Bài viết của Mai Thanh, một học viên Đại Pháp ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào cuối năm 1998. Tôi xin báo cáo vắn tắt hành trình tu luyện của mình tới Sư phụ từ bi của chúng ta và các đồng tu.

Tu luyện tinh tấn

Khi còn nhỏ tôi rất thích đến chùa. Tôi sẽ đi vòng quanh khu vực linh thiêng với bước đi chập chững trong niềm vui vô tận, chạm vào các bức tượng Phật và ngửi mùi nhang.

Khi tôi khóc hay nhõng nhẽo mà không ai dỗ dành được, gia đình tôi sẽ đưa tôi đến một trong những ngôi chùa ở gần nhà và tôi sẽ bình tâm lại.

Khi tôi lên ba, một đại nạn chưa từng thấy đã ập đến vùng đất Trung Quốc. Ở khắp mọi nơi, đền chùa đều bị phá hủy và các bức tượng Phật bị đập nát.

Khi tôi bắt đầu vào tiểu học, tôi bị nhúng trong nền giáo dục vô thần và ngày càng bị cuốn xa khỏi những điều thiêng liêng.

Trong suốt thời thơ ấu, tôi thường ngồi một mình, nhìn lên bầu trời với tâm trạng sầu bi khó tả và mong đợi một điều gì đó vô định.

Khi trưởng thành, và ngay cả sau khi đã lập gia đình và sinh con, mong ước mơ hồ đó trong lòng tôi không phai nhạt đi mà ngày càng lớn lên.

Cuộc đời tôi đã bất ngờ thay đổi vào năm 1998.

Mùa xuân năm đó, việc chồng tôi nhập viện đã đưa đến nhiều xáo trộn trong cuộc sống vốn yên bình và dễ chịu của chúng tôi. Tôi trở nên khá mệt mỏi với việc phải đi và về giữa nơi ở, nơi làm việc và bệnh viện.

Một hôm, một đồng nghiệp giới thiệu cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi, nhưng tôi còn đang bị vùi trong thế tục và những việc nhà không bao giờ hết, vì vậy tôi mất sáu tháng để đọc hết cuốn sách.

Vào cuối năm đó, chồng tôi phải nhập viện lần thứ hai. Một bệnh nhân cùng phòng anh ấy nói với anh rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rất tốt cho sức khỏe và thể chất.

Vì sức khỏe của tôi vốn không tốt từ khi còn bé, với bệnh tim bẩm sinh, tăng huyết áp, viêm họng mãn tính, viêm phế quản, viêm dạ dày, chóng mặt, rối loạn tâm thần và hàng loạt các vấn đề thể chất khác, chồng tôi quyết định để tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp trước. Nếu thần tích triển hiện thì anh ấy sẽ tự mình luyện thử.

Lần đầu tiên tôi đi đến điểm luyện công, trời đầy tuyết rơi. Tôi không biết là vì đường trơn hay là một khảo nghiệm quyết tâm của tôi, mà khi cách nhà không xa, xe đạp của tôi bị xịt lốp. Tôi xuống xe và dắt bộ trên đoạn đường còn lại.

Một học viên tại điểm luyện công hướng dẫn tôi luyện công và thúc giục tôi tập trung vào việc học Pháp và tu luyện tâm tính. Cô ấy cũng đưa tôi tham gia vào nhóm học Pháp sau một tháng.

Bằng cách học Pháp chuyên sâu, tâm tính của tôi đã có thể đề cao nhanh chóng, và thân thể tôi cũng chuyển biến mạnh mẽ. Nhiều căn bệnh của tôi biến mất. Kỳ diệu hơn là tâm tôi trở nên hòa ái hơn và mặt tôi trở nên thanh thoát hơn. Có thể đó chính là ý nghĩa của tướng tại tâm sinh.

Tôi cảm thấy đã thực sự hòa nhịp với các đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi biết mình đã dấn bước trên hành trình tịnh hóa “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Giới thiệu Đại Pháp tại các buổi hội nghị khách hàng

Từ Pháp tôi nhận ra rằng ngày nay hoàn cảnh của các đệ tử Đại Pháp rất đa dạng gồm học thức, gia đình, công tác, địa vị, thu nhập, v.v., tất cả đều liên quan đến thệ ước tiền sử, để chúng ta có thể dùng trong việc cứu độ chúng sinh và là những cơ hội do Sư phụ từ bi ban cho.

Tôi là người bán hàng và công việc của tôi ít được tự do theo ý mình, nhưng tôi có mối liên hệ với rất nhiều hạng người, vì vậy giảng chân tướng trực diện trở thành phương pháp chính của tôi để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Do nhu cầu phát triển kinh doanh, tôi thường xuyên phải thu xếp các buổi hội nghị khách hàng. Những buổi giao lưu này nhằm giúp khách hàng biết đến những sản phẩm nào đó. Tuy nhiên tôi không chỉ đơn thuần làm công việc là giới thiệu sản phẩm mà còn lồng các nội dung về vấn đề đời sống thường ngày, các sự kiện hiện tại và thậm chí cả văn hóa truyền thống vào các chủ đề của mình. Tôi cũng mở rộng phần thảo luận của mình để chạm đến chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và sự thật đằng sau cuộc bức hại một cách tự nhiên.

Tôi thấy cách này rất có hiệu quả trong việc giảng chân tướng và cứu người của mình.

Tại một trong các buổi hội nghị này, bài diễn thuyết của tôi về hiện tượng gian lận vốn đang phổ biến gần đây trong cộng đồng, đã nhận được phản hồi tích cực từ phía khách hàng.

Tôi nói với họ: “Tất cả chúng ta đều là những người trung thực, những người không ưa gì sự gian dối. Nếu một người không trung thực, anh ta chính là phá hoại danh tiếng của chính mình. Nếu một sản phẩm bán ra thiếu trung thực, điều mà nó hủy hoại là công việc kinh doanh hay thậm chí là cả một doanh nghiệp. Nếu truyền thông thiếu tính trung thực, nó hủy hoại toàn xã hội. Ở Trung Quốc truyền thông là một tiếng nói độc quyền.”

Tôi tạm dừng, và tiếp tục bằng cách nhấn giọng mạnh hơn một chút: “Hơn một thập kỷ qua, chính phủ đã đưa tin và phát sóng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn, và một số lượng lớn người đã tin vào sự lừa dối này.” Tôi tiếp tục giải thích về việc nó đã được chứng minh là một màn lừa dối như thế nào.

Tại những cuộc giao lưu tương tác này, tôi thường tự nguyện hát một bài hát của Pháp Luân Đại Pháp. Họ dường như rất thích và đôi khi đề nghị hát lại.

Tôi thường kết thúc phần trình bày của mình bằng cách nói với họ: “Có lẽ các vị thường hay nhận được một tờ rơi, một cuộc điện thoại, hay một đĩa CD. Chúng có lẽ đã mang đến phúc lành cho các vị. Xin hãy trân quý cơ hội này và nhớ các từ Chân – Thiện – Nhẫn để lựa chọn cho chính các vị một tương lai tươi sáng hơn!”

Sau đó tôi sẽ hát một bài khác “Đến vì bạn”, những lời ca trong bài hát do các đệ tử Đại Pháp sáng tác vang vọng khắp khán phòng. Con xin tạ ơn Sư phụ đã ban cho con cơ hội này.

Giúp một người công giáo mộ đạo thoái ĐCSTQ

Một lần tôi đang giúp một khách hàng phân tích sản phẩm trong văn phòng mình. Khi chúng tôi đi đến chủ đề chất lượng sản phẩm, tôi chớp lấy cơ hội để nói về tính trung thực và các vấn đề khác liên quan đến nhân viên bán hàng.

Tôi thông báo với vị khách một cách tự hào: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tu luyện theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”

Vị khách hàng nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, và cuối cùng nói: “Hèn gì mà tôi lại từ rất xa tới đây để làm việc với chị. Đó hẳn là ý Chúa.” Hóa ra cô ấy là một con chiên ngoan đạo.

Sau đó, cuộc hội thoại của chúng tôi chuyển sang vấn đề về đức tin. Tôi mô tả vắn tắt trải nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình và việc môn pháp này đã được hồng truyền tới mọi ngõ ngách của thế giới như thế nào.

Người khách hỏi một câu thẳng thắn: “Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện, tại sao nó lại tham gia vào chính trị, và khuyên người ta thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó?”

Tôi hỏi cô ấy: “Chị có tin vào Chúa Jê-su không?” Cô ấy trả lời có. Tôi cười: “Vậy thì chị đang bước chân trên hai thuyền. Chị muốn mọi thứ của cả hai con thuyền. Chị tin vào Jê-su là Chúa của mình và chị cũng tin vào Đảng Cộng sản vốn theo chủ nghĩa vô thần.”

Sau một lúc, cuối cùng cô ấy đột nhiên hiểu ra: “Chị nói đúng! Tôi đã gia nhập Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên. Xin hãy nhanh chóng giúp tôi thoái cả hai tổ chức này. Và hãy chắc chắn là chị dùng tên thật của tôi.”

Cứu một thanh niên khỏi bị cưa chân

Một đồng nghiệp mà tôi rất thân thiết đột nhiên gọi cho tôi vào một ngày thứ Bảy, khóc thổn thức kể với tôi con trai cô ấy đang ở trong bệnh viện sau một vụ tai nạn xe hơi và bác sỹ đang đề nghị cắt bỏ chân.

Con trai cô đang đi xe máy thì một chiếc ô tô đi cùng hướng đâm phải cậu ấy, hất cậu ngã xuống đất, và một chiếc xe buýt đã không kịp phanh gấp và đâm vào chân cậu ấy.

Khi nhìn thấy con trai đang nằm trên giường bệnh trong sự đau đớn quằn quại, cô đột nhiên nhớ tôi đã từng nói với cô về Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy cô ấy gọi tôi để nhờ giúp đỡ.

Khi tôi từng nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, cô đã không tin, mà thật sự đã nói với tôi nửa đùa nửa thật: “Chị là người giỏi giang, tại sao chị lại mê tín thế?”

Tại bệnh viện, sau khi hỏi han về tình trạng của con trai cô, tôi nói với cả mẹ và con trai: “Pháp Luân Đại Pháp có uy lực kỳ diệu, hai mẹ con có sẵn sàng thử không?” Cả hai mẹ con đồng thanh đáp lại: “Có!”

Sau đó tôi đưa cho mỗi người một bùa hộ mệnh Đại Pháp và dạy họ chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân – Thiện – Nhẫn Hảo!”

Sau khi họ hiểu chân tướng, cả gia đình đã tuyên bố thoái Đảng và tất cả các tổ chức liên đới của nó.

Con trai đồng nghiệp của tôi đã rất phấn khởi gọi cho tôi vào đêm Chủ Nhật đó để nói với tôi: “Một phép màu thực sự đã xảy ra! Bác sỹ của cháu nói không cần phải cưa chân. Phần hoại tử trong cơ chân cháu bỗng nhiên hồi sinh, có hiện tượng máu đỏ. Đến bác sỹ cũng nghĩ là không thể tin được.”

Vài ngày sau, khi tôi đến bệnh viện thăm con trai cô ấy, đồng nghiệp của tôi đã túm lấy tôi và liên tục cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn, Pháp Luân Đại Pháp thật sự kỳ diệu!”

Tôi nói: “Chính là Sư phụ của Đại Pháp đã cứu con trai chị, vì thế hãy nói tạ ơn Ngài!” Họ cảm ơn Sư phụ và nói họ chắc chắn sẽ kể cho nhiều người về trải nghiệm cá nhân của mình để những người khác cũng có thể được thụ ích!”

Giảng chân tướng cho lãnh đạo đơn vị

Một hôm Bí thư Đảng của đơn vị tôi và một số người đã đến văn phòng tôi để tìm kiếm sự phối hợp cho dự án điều tra đánh giá các Đảng viên mới.

Khi cô ấy giải thích mục đích của chuyến viếng thăm, tôi nói với cô ấy khá mạnh mẽ: “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

Bởi vì mối quan hệ của chúng tôi khá thân mật và chúng tôi hòa thuận với nhau, cô ấy chỉ đơn giản là ngồi xuống với thái độ không thỏa hiệp, cũng không muốn rời đi.

Sự im lặng của chúng tôi kéo dài trong giây lát. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy từ bi đối với cô ấy, vì vậy tôi nói: “Vì chị đang cần đến ý kiến của tôi, tôi sẽ nói với chị. Tôi không khuyên bất kỳ ai gia nhập và trở thành Đảng viên.”

Cô ấy hỏi tại sao, và tôi nói với cô với một giọng bình tĩnh: “Bởi vì nó đang bức hại những người tốt, những người tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Nó đã đi quá xa khi mổ cướp tạng từ những học viên Pháp Luân Đại Pháp đang còn sống để kiếm những món lời béo bở.”

Tôi đã kể với cô ấy chuyện của chính tôi, về việc tôi đã có được sức khỏe và tinh thần tốt như thế nào nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã bị bức hại như thế nào vì từ chối từ bỏ đức tin của mình.

Vị lãnh đạo Đảng im lặng nhìn tôi trong khi tôi đang nói, đôi mắt cô chứa đầy sự thông cảm. Sau khi tôi nói xong, cô ấy đứng dậy và nói: “Tôi biết chị đang bận. Chúng tôi sẽ để chị ở lại một mình. Chúng ta hãy đi uống trà khi nào chị rỗi nhé.”

Hai ngày sau, tôi gửi cho cô ấy một bản Chín bài Bình luận Đảng Cộng sản, một USB giảng chân tướng và một đĩa DVD Thần Vận.

Tống khứ tự ngã để hòa vào phong trào khởi kiện họ Giang

Một chính sách mới có hiệu lực kể từ ngày 1 tháng 5 năm 2015 rằng Tòa án Nhân dân tối cao đảm bảo việc đăng ký và thụ lý tất cả các đơn kiện hình sự và dân sự. Vì vậy tại sao tôi không nên kiện họ Giang? Tôi đang yêu cầu chính phủ trả lại thanh danh của Pháp Luân Đại Pháp và cho phép chúng tôi tự do tu luyện.

Tôi nhận ra rằng tiến trình Chính Pháp đã đi đến một giai đoạn quan trọng là kiện Giang Trạch Dân, và rằng các đệ tử Đại Pháp nên tuân theo xu thế lịch sử để diễn vai chính và tham gia khởi tố Giang Trạch Dân, kẻ chủ mưu cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Vào giữa tháng 5, trang web Minh Huệ đăng tin về các học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc đã tham gia kiện họ Giang.

Tôi hoan nghênh chính niệm và chính hành của họ, điều đó cũng phơi bày sự thiếu tinh tấn của tôi và khiến tôi vô cùng xấu hổ.

Sư phụ giảng:

“Biến hoá của thiên tượng mà ở [xã hội] bên dưới nếu không có người [hành] động [theo], thì cũng không thể đưa đến trạng thái như thế ở xã hội người thường, và cũng không gọi là biến hoá của thiên tượng được.” (Bài giảng thứ Bảy trong Chuyển Pháp Luân)

Vì tôi phải tham dự kỳ thi sát nghạch tại đơn vị vào giữa tháng 5, tôi quyết định viết đơn khiếu kiện sau khi thi xong.

Hai ngày trước kỳ thi, một học viên mang cho tôi vài đơn kiện Giang Trạch Dân viết tay và nhờ tôi gửi các lá đơn này đến trang web Minh Huệ.

Tôi làm mọi thứ ngay lập tức, đánh máy cả đêm và tải đơn kiện lên trang web Minh Huệ. Đồng thời, tôi viết kèm những câu chuyện có liên quan như một cách theo dõi kịp thời. Khi những đơn kiện này được đăng, các đồng tu đã nhận được ảnh hưởng tích cực.

Ngày 21 tháng 5 tôi đến bưu điện địa phương để gửi đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân của tôi. Tại bưu điện, tôi cảm thấy một trường năng lượng mạnh mẽ bao quanh mình. Tôi cảm thấy thật chính và thuần tịnh.

Ngày hôm sau, tôi nhận được biên nhận từ cả Tòa án tối cao và Viện Kiểm sát tối cao và đã gửi nó lên trang web Minh Huệ.

Vì việc kiện Giang, tôi đã không dành thời gian học trong vài ngày trước kỳ thi. Vào ngày thi, khi tôi mở giấy kiểm tra trong phòng thi, tâm tôi trùng xuống. Tôi nên làm gì với rất nhiều câu hỏi không quen thuộc này? Tôi thầm lặng cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cuối cùng tôi dựa vào cảm giác của mình và đoán nhiều câu trả lời.

Khi có kết quả, tôi đã đỗ. Tôi quá đỗi vui mừng, và lập tức nhận ra chính là Sư phụ đã ban cho.

Nói với lãnh đạo về việc kiện Giang

Một hôm vào đầu tháng 8 này, tôi đến văn phòng lãnh đạo để nộp báo cáo công việc.

Trước khi rời đi tôi đã kể với cô về việc kiện họ Giang và việc tôi đã bị bắt ba lần, bị giam giữ hai lần như thế nào chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không chịu từ bỏ đức tin của mình. Tôi cũng nói với cô về những tội ác mà họ Giang đã thực hiện.

Cô ấy rất ngạc nhiên, bởi vì, trước khi đến nơi làm việc của tôi, cô ấy chỉ nghe nói đến việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi cô ấy biết rằng tôi đã gửi đơn kiện họ Giang lên Tòa án tối cao và Viện kiểm sát tối cao và đã nhận được biên lai xác nhận, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.

Sau khi tôi giúp cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, cô ấy nói đùa với tôi: “Cảm ơn. Chị đã đưa cho tôi một tấm chắn bảo hộ đấy.”

Giúp các học viên kiện Giang Trạch Dân

Một số học viên có thể bỏ đi tự ngã để theo kịp Chính Pháp của Sư phụ, kiện Giang Trạch Dân, và thực hiện thệ ước cứu độ chúng sinh. Những người khác thì có sự e ngại, sợ kiện họ Giang sẽ khiến họ lại bị bức hại và không muốn dính dáng đến chúng.

  1. Câu chuyện của học viên Trần

Tôi nghe nói học viên Trần đã bị bức hại rất nghiêm trọng, bởi vậy có lúc thì cô ấy tu luyện tinh tấn có lúc lại buông lơi. Cô ấy lo lắng liệu mình có thể tham gia kiện họ Giang không, rằng cô có thể bị bức hại thêm và vì vậy mang lại rắc rối cho gia đình cô hay không.

Tôi đến nhà thăm cô và nói với cô: “Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta kiện họ Giang để vượt qua chấp trước sợ hãi, và để cứu người bằng từ bi hồng đại và tâm đại nhẫn. Phần biết của chúng sinh sẽ cảm kích vì vậy làm sao có thể bị bức hại thêm được?”

Cô ấy nói: “Tôi biết đó là những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm, nhưng mẹ tôi bị bệnh tim. Tôi sợ rằng bà sẽ không hiểu, và sự tham dự của tôi sẽ khiến tình trạng của bà trở nên tồi tệ hơn.

Đối với mối lo ngại của học viên Trần, tôi nhờ đến sự phối hợp của các đồng tu địa phương để được hỗ trợ. Được sự đồng ý của cô Trần, ba chúng tôi gặp nhau tại một quán trà gần nhà cô.

Tại buổi gặp gỡ, người phối hợp là anh Yaun, trước hết đã chia sẻ kinh nghiệm của mình, và sau đó bắt đầu nói về sự khác nhau giữa tu luyện cá nhân và tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, những trách nhiệm trong thời kỳ này, về việc kiện họ Giang là thể hiện sự từ bi của Sư phụ đối với tất cả chúng sinh, và rằng các thành viên trong gia đình cũng là những đối tượng mà chúng ta cần cứu.

Sau vài tiếng chia sẻ, học viên Trần cuối cùng đã hiểu được rằng tất cả những lo lắng của cô bắt nguồn từ tâm sợ hãi của chính cô và tâm truy cầu tiện nghi của cô, cũng như từ việc cô không thể buông bỏ được tình cảm con người và những việc người thường.

Tôi lập tức đưa cho cô tất cả những bản sao của tất cả các bài viết và mẫu đơn liên quan đến việc kiện Giang, cùng với một bản sao của từng đơn hình sự kiện Giang. Sau đó, tôi thúc giục cô nhanh chóng bắt đầu.

Vài ngày sau, cô Trần đã gửi đơn kiện hình sự của mình tới trang web của Viện Kiểm sát tối cao và Tòa án Tối cao. Cô cũng chuyển tiếp bản sao đơn kiện của mình tới trang web Minh Huệ để gửi đi.

  1. Câu chuyện của học viên Vương

Có nhiều học viên lâu năm, những người mà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước cuộc bức hại ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhưng đã không tham gia kiện Giang Trạch Dân.

Học viên Trần nói với tôi: “Tôi đã gặp học viên Vương người đã ở trong nhóm học Pháp của chúng ta. Khi tôi đề cập đến chủ đề kiện Giang, anh ấy đã thay đổi hướng đối thoại. Tôi nên làm gì đây?”

Tôi nói với cô: “Để tôi xem tôi có thể làm gì.”

Tôi đến thăm anh Vương ở cửa hàng anh ấy. Tôi nhắc đến phong trào kiện họ Giang. Tôi nói với anh ấy một cách nghiêm túc: “Các đệ tử Đại Pháp đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong những năm qua, và giờ đây chúng ta đã đi tới giai đoạn cuối của Chính Pháp. Chúng ta không nên buông lơi nỗ lực của mình.”

Sau một chút im lặng, đột nhiên anh ấy nói: “Bây giờ, người tốt không được phúc báo. Tôi cố gắng đối xử từ bi với mọi người. Tôi bán hàng thật với mức giá hợp lý, nhưng đôi khi người ta vẫn ăn cắp vặt.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Là người kinh doanh, anh thật sự đã rất thiện rồi, nhưng thể ngộ của tôi về lòng tốt và từ bi thì khác. Khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp, tôi đã không ôm giữ sự oán hận mà dùng thời gian bị giam giữ để thuyết phục nhân viên Phòng 610 và những người bức hại tôi tuyên bố thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi phủ nhận cuộc bức hại do đơn vị và lãnh đạo đơn vị áp lên tôi và cố gắng hết sức từ bi để giúp họ chấm dứt tham gia bức hại Pháp Luân Đại Pháp và chọn cho mình một tương lai tươi sáng. Tôi tham gia phong trào kiện họ Giang. Tôi hồng truyền Đại Pháp và giảng chân tướng để cứu chúng sinh, những người đã bị buộc phải tin vào những lừa dối của Đảng và mang tâm thù hận với Đại Pháp và các học viên. Định nghĩa của tôi về từ bi là chân thành cứu độ chúng sinh.”

Anh Vương gật đầu. Tôi cười và anh ấy cười lại. Tôi ra khỏi cửa hiệu của anh với niềm tin rằng học viên này sẽ quyết định vững vàng bước ra, tham gia phong trào kiện họ Giang và thực hiện thệ ước tiền sử của mình.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/25/-319527.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/23/154197.html

Đăng ngày 12-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share