Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-2-2015] Trước khi nghỉ hưu, tôi làm giáo viên tại một trường trung học ở một huyện miền núi phía nam tỉnh Cát Lâm.

Năm 2008, khi còn đi dạy, tình trạng của tôi rất tệ và người lúc nào cũng cảm thấy lạnh. Trong khi những người khác diện trang phục mùa xuân và mùa thu hợp thời trang, thì tôi lại phải mặc một chiếc áo khoác dày cộp. Tôi cảm thấy toàn thân khó chịu, thiếu sức sống, tâm trạng ngột ngạt và chán chường đến mức luôn muốn khóc.

Tôi đi khắp nơi để tìm kiếm sự giúp đỡ. Bác sỹ nói rằng tinh thần tôi có vấn đề. Các Phật tử khuyên tôi theo Phật giáo, tôi liền đi lễ Chùa. Người theo đạo Cơ-đốc khuyên tôi tin vào Chúa Giêsu, tôi liền đến nhà thờ. Tôi cũng gặp một số thầy mo, và đã chi rất nhiều tiền mong tìm ra phương cách chữa trị cho bản thân.

Cảm thấy tuyệt vọng, tôi bắt đầu tự tìm thuốc cho mình. Vì gia đình tôi kinh doanh thuốc, nên tôi có thể lấy bất kỳ loại nào mình muốn. Tôi bắt đầu lựa chọn thuốc bằng cách đọc hướng dẫn trên các lọ thuốc. Tuy nhiên, sau vài tháng tình trạng của tôi đã trở nên tồi tệ hơn.

Một buổi chiều nọ, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn học cũ. Anh ấy nói rằng một người bạn học cũ của chúng tôi mới về thăm quê, và cả nhóm lên kế hoạch họp mặt. Họ đều đã nghe về hoàn cảnh của tôi và bày tỏ sự cảm thông. Vài người trong nhóm đề nghị tôi nên đến một bệnh viện lớn trong thành phố và một số khác lại đề nghị tôi nên dùng thuốc dân gian.

Khi chúng tôi dùng bữa xong thì trời đã tối và đổ mưa. Hầu hết mọi người đều sống gần đó, ngoại trừ tôi. Tôi sống ở nông thôn nên sẽ mất cả tiếng đồng hồ ngồi taxi mới về đến nhà, mà lại rất khó gọi được xe khi trời mưa thế này. Một người bạn rất thân của tôi nói: “Đừng về nhà tối nay. Hãy ở lại nhà tớ và chúng ta có thể cùng nhau tâm sự.”

Hóa ra cô ấy là một học viên Pháp Luân Công. Tôi kể với cô rằng ban đầu tôi là giáo viên dạy tiếng Anh, nhưng vì trường thiếu người nên sau đó lại trở thành giáo viên dạy chính trị.

Cô ấy hỏi tôi: “Thế hiện nay cậu vẫn đang dạy chính trị sao? Nói cho tớ biết, trong sách có những nội dung gì?” Tôi trả lời: “Giáo dục tư tưởng và đạo đức, vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn (ghi chú: một màn kịch được Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng nhằm phỉ báng Pháp Luân Công), và…”

Tôi chưa kịp dứt lời, cô ấy đã ngăn lại: “Cậu không cần kể thêm nữa! Cậu đang làm một điều rất xấu, đang tự làm hại bản thân mà không biết đấy. Những gì cậu đang dạy chính là nguyên nhân gây ra bệnh cho cậu.”

Tôi rất bối rối. Tôi không nghĩ rằng mình đã làm gì sai, vì dạy theo nội dung trong sách là trách nhiệm của một giáo viên.

Cô giải thích chi tiết cho tôi nghe về những cải biến to lớn cả tâm lẫn thân mà cô đã trải nghiệm sau khi tu luyện Pháp Luân Công, và việc Pháp Luân Công được phổ truyền khắp thế giới như thế nào. Sau đó, cô nói cho tôi biết rằng ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn để bôi nhọ Pháp Luân Công. Cô ấy cũng nói về việc ĐCSTQ đã mổ cướp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn sống để kiếm lợi.

Cô nói cho tôi nghe về việc xuất bản Cửu Bình và làn sóng thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Những điều cô ấy nói khiến tôi bị sốc đến nỗi không tài nào ngủ được vào tối hôm đó. Điều làm tôi bối rối nhất là ĐCSTQ – một đảng chính trị tự xưng là “vĩ đại, quang vinh, chính xác” – lại dám tạo ra những điều giả dối như vậy để lừa gạt hơn một tỷ người dân Trung Quốc, đấy còn chưa tính đến phần còn lại của thế giới. Đặc biệt, mổ cướp nội tạng là điều không thể tha thứ! Tôi cảm thấy xấu hổ khi là một phần của tổ chức tà ác này, và đã thoái khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó ngay lập tức.

Tôi cũng bắt đầu hiểu ra một số chuyện. Trong những tháng dạy chính trị, tôi chưa từng cảm thấy khỏe. Tôi cũng nhận ra rằng lý do khiến hai giáo viên dạy chính trị trước đây đột nhiên bị bệnh nặng là vì họ đã giúp lan truyền vu khống về Pháp Luân Công.

Người đầu tiên đột nhiên bị đột quỵ, và sau đó luôn cảm thấy mệt. Anh hay bị ngã, ngay cả khi đang ngồi trên giường. Một cuộc kiểm tra sức khỏe cho thấy nhịp tim của anh không bình thường. Anh phải ở nhà để dưỡng bệnh và không thể đi làm được nữa.

Người thứ hai là một nữ giáo viên khá trẻ. Ngay sau khi bắt đầu dạy môn chính trị, cô liền bị đau chân những lúc đứng hoặc ngồi. Cơn đau càng dữ dội hơn khi cô bước đi. Cô đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ cả Tây y lẫn Trung y trong hơn một tháng, nhưng không có hiệu quả gì.

Người thứ ba là tôi. Tôi nghĩ rằng việc dạy chính trị có nghĩa là tôi sẽ được dạy ít hơn, và khối lượng công việc của tôi sẽ giảm xuống. Trong tâm tôi thậm chí còn thầm cảm ơn bộ phận hành chính của trường đã quan tâm tới một người có tuổi như tôi, bằng việc sắp xếp cho tôi một vị trí nhẹ nhàng như vậy. Tuy nhiên, không lâu sau khi bắt đầu dạy chính trị, tôi đã xuất hiện các triệu chứng mà được mô tả ở trên. Những lời của người bạn học đã thức tỉnh tôi.

Sáng hôm sau, cô ấy đưa cho tôi một cuốn cửu bình, tuần báo Minh Huệ, tuần báo Chánh Kiến, và tôi đã mang tất cả chúng về nhà.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi về nhà là xin nghỉ phép vài ngày, với lý do không được khỏe. Tôi đọc qua một lần cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và cảm thấy từ tận đáy lòng rằng cuốn sách này thật sự tuyệt vời. Từ các nguyên lý thâm sâu của Đại Pháp, tôi đã tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi của cả đời mình. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công kể từ đó.

Tất cả các triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất trong hai tuần, và tôi trở nên đầy sức sống. Tất cả những người tôi biết đều nói rằng tôi đã trở thành một người khác. Nhờ những điểm hóa của Sư phụ, và sự giúp đỡ của các học viên, tôi đã có thể bỏ dạy môn chính trị, và bắt đầu một công việc mới. Sau đó, tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp.

Tôi thường nghĩ rằng mình là người may mắn nhất trên thế giới. Người ta nói rằng: “Nhân thân nan đắc, Đông thổ nan sinh, chính Pháp nan cầu.” (Khó đắc được thân người, khó sinh ra ở Đông thổ, khó cầu được chính Pháp). Tôi đã có được tất cả những điều đó.

Nhưng đồng thời, tâm tôi cũng cảm thấy trĩu nặng, vì hàng nghìn giáo viên vẫn còn bị ĐCSTQ tà ác lừa dối, và khi đến lượt, họ lại quay ra đầu độc hàng nghìn học sinh vô tội. Tôi đã cố gắng cứu họ, nhưng kết quả không như mong đợi. Không có học viên nào khác ở gần đó, và tôi cảm thấy khả năng của mình có hạn.

Trường học ở các vùng nông thôn thường bị thiếu thông tin, và nhiều người vẫn tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ. Khi tôi kể với họ rằng màn kịch tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là do ĐCSTQ dàn dựng, nhiều người trong số họ đã không muốn nghe hoặc tin tôi. Khi tôi gửi cho họ các bức thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công, họ đã xé chúng.

Bí thư chi bộ Đảng trường tôi cũng là một người bạn học cũ của tôi. Ông rất tích cực thi hành các cuộc vận động khác nhau của ác đảng, như: “Bảo tiên” (bảo trì giáo dục mang tính tiên tiến của đảng), “Duy ổn” (duy trì sự ổn định), “Hài hòa xã hội”, và nhiều cuộc vận động khác. Ông trở thành hình mẫu giáo viên tiêu biểu của tỉnh.

Nhiều đoàn từ các vùng khác thường đến thăm quan học tập trường chúng tôi. Tại mỗi buổi hội nghị giáo viên, vị bí thư bạn tôi luôn nhấn mạnh rằng: “Đừng tin và đừng tu luyện Pháp Luân Công”. Tôi cố gắng giải thích sự thật với ông ấy đôi lần, nhưng ông đều từ chối lắng nghe. Tôi đã nhờ các học viên khác ở thành phố nói chuyện với ông về Pháp Luân Công, nhưng ông vẫn không chấp nhận chân tướng. Ông đã cản trở nghiêm trọng những nỗ lực của tôi trong việc giúp các giáo viên khác ở trường biết được chân tướng.

Bởi ông đã ra sức thực hiện ý muốn của tà đảng để phát triển sự nghiệp bản thân, nên ác báo cuối cùng đã xảy đến với ông. Cậu con trai duy nhất của ông, người mới tốt nghiệp đại học, bị chẩn đoán ung thư phổi gian đoạn cuối, và đã qua đời chỉ trong một tháng. Ông và vợ vô cùng đau buồn vì việc này. Sự ra đi của người con trai khiến họ mất hết hy vọng. Họ đã nhận con nuôi, mặc dù cả hai đã ở tuổi ngũ tuần. Những người không biết hoàn cảnh của họ nghĩ rằng họ là ông bà của đứa trẻ.

Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn của ông, tôi lại thấy chạnh lòng. Tôi lo lắng khi nghĩ đến việc các bạn học và đồng nghiệp của mình không được cứu. Tôi chân thành kêu gọi mỗi học viên chúng ta hãy nỗ lực hơn nữa trong việc giảng thanh chân tướng cho những người trong ngành giáo dục để cứu các giáo viên và học sinh vô tội này!

Cảm ơn Sư phụ và các bạn đồng tu. Xin chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/27/305642.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/4/149600.html

Đăng ngày 07-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share