Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-11-2015] Tôi đã không tham gia bất kỳ nhóm học Pháp nào kể từ năm 2000. Tôi đã từng nghĩ về việc mở một nhóm học Pháp cùng các học viên khác, nhưng tôi chưa bao giờ làm. Tôi có rất nhiều lý do và chấp trước! Tôi sợ bị bức hại và kết quả là đã lãng phí quãng thời gian mà tôi nên dùng để làm tốt ba việc.
Năm 2013, một học viên lâu năm đã mời tôi tham gia một nhóm học Pháp. Lúc đầu tôi rất vui, nhưng lúc sau [tôi lại] tìm lý do để từ chối. Tôi cảm thấy lịch học thường xuyên như vậy quá ràng buộc và sẽ ảnh hưởng đến thời gian làm những việc khác của mình. Học viên ấy tiếp tục mời tôi và tôi tiếp tục từ chối. Cuối cùng, tôi đã đồng ý tham gia.
Trong nhóm học Pháp chung, một học viên đã nói với tôi: “Hôm nay, có lẽ bạn miễn cưỡng khi dành thời gian để tham gia học cùng nhóm chúng tôi, nhưng sau này bạn sẽ cảm thấy khó chịu nếu không học Pháp mỗi ngày.”
Nhóm chúng tôi gặp nhau tại nhà của một đồng tu. Ngôi nhà nhỏ nhưng sạch sẽ và ở đó có treo một bức ảnh của Sư phụ trên tường. Có một ảnh Pháp Luân được treo bên cạnh ảnh Sư phụ. Chúng tôi ngồi trên các tấm thảm. Tôi thường sử dụng ba tấm thảm: một cái để dựa vào tường, một cái để ngồi và một cái kê dưới chân. Đôi khi tôi đã lấy thêm một tấm thứ tư để nằm xuống một lúc trước khi buổi học bắt đầu. Nhìn lại, tôi cảm thấy thật xấu hổ về hành động của mình. [Mặc dù vậy nhưng] không ai trong số các học viên gây khó khăn cho tôi.
Tôi muốn cảm ơn sự bao dung và giúp đỡ chân thành của các bạn đồng tu đã giúp tôi quay lại với Đại Pháp.
Trong nhóm học Pháp, tôi thấy một học viên ngồi học Pháp trong thế song bàn. Tôi hỏi cô ấy có cảm thấy khó khăn khi để chân như vậy không, và cô ấy nói rằng nó thoải mái hơn việc ngồi với hai chân không vắt chéo. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, bình tĩnh và tràn đầy năng lượng. Năng lượng của cô ấy làm tan chảy các vật chất bất hảo trong tôi và khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi nói với cô rằng mình được hưởng lợi từ việc lắng nghe cô ấy đọc.
Tôi thấy rằng mình đã thu hoạch được rất nhiều khi chia sẻ với các học viên khác. Một học viên đã nhắc tôi ngồi thẳng người khi học Pháp. Một học viên khác khích lệ tôi chú tâm khi đọc. Một ngày trong khi nghe các học viên khác đọc Pháp, tôi cảm thấy mỗi từ đều khắc sâu trong tâm trí của mình. Điều đó thật kỳ diệu.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thực sự nghiêm túc với việc học Pháp. Tôi không thích khi có ai chỉnh khi tôi đọc sai hay nhắc tôi về từ mà tôi đã bỏ sót. Đôi khi, tôi còn thấy bực mình và nghĩ rằng phát âm sai không phải là một vấn đề lớn vì ý nghĩa của nó là như nhau. Tôi đã cố gắng để đọc từng chữ một cách chính xác, nhưng kết quả không khả quan lắm. Tôi cảm thấy rất lo lắng nếu có mặt học viên mà đã sửa lỗi cho tôi trước đó.
Một ngày, khi mở cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã sốc bởi những gì mình nhìn thấy. Phía sau mỗi từ đều là hình tượng của một vị Phật. Mỗi từ xuất hiện trên ngực của vị Phật. Kể từ trải nghiệm đó, tôi không còn coi nhẹ việc đọc Pháp nữa. Tôi đặt tâm hơn và không nói chuyện khi đang học Pháp.
Tôi cũng tự chuẩn bị trước cho buổi học Pháp, vì vậy tôi tránh được việc đi vệ sinh hay uống nước trong khi đang học. Tôi ngồi thẳng người với chân vắt chéo. Sau đó tôi đọc từng từ bằng một tâm thuần tịnh.
Một hôm, sau khi đọc Hồng Ngâm, một học viên nói với tôi rằng mỗi từ mà tôi đọc đều mang âm thanh ngọt ngào của một tiếng chuông với năng lượng thuần chính. Năng lượng này có thể làm tan chảy các vật chất bất hảo và tẩy tịnh chúng ta. Đây là một lợi ích của việc học Pháp một cách nghiêm túc.
Tôi đã ngộ được rất nhiều điều trong khi tham gia học [Pháp] nhóm. Tôi có thể cảm nhận được rằng chúng tôi đang ở các tầng thứ khác nhau. Tất cả những người tham gia đều được hưởng lợi từ trường năng lượng thuần chính này. Đôi khi năng lượng từ nhóm học Pháp giúp đẩy tôi đột phá lên một tầng thứ cao hơn. Thỉnh thoảng tôi chia sẻ với các học viên khác sau buổi học. Tôi được hưởng lợi qua việc lắng nghe ý kiến của họ mặc dù nhận thức của chúng tôi là khác nhau. Một số học viên rất trầm lặng nhưng tôi cảm thấy họ đang tu luyện rất kiên định. Họ lặng lẽ giúp các học viên khác. Họ cũng coi nhẹ danh và lợi.
Tôi đã tăng cường chính niệm và loại bỏ nhiều chấp trước. Tôi cố gắng hết mình để trở thành một người tốt trong xã hội và là một đệ tử Đại Pháp tinh tấn. Tôi hướng nội và tìm ra những thiếu sót của mình ngay cả khi tôi nghĩ người khác sai. Bây giờ tôi tự hỏi liệu mình có nên khoan dung hơn không, và tôi nhận ra mỗi học viên đều có điểm mạnh riêng của mình.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã giúp con nhận ra điều này. Các bạn đồng tu, xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/29/-319784.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/27/154254.html
Đăng ngày 14-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.