Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2015] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 17 năm. Trong suốt quá trình này tôi chưa hề gặp bất kỳ một khổ nạn nào lớn cũng như chưa phạm phải bất cứ sai lầm gì lớn. Nói chung tôi cảm thấy rằng mình đã bước trên con đường tu luyện khá vững vàng.

Tuy nhiên, sau khi đọc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc năm 2015” vài lần, tôi đã thật sự bị sốc.

Sư phụ giảng:

“Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé. Là vì tu luyện là nghiêm túc, là vô lậu, chư vị tại những việc đó qua thời gian lâu mà không tu [vượt] qua, tuy là nhỏ, chư vị thời gian lâu không coi trọng, thì chính là sự việc rồi, cho nên rất nhiều người là vì thế mà ra đi.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Hành xử vô trách nhiệm

Pháp của Sư phụ đã cảnh tỉnh tôi, nhưng cũng phải mất một thời gian tôi mới tìm ra được những thiếu sót của mình. Quả thật là tôi rất cẩu thả và không đặt tâm vào những việc mình làm. Ví dụ, tôi thường mắc lỗi khi sản xuất các tài liệu giảng chân tướng. Ví như đặt sai mặt giấy vào khay khiến lãng phí rất nhiều giấy, quên bơm mực và phải liên tục lau các đầu kim của máy in gây lãng phí giấy và mất thời gian của bản thân.

Khi một học viên nào đó bảo tôi hướng nội để tìm ra lý do tôi hay mắc lỗi thì tôi tỏ vẻ không vui. Tôi nghĩ rằng việc in ấn rất dễ mắc lỗi và đó là những lỗi thường gặp.

Tuy nhiên, khi gặp phải chuyện gì đó, tôi đã không hướng nội. Thay vào đó tôi lại hướng ngoại. Tôi thường có một loạt những lý do như máy in đã cũ, hoặc mình có những mối bận tâm khác. Tôi cũng phạm phải rất nhiều sai lầm khi giúp đỡ các học viên trong nhóm học Pháp của mình.

Bào chữa vòng vo

Có một nhóm học Pháp được tổ chức tại nhà tôi. Những học viên trong nhóm hầu hết đều ở tầm tuổi 70 đến 80. Tôi là người trẻ nhất vì mới ngoài 60 tuổi.

Tôi phải in Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu Đại Pháp, nhận và phân phát các sách Đại Pháp cho họ. Tôi mua máy MP3, điện thoại di động để gọi điện giảng chân tướng, thẻ SIM điện thoại, và những thứ lặt vặt khác cho các thành viên trong nhóm.

Tôi cũng tham dự hai nhóm học Pháp khác. Có một học viên trong một nhóm khác bị mù, vì thế tôi đã ghi âm Tuần báo Minh Huệ và mang nó đến cho bà. Tôi cũng học Pháp thường xuyên với bà. Những học viên của nhóm khác cũng nhờ tôi chuyển Tuần báo Minh Huệ bản điện tử và các tài liệu giảng chân tướng đến cho họ. Ngoài ra, tôi cũng hỗ trợ các hạng mục khác.

Tất cả họ đều biết rằng tôi rất bận, vì thế họ không bao giờ nói nặng về những lỗi của tôi. Họ thậm chí còn cố gắng trấn an tôi và chỉ nói rằng lần sau nên cẩn thận hơn. Chính vì điều đó, nên tôi không bao giờ thật sự nghiêm túc nhìn nhận lại những thiếu sót của mình.

Những điều nhỏ tích lũy theo thời gian

Tôi thường nằm mơ thấy mình bị mất ví tiền. Tôi đã lo lắng và tìm nó khắp nơi và thậm chí còn khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ thật sống động và rõ ràng, tuy vậy tôi vẫn không nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho mình biết rằng tôi nên cẩn thận hơn.

Cuối cùng nó cũng giúp tôi liên tưởng rằng khi tôi bất cẩn cũng là lúc tôi không xem mọi thứ một cách đủ nghiêm túc. Và điều quan trọng nhất là khi một người không xem việc chứng thực Pháp là việc nghiêm túc thì cũng đồng nghĩa với việc người đó không nhìn nhận việc tu luyện của mình nghiêm túc.

Nếu một ai đó không chú ý hoặc ngày càng trở nên bất cẩn, những điều này sẽ tích lũy theo thời gian. Nó trông có vẻ là những vấn đề nhỏ và không có gì phải làm ầm ĩ cả. Tuy nhiên, trong tu luyện không có việc gì là việc nhỏ.

Sư phụ giảng:

“Nhưng mà mọi người qua nhiều năm tu luyện thế, con đường phong ba bão táp cũng trải qua, có nhiều người bước đi quả thực rất không tốt, không ngừng phạm phải các dạng các loại sai lầm, thậm chí đã thành quen như thế, không coi đó là gì đáng kể; ngay cả ma nạn tới rồi cũng không biết vấn đề là ở đâu, thành quen đi rồi, cảm thấy đều là chuyện nhỏ. Tu luyện ấy, thế nào gọi là ‘vô lậu’? Không có chuyện nhỏ đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Đoạn Pháp trên đã cảnh tỉnh tôi, tuy vậy cũng phải mất một thời gian tôi mới ngộ ra.

Miễn cưỡng tìm ra lý do

Kể từ khi còn nhỏ, tôi đã không muốn suy nghĩ gì cả – tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên và lựa chọn những thứ dễ dàng. Là một học viên, tôi nghĩ đây là cách tốt, như Sư phụ đã đề cập trong Chuyển Pháp Luân: “tùy kỳ tự nhiên”.

Trong tâm tôi, tôi chỉ là một người đơn giản vì tôi không bao giờ nghĩ về bất cứ điều gì. Tôi tin rằng nếu một người nào đó học Pháp và luyện công, thì có thể đạt viên mãn. Thi thoảng khi tôi nhìn thấy một điểm hóa nào đó của Sư phụ, tôi muốn hiểu nó sâu hơn, nhưng không cách nào hình dung ra được, hoặc tôi quá lười để cố gắng ngộ ra nó. Sau đó, theo thời gian tôi quên mất nó.

Có lúc, tôi đã hình thành thói quen miễn cưỡng suy nghĩ hoặc ngộ về điều gì đó. Mặc dù đã tu luyện được 17 năm, nhưng tôi không hề biết tu luyện thế nào.

Sư phụ giảng:

“Một người thường khi đụng phải việc nào đó cũng là cần có bài học giáo huấn, và nghĩ thêm suy xét thêm; người tu luyện lại càng cần tìm xem nguyên nhân bị Cựu thế lực dùi vào sơ hở là ở đâu, cần tra tìm vấn đề của mình.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Quan tâm đến thanh danh của Đại Pháp

cựu thế lực đã lợi dụng những sơ hở của tôi. Tôi bất cẩn, không hướng nội, và không mấy quan tâm đến những sai sót của mình.

Tôi bắt đầu có vấn đề về thể chất, việc này thật sự đã xuất hiện khoảng bảy hoặc tám năm trước. Tuy nhiên, tôi không mấy chú ý đến nó.

Tôi nghĩ rằng các học viên không nên bị bất kỳ bệnh tật gì, rằng chúng ta đã được miễn dịch, vì thế tôi không nhận ra được rằng đây là do tu luyện của mình.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta có những học viên không vượt qua nổi quan [ải] nghiệp bệnh. Chư vị không cần nghĩ tới chỗ lớn. Chư vị bảo ‘Tôi không có sai lầm gì lớn, rất kiên định với Pháp’. Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Người thường nhận ra tôi có vấn đề về thể chất, và họ bàn tán sau lưng tôi. Họ nói rằng, vì tôi tu luyện Pháp Luân Công nên tôi đã từ chối đi bệnh viện.

Bạn bè tôi đã thoái xuất hỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, và họ đã nghe chân tướng về Đại Pháp. Để họ nghĩ như thế về tôi là tổn hại tới thanh danh của Đại Pháp. Tôi rất lo lắng, nhưng không thể tìm ra được mình đã làm gì sai.

Trong tu luyện không có việc gì là việc nhỏ

Khi một học viên khác biết về tình trạng của tôi, bà đã đến nhà tôi và dành rất nhiều thời gian để học Pháp với tôi. Chúng tôi học ít nhất ba bài giảng, và thi thoảng là sáu bài giảng một ngày. Mỗi lần đến, bà thường lưu lại vài ngày.

Lúc đầu tôi phải ép bản thân học Pháp theo thời gian dài [như vậy]. Trong quá khứ tôi không đặt tâm vào việc học Pháp, vì thế tôi không muốn học nhiều. Chúng tôi học Pháp, luyện công, và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện bất cứ khi nào chúng tôi thức giấc, chúng tôi ngủ không đến bốn tiếng một đêm.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi lại bắt đầu cảm thấy mình có thể chú tâm vào những gì mình học. Tôi bắt đầu nhận thấy những nội hàm của Pháp, dùng những tiêu chuẩn của Pháp trong đời sống hằng ngày của mình, chú tâm và siêng năng hướng nội hơn.

Tôi viết bài chia sẻ này nhằm khắc ghi bài học này trong tâm trí mình. Tôi cũng muốn nhắc nhở các đồng tu: trong tu luyện không có việc gì là việc nhỏ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/27/319720.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/19/154154.html

Đăng ngày 11-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share