khi tôi gặp lại anh ấy ở điểm luyện công, sau khi chúng tôi luyện xong, tôi đã đến chỗ anh ấy để nói chuyện. Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ, chúng tôi bắt tay nhau và chia tay một cách thân thiện.
Việc các học viên chúng ta trở thành một chỉnh thể là vô cùng quan trọng và đừng để những chuyện nhỏ nhặt ngăn trở trách nhiệm to lớn của chúng ta. Chúng ta cần phải phối hợp tốt với nhau để cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn nữa. Nếu để một mâu thuẫn nhỏ nhặt tồn tại trong một thời gian dài như tôi vừa đề cập, mọi người biết rằng chúng ta sẽ phải gánh chịu biết bao nhiêu tổn thất. Tôi cảm thấy thời gian vô cùng hạn hẹp, và tôi đang rất khẩn trương, cố gắng chạy nước rút để theo kịp.
Cám ơn các bạn đồng tu đã lắng nghe bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Xin cảm ơn.
(Trình bày tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc )
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/9/西人学员-做好一名修炼者-332695.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/10/158200.html
Đăng ngày 16-10-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản