Bài viết của Lạp Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-12-2015] Tôi biết một phụ nữ ở tuổi 70 từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, sau cuộc đàn áp bà đã dừng tu luyện và tránh né những học viên khác.
Cách đây một vài năm, tôi tìm ra nơi bà ấy ở và bắt đầu đến thăm bà, cập nhật cho bà những thông tin mới về Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù không tu luyện nữa, nhưng bà vẫn tin ở Đại Pháp. Tôi bắt đầu thường xuyên chuyển các tài liệu Đại Pháp tới nhà bà dù bà không hề yêu cầu. Một năm sau, bà dường như không có gì thay đổi. Bà vẫn không hề muốn xin thêm tài liệu mới hay bày tỏ mong muốn tham gia nhóm học Pháp.
Một ngày, sau khi tôi đọc kinh văn mới của Sư phụ, tôi tự hỏi liệu mình có nên đưa cho bà một bản không. Tôi đã đưa tài liệu cho bà trong cả năm rồi. Bà không hề yêu cầu [lần nào] và tôi phải đi xe buýt hai giờ đồng hồ để đến nhà bà. Tôi gần 80 tuổi rồi và liệu tôi có đang yêu cầu quá nhiều đối với bản thân không. Sau niệm vị tư này, tôi đột nhiên nhớ lại lời Sư phụ giảng: “Chư vị cứ thực hiện các việc cần phải làm như bình thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Vancouver ở Canada năm 2003)
Tôi nhanh chóng chuẩn bị và rời nhà đến gặp bà. Bà mỉm cười chào tôi và nói bà rất vui khi gặp tôi. Bà nói rằng đã một khoảng thời gian rồi tôi chưa đến thăm bà và bà đang nghĩ đến việc gọi cho tôi. Tôi nói với bà về những vụ kiện Giang Trạch Dân của các học viên Đại Pháp. Sau đó, tôi đề nghị bà tham gia nhóm học Pháp, bà đã đồng ý không chút chần chừ.
Sau khi tham gia học Pháp nhóm đều đặn, học viên này đã tinh tấn trở lại.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/7/320162.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/26/154244.html
Đăng ngày 12-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.