Bài viết của Văn Điền, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-11-2015] Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Mặc dù gặp khá nhiều khổ nạn trong khi trợ Sư Chính Pháp, nhưng tôi chưa bao giờ thấy bi quan hay bị động. Khi gặp khó khăn, tôi không bỏ cuộc.
Trong đêm giao thừa Tết Nguyên Đán năm 2013, tôi đã đến một ngôi làng hẻo lánh để phân phát các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Trời rất tối, tôi bị lạc trong một cơn bão tuyết và phải bật đèn pin. Có người nhìn thấy và bắt đầu đi về phía tôi. Tôi tắt đèn pin và nhanh chóng để một cuốn tài liệu cùng một cuốn Cửu bình trước cửa mỗi nhà trước khi bắt đầu rời khỏi ngôi làng.
Người đàn ông đó đứng cách tôi khoảng gần 100 mét khi tôi rời khỏi làng. Tuyết sâu khoảng 60 cm. Anh ta đã đi theo dấu chân của tôi trên tuyết. Tôi không hề sợ hãi. Tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Thay vì chặn tôi lại, anh ta đã dừng lại và đi sang đường khác.
Khi tôi đến đỉnh một sườn núi, tôi thấy hai xe cảnh sát đang tiến về phía mình. Từ hướng đông của tôi, có một người với chiếc đèn pin đang cố gắng chặn tôi lại. Lúc đó trời đã rạng sáng. Tôi nhìn thấy một con đường mòn, men theo nó và đã thoát khỏi nguy hiểm. Tôi về nhà an toàn. Gia đình tôi vừa ăn sáng xong và rất lo lắng khi chưa thấy tôi về. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được tình huống nguy hiểm.
Ngày hôm đó, tôi đã đi bộ khoảng 70 km để cứu độ chúng sinh. Hầu hết mọi người sẽ khó có thể tin được rằng một cụ già 70 tuổi có thể làm việc này và còn chạy nhanh hơn cả thanh niên. Nhưng tôi lại cảm thấy việc đó rất tự nhiên, bởi vì tôi đi theo con đường mà Sư phụ an bài!
Trước đây, gia đình tôi đã đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh. Vậy nên cảnh sát coi chúng tôi như đối tượng trọng điểm và là mục tiêu giám sát của họ. Tôi bị giam giữ phi pháp bốn lần. Trong lần lục soát nhà tôi gần đây, cảnh sát đã ghi hình ngôi nhà, phá huỷ các tấm áp phích và lấy đi ảnh của Sư phụ. Lúc ấy tôi không ở nhà. Khi tôi được thông báo về việc đó, tôi đã phải rời đi trong tám ngày để tránh bức hại.
Sau đó, tôi nghĩ lại về những hành động của mình. Tôi nhớ tới những lời giảng của Sư phụ:
“Nếu chư vị có thể vứt bỏ sinh tử, chư vị là một vị Thần; nếu không thể buông bỏ sinh tử, chư vị chỉ là người thường – đây là sự khác biệt.” (Giảng Pháp tại thành phố New York, Giảng Pháp tại Mỹ quốc) (tạm dịch)
Vợ tôi cần tôi ở nhà và công việc đồng áng cũng cần làm, vậy nên tôi đã trở về. Nhưng không lâu sau, tôi bị bắt và bị đưa tới trung tâm tẩy não.
Trên đường tới trung tâm tẩy não, tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Con phải đi cho chính con đường Chính Pháp, chứng thực hình ảnh tốt đẹp của đệ tử Đại Pháp và tuyệt đối sẽ không hợp tác với tà ác.”
Bốn cộng tác viên [của trung tâm tẩy não] vây xung quanh và cố gắng tẩy não tôi. Họ chia sẻ với tôi những trải nghiệm, khổ nạn và ảo ảnh mà họ thấy được thông qua thiên mục của mình. Một số người cố gắng chiếm lấy sự tin tưởng của tôi bằng cách giúp đỡ tôi. Một số giả vờ quan tâm đến gia đình tôi, giới thiệu bạn gái cho con trai tôi kết hôn.
Khi họ nhận thấy rằng không gì có thể lay chuyển được tôi, họ đã thay đổi chiến lược. Họ cố ý bóp méo nội hàm các bài giảng của Đại Pháp bằng cách sử dụng thuật ngữ trong Phật giáo cũng như cố gắng đe dọa trừng phạt tôi nếu tôi không viết cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi nói: “Tôi đã tu luyện hơn 10 năm và đức tin của tôi không thể lay chuyển. Các anh sẽ không làm gì được tôi đâu.”
Khi một số lãnh đạo từ Phòng 610 đến kiểm tra trung tâm, họ đã hỏi tuổi tôi. Khi tôi nói mình đã 72 tuổi, họ tỏ ra rất ngạc nhiên. Họ hỏi tôi dùng thuốc gì. Tôi nói: “Tôi tu luyện hơn 10 năm nay và tôi chưa bao giờ phải tiêm hay uống một viên thuốc nào cả…”
Chỉ trong năm ngày, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã được thả và trở về nhà một cách an toàn.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/20/-319333.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/15/154089.html
Đăng ngày 01-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.