Bài viết của một học viên Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-12-2015] Tôi đã không nhận ra việc tu luyện là nghiêm túc đến nhường nào. Tôi bị chấp vào tự ngã khi làm các việc, và kết quả là, tôi đã học được hai bài học lớn.
Đau bụng vì một câu nói sai
Năm ngoái, tôi có dịp đến thăm nơi làm việc cũ của mình. Một vài đồng nghiệp của tôi đã nói rằng: “Trông chị trẻ quá!” Một số đồng nghiệp ôm chầm lấy tôi và một người trong số họ nói rằng: “Chị ăn linh đan diệu dược gì mà mặt mũi sáng bóng vậy!”
Trước đây tôi đã không chỉ một lần nói cho họ nghe về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp, và đã giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi nghĩ rằng mình giảng chân tướng như thế là đã đủ rồi và buột miệng nói: “Chỉ là giả tướng thôi.” Nói xong tôi cảm thấy giật mình. Làm sao tôi có thể nói ra lời như vậy được?
Trên đường về nhà, bụng dưới của tôi bắt đầu bị đau. Ngay khi về đến điểm sản xuất tài liệu, cơn đau trở nên mãnh liệt hơn khiến tôi không tài nào có thể đứng thẳng. Mặt tôi tái nhợt, và toàn thân toát mồ hôi.
Tôi đã nhờ hai đồng tu phát chính niệm. Trong khi họ phát chính niệm tôi có thể ngồi dậy được, nhưng ngay khi họ dừng, thì cơn đau khủng khiếp liền quay lại. Một học viên đã đề nghị tôi hướng nội để xem xem tôi đang có thiếu sót gì.
Tôi ngồi dậy trong tư thế kiết già và hướng nội. Tôi đột nhiên nhận ra rằng vấn đề này bắt đầu khi tôi khiếm nhã nói “Chỉ là giả tướng.” Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều và giúp tôi tịnh hóa thân thể, nhưng tôi lại đùa cợt và nói rằng nó không thật. Tôi nhận ra rằng điều này đã phản ánh thái độ của mình đối với Đại Pháp. Tôi đã không nhận ra được rằng việc tu luyện là nghiêm túc đến thế nào!
Khi tôi hiểu được điều gì đã xảy ra và thực sự hối hận, cơn đau liền biến mất. Khi tôi tiếp tục phát chính niệm, tôi cảm thấy bản thân được bao phủ bởi một trường năng lượng màu trắng mạnh mẽ, rộng khoảng một mét. Tôi chưa từng trải nghiệm cảm giác này trước đây. Tôi biết Sư phụ đã loại bỏ cơn đau cho mình và để tôi cảm nhận trường năng lượng này. Tôi đã khóc.
Hai lần bị ngã
Một vài học viên khác và tôi đã cùng nhau thiết lập một xưởng lớn để in các sách Pháp Luân Đại Pháp và các tài liệu khác. Chúng tôi cố gắng hết sức để làm ra những sản phẩm có chất lượng tốt nhất.
Để giúp cho xưởng của chúng tôi hoạt động trơn tru và an toàn, tất cả chúng tôi đã thống nhất với nhau phải làm tốt ba việc và bất kỳ ai trong nhóm nếu không học Pháp tốt hoặc trạng thái tu luyện không tốt không nên đến xưởng.
Mặc dù tôi đã ghi nhớ Chuyển Pháp Luân được cả 100 lần, nhưng tôi vẫn không hướng nội để nhìn ra những chấp trước của mình. Tôi luôn nghĩ bất kỳ điều gì mình làm đều đúng.
Tôi sử dụng chín chiếc điện thoại di động để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã rất thành công và cũng rất hài lòng về bản thân. Tôi đã mang những chiếc điện thoại này đến xưởng để có thể gọi trong khi làm tài liệu. Một học viên đã nhắc tôi về vấn đề an toàn. Tôi nói: “Đừng lo lắng, chúng ta đang ở trung tâm và có rất nhiều sóng điện thoại.”
Ngày 28 tháng 1 [năm 2015], trời đổ tuyết khi tôi đang đạp xe về nhà. Khi chuẩn bị đến một con đường lớn, xe đạp của tôi bị trượt bánh và tôi đã ngã. Khi ấy tôi đã không hướng nội mà chỉ nghĩ rằng ấy là do mình đang đi trên băng và tôi nên cẩn thận hơn.
Ngay khi vừa về đến nhà, tôi phát hiện ra túi xách của mình đã bị mất. Trong túi có chứa tiền, thẻ ngân hàng và chín cái điện thoại di động. Tôi rất buồn và lập tức gọi cho các học viên vẫn còn đang làm việc tại xưởng, nhờ họ giúp tìm giúp cái túi.
Trong khi đạp xe quay lại, tôi lại bị ngã một lần nữa. Lần này, tôi bị thương và một lúc lâu mới đứng dậy được. Một vài thanh niên đã đến giúp tôi. Tôi từ từ đứng dậy và tiếp tục đạp xe đi.
Một người đàn ông lớn tuổi đang đóng của tiệm, tiệm của ông khá gần với chỗ tôi ngã lúc đầu. Tôi đã hỏi xem ông có nhìn thấy chiếc túi không, nhưng ông đã trả lời là không. Túi của tôi có màu tối và nếu chưa có ai nhặt lên thì tôi sẽ dễ dàng nhìn thấy nó trên tuyết. Do vậy, tôi quả quyết rằng có ai đó đã nhặt nó.
Khi tôi đến xưởng, các học viên nói rằng họ đã tìm vài lần rồi nhưng vẫn không tìm thấy chiếc túi của tôi. Một học viên đã đề nghị tôi nên bình tĩnh và tìm xem chấp trước gì đã gây nên việc này.
Tôi ngồi xuống và hướng nội. Các đồng tu đã nhiều lần nhắc nhở tôi về việc tôi không nên gọi điện thoại trong xưởng vì vấn đề an toàn, nhưng tôi đã bỏ qua lời nhắc nhở của họ và tiếp tục làm mọi việc theo cách của mình. Tại sao tôi luôn luôn khăng khăng làm mọi việc theo cách riêng của bản thân? Đó là chấp trước người thường mà tôi cần phải loại bỏ!
Tôi dắt xe đạp và đi bộ về nhà. Khi đến nơi ngã lần đầu, tôi nhìn thấy chiếc túi của mình nằm ngay đó trên tuyết. Tôi đã bị sốc! Ban nãy, tôi đã đi tới đi lui chỗ đó mấy lần mà không thể tìm thấy nó!
Tôi đã khóc, ngạc nhiên và thầm cảm ơn sự từ bi của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/7/319663.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/26/154243.html
Đăng ngày 11-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.