Bài viết của Liễu Phàm

[MINH HUỆ 5-12-2015] Gần đây mẹ của một học viên Pháp Luân Công đã trích dẫn một bài viết trên trang Minh Huệ Net về vấn đề rủi ro trong việc sử dụng điện thoại cầm tay làm một phương tiện trọng yếu để học Pháp và liên lạc với những người khác.

“Mẹ, đáng lẽ mẹ không nên động tâm một cách dễ dàng như vậy,” học viên đó nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn. “Bài chia sẻ đó chỉ là thể ngộ về Pháp của người viết; đó không phải là Pháp!”

Tôi cảm thấy thái độ của cô con gái là không phù hợp. Làm sao mà cô lại có thể nhầm lẫn rằng sự lo lắng của mẹ mình đối với sự an toàn và lợi ích của người khác là biểu hiện của chấp trước con người? Học viên này có biết “tâm bất động” thực sự là gì không?

Tôi thấy rằng nhiều học viên như cô rất ít chú ý đến các vấn đề về an ninh và an toàn, và thay vào đó là dành thời gian và năng lượng của họ vào những thành quả bề mặt.

Chẳng hạn, họ biết rõ số lượng đĩa CD hay tờ rơi mà họ phân phát được trong bất kỳ ngày cụ thể nào, mà không phải là tác dụng của những tài liệu thông tin này đối với việc cứu độ chúng sinh.

Họ không nỗ lực tìm hiểu người nghe để giúp họ hiểu tại sao cuộc bức hại là sai và tại sao nó cần phải được chấm dứt.

Tôi biết có một học viên cao niên, người phân phát hàng loạt các đĩa CD về Đại Pháp cùng với các phần mềm giúp mọi người đột phá tường lửa internet Trung Quốc. Tuy nhiên bà hiếm khi giảng chân tướng cho những người này, bà cũng không nói bất kỳ điều gì về cuộc bức hại.

Thay vào đó bà mải mê tán gẫu những việc của người thường và chú trọng đến việc làm quen với những người mà bà gặp. Vì vậy bà hiếm khi gặp phải mâu thuẫn và thực sự tin rằng bà đã làm tốt việc giữ tâm bất động.

Hãy nghĩ về điều này. Học viên cao niên này không giảng chân tướng một cách toàn diện, bà cũng không nỗ lực giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Liệu điều này đáp ứng được yêu cầu của Đại Pháp đối với đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp?

Còn có những học viên khác dành phần lớn thời gian giảng chân tướng, nhưng lại ít cố gắng đề cao tâm tính. Tôi biết một học viên như vậy, người mà vừa mới đây đã khiến một phụ nữ trong vùng chúng tôi giận giữ.

Học viên này đã không nói lại khi người phụ nữ tức giận với anh ấy. Vì vậy anh ấy cảm thấy rằng tâm mình không động và anh đã tu luyện tâm tính khá tốt.

Tuy vậy, anh ấy không hướng nội để tìm ra nguyên nhân tại sao người phụ nữ này tức giận với anh ấy. Chẳng phải đây lại là một trường hợp nữa của việc nhầm lẫn về tâm bất động là gì sao?

Thể ngộ của tôi về “tâm bất động” là giữ vững kiên định vào Đại Pháp trong khi đối mặt với khổ nạn và tinh tấn tu luyện tâm tính khi sống trong một môi trường tiện nghi hay thoải mái.

Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng:

“Chúng ta có những học viên không vượt qua nổi quan [ải] nghiệp bệnh. Chư vị không cần nghĩ tới chỗ lớn. Chư vị bảo ‘Tôi không có sai lầm gì lớn, rất kiên định với Pháp’. Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé. Là vì tu luyện là nghiêm túc, là vô lậu, chư vị tại những việc đó qua thời gian lâu mà không tu [vượt] qua, tuy là nhỏ, chư vị thời gian lâu không coi trọng, thì chính là sự việc rồi, cho nên rất nhiều người là vì thế mà ra đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Một số học viên ở Trung Quốc tin rằng họ không có sơ hở, đơn giản là vì bản thân họ không bị bức hại. Tôi cho rằng thể ngộ này là sai hoàn toàn.

Tôi đề nghị rằng tất cả chúng ta nên duy trì thường hằng tinh tấn trong tu luyện. Chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể tống khứ được những chấp trước khó phát hiện.

Chúng ta nên nghiêm khắc chú ý đến những việc nhỏ, tu luyện tinh tấn và lý trí cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/5/-320053.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/21/154176.html

Đăng ngày 03-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share