Tiếp theo Phần 1

III. Sự quan tâm và chăm sóc của Sư phụ

Các học viên ở Đại Liên kể nhiều câu chuyện về những trải nghiệm của họ về sự quan tâm chăm sóc của Sư phụ.

1. Sư phụ biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi

Một đệ tử nói: Lần thứ hai khi Sư phụ tới Đại Liên giảng Pháp, tôi đang là một điều phối viên. Một hôm, trong giờ giải lao, Sư phụ ân cần hỏi tôi: “Công việc thế nào? Cuộc sống có gì khó khăn không?” Tôi rất ngạc nhiên và tự hỏi: “Làm sao mà Sư phụ lại biết được tình hình kinh tế của mình nhỉ?” Tôi đáp: “Dạ không có vấn đề gì ạ.” Sau đó, Sư phụ hỏi: “Có thật không? Mọi việc ổn chứ?” Tôi đáp: “Vâng, mọi việc vẫn ổn ạ.” Lúc đó, mắt tôi đã ứa lệ, điều Sư phụ nói khiến tôi xúc động sâu sắc. Ngài nói: “Có đủ tiền để mua thực phẩm và các nhu cầu tối thiểu cho cuộc sống hàng ngày, vậy là ổn rồi.” Lúc đó, tôi hiểu là Sư phụ không chỉ quan tâm đến tôi, mà còn dạy tôi một nguyên lý tu luyện quan trọng. Sư phụ đã nói với tôi rằng: Là người tu luyện thì không nên sống với mục đích của một người thường. Một người tu luyện thông qua tu luyện đến cuối cùng sẽ trở thành một bậc giác ngộ, thoát ra khỏi thế giới người thường và quay trở về với bản ngã chân thật của mình. Chúng ta tới thế giới này chỉ vài ngày, do đó chúng ta không nên chấp trước vào bất cứ thứ gì nơi đây. “Có đủ tiền để mua thực phẩm và các nhu cầu tối thiểu cho cuộc sống hàng ngày, vậy là ổn rồi.” Câu nói này của Sư phụ thường xuất hiện trong tâm trí tôi. Mặt khác, tôi không biểu hiện lùi bước khi đối mặt với khó khăn và thường giữ thái độ lạc quan trong cuộc sống. Tôi đơn giản là tiếp tục tu luyện tinh tấn và loại bỏ đi những chấp trước người thường của mình.

Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu

Tạm dịch:

Sống chẳng tham cầu

Chết không lưu luyến

Sạch bong vọng niệm

Tu Phật không khó

(Vô tồn, Hồng Ngâm)

Nguyên lý trọng yếu này luôn chỉ đạo tôi trên con đường tu luyện để trở thành Thần.

Hồi tưởng lại những ngày được ở cạnh Sư phụ, Ngài luôn mỉm cười. Vô luận làm gì, Sư phụ đều luôn nghĩ cho đệ tử trước. Những lời nói nhẹ nhàng và ân cần của Sư phụ thường khiến mọi người xúc động sâu sắc. Khi ở bên Sư phụ, tôi luôn cảm nhận được sự từ bi, tường hòa và ấm áp.

2. Sư phụ chăm sóc đệ tử bị say xe

Một học viên kể với chúng tôi một số sự kiện xảy ra trong khóa giảng Pháp vào tháng 06 năm 1994 tại Thành Đô:

Một hôm, Sư phụ tới thăm chúng tôi nơi chỉ có vài học viên đang sinh sống. Trong khi nói chuyện, Sư phụ đưa hai tay ra sau gáy, rồi tách hai tay ra hai bên. Sau đó, Ngài hỏi: “Bây giờ, chư vị nhìn thấy gì?” Chúng tôi trả lời rằng nhìn thấy một luồng sáng màu đỏ. Sư phụ nói: “Khi trở về hãy tu luyện cho thật tốt. Nguyên Anh của chư vị thật lớn làm sao, hãy tu luyện cho tinh tấn.” Một hôm, chúng tôi cùng với Sư phụ đi ra ngoài bằng xe hơi. Trời mưa tầm tã, con đường đầy bùn đất và chiếc xe rất bẩn. Khi xe dừng lại, tôi thấy Sư phụ là người đầu tiên bước ra khỏi xe. Ngài gạt nước bùn bẩn bám trên kính xe và trên người mình. Khi lớp học ở Thành Đô kết thúc, tất cả chúng tôi đều lưu luyến bịn rịn không muốn rời Sư phụ. Sư phụ mang tới cho chúng tôi ít nước để uống. Khi biết có một học viên bị say xe, Sư phụ đã xoay Pháp Luân phía trước xe và điều chỉnh thân thể cho anh ấy. Sư phụ luôn coi học viên như con mình và quan tâm chúng tôi tới từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tất cả chúng tôi đều cảm động sâu sắc bởi từng sự việc nhỏ nhặt đó đều thể hiện được lòng từ bi, thương yêu của Sư phụ đối với chúng sinh.

3. Bệnh đau tim của tôi thôi không tái phát

Một học viên khác nhớ lại: “Khi Sư phụ mở khóa giảng đầu tiên ở Đại Liên, tôi kể với Sư phụ về tình trạng sức khỏe của mình. Tôi nói: “Toàn thân con cảm thấy không thoải mái, đau nhức khắp nơi. Con bị bệnh tim và nhiều bệnh khác nữa, thậm chí con đã suýt chết mấy lần.” Sư phụ không nói gì. Một lúc sau, Sư phụ đứng dậy và đi ra phía sau lưng tôi và làm động tác giống như tóm bắt lấy cái gì đó trong không khí phía bên trên đầu tôi và bước đi. Khi quay trở lại, Sư phụ hỏi tôi: “Bây giờ cảm thấy thế nào?” Tôi nói: “Con không cảm thấy gì cả, chỉ có chân là hơi nóng thôi.” Sau sự việc này, bệnh tim của tôi thôi không còn tái phát và tôi cũng không cần phải uống thuốc nữa.

Trong khóa giảng Pháp kế tiếp được tổ chức tại Thành Đô vào tháng 06, Sư phụ lại hỏi tôi: “Sao rồi? Mọi việc ổn chứ?” Tôi cảm kích nói: “Dạ thưa, con đã hồi phục hoàn toàn rồi ạ.” Sư phụ khuyến khích tôi: “Ngộ tính tốt đó.” Một buổi chiều ở lớp học Thành Đô, trong khi Sư phụ đang dạy các động tác ở phía trước, tôi bỗng nghe thấy một tiếng “bộp” và có ai đó vỗ vào cổ mình. Tôi quay lại, nhưng không thấy ai cả. Ngay lập tức tôi minh bạch ra rằng đó là Pháp thân của Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho tôi. Kể từ đó, tôi không bao giờ bị bệnh trở lại nữa. Tôi đã từng bị khó chịu khắp toàn thân, nhưng bây giờ tôi đã ở trạng thái vô bệnh. Tất cả là nhờ Sư phụ từ bi đã giúp tôi tịnh hóa thân thể. Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc trước Phật ân mà Sư phụ đã ban cấp cho tôi và đã cho tôi biết đến vẻ đẹp của Đại Pháp.

4. Sư phụ giúp tôi loại bỏ chấp trước vào việc không ăn thịt

Một học viên kể: “Từ khi còn nhỏ, tôi đã không ăn thịt. Điều đó như một thói quen và với quan niệm rằng việc ăn thịt là không đúng. Trong một thời gian dài, tôi không nhận ra đó là quan niệm của người thường. Một lần ở Bắc Kinh, Sư phụ mời chúng tôi ăn vịt quay Bắc Kinh. Tôi ngồi đó và nghĩ: “Như thế là không đúng.” Sư phụ biết trong tâm tôi đang nghĩ gì. Để loại bỏ nhân tâm của tôi, Sư phụ kẹp miếng thịt quay vào bánh đa, đưa nó cho tôi và nói: “Cái này là cho con.” Tôi không thể từ chối miếng thịt quay mà Sư phụ đưa cho. Vì vậy tôi đã ăn nó. Sau đó, tôi có thể ăn thịt nhưng không có chấp trước vào thịt. Thực ra là một người tu luyện, chúng ta không nên cố chấp hay chấp trước vào bất cứ thứ gì trong thế giới vật chất này. Khi đói, chúng ta có thể ăn bất cứ thứ gì mà chúng ta có. Trước đây, tôi nghĩ mình đã có chấp trước vào việc ăn thịt, do đó tôi không thích thịt và không bao giờ động vào nó. Nhưng thực ra, chính suy nghĩ đó của tôi cũng là một chấp trước. Không mang theo bất kỳ nhân tâm nào, tùy kỳ tự nhiên, đó mới đích thực là trạng thái của người tu luyện.

IV. Đứa trẻ may mắn

1. Sư phụ điều chỉnh thân thể cho một đứa trẻ ở nước Pháp

Tại khóa giảng Pháp thứ hai được tổ chức tại Đại Liên vào tháng 07 năm 1994, tôi đã được chứng kiến một việc thần kỳ. Sư phụ đã điều chỉnh thân thể cho một đứa trẻ ở tận nước Pháp. Đứa trẻ này đã mắc phải một căn bệnh kỳ lạ khiến cho không thể cử động chân tay hay nói năng gì được. Cháu bé phải nằm trên giường suốt ngày, sống trạng thái thực vật. Để cứu cháu, gia đình cháu đã tìm kiếm bác sỹ giỏi và các phương pháp điều trị ở khắp nơi, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Họ cũng tới giáo đường cầu nguyện giúp đỡ, nhưng vẫn vô vọng. Một người học khí công nói rằng, môn Pháp Luân Công hiện đang được truyền dạy ở Trung Quốc có thể chữa được bệnh cho cháu bé. Do đó, ông nội cháu và cha cháu đã bay hàng nghìn dặm tới Bắc Kinh và tìm hiểu về Pháp Luân Công ở mọi nơi mà họ tới. Có người nói Sư phụ Pháp Luân Công, Ngài Lý Hồng Chí hiện đang ở Đại Liên giảng Pháp. Do đó, họ đã tới Đại Liên và tìm gặp được Sư phụ.

Đầu tiên, họ thuật lại với Sư phụ về bệnh tình và các triệu chứng bệnh của đứa bé. Sư phụ hỏi họ có mang theo tấm hình nào của cháu bé không. Họ nói họ không mang theo. Sau đó, Sư phụ yêu cầu họ hãy tập trung nghĩ về đứa bé. Và trong khi họ đang nghĩ, ngay lập tức Sư phụ đã biết đứa bé đó trông như thế nào. Sau đó, Ngài đã vẽ lên không trung bên cạnh chiếc bàn của Ngài hình ảnh của một đứa trẻ, và bắt đầu làm các động tác như là đang kéo các sợi dây ra khỏi cơ thể của cháu bé. Cứ mỗi khi kéo một sợi dây, Sư phụ lại dùng tay đập nó ra thành từng mảnh. Một lúc sau, Sư phụ dừng lại và nói với hai người Pháp rằng: “Cháu bé giờ đã ổn rồi đó.” Bởi lúc đó chưa có điện thoại di động, nên họ không thể ngay lập tức liên lạc với gia đình ở bên Pháp được. Khi trở về khách sạn, họ đã liên lạc ngay với gia đình. Người nhà họ nói: “Sao giờ này mới gọi điện về thế? Khoảng 8 giờ sáng nay, có một chùm ánh sáng màu vàng từ ngoài bay vào và hạ xuống trên người cháu. Một lúc sau, cháu mở mắt ra và hỏi: ‘Mẹ, chuyện gì xảy ra thế?’ cháu đã có thể cử động và ra khỏi giường, bây giờ đã có thể đi được rồi.” Mẹ cháu bé rất hạnh phúc. Khi biết tin cháu bé đã hoàn toàn bình phục, cả hai người Pháp đó đã vô cùng mừng rỡ, họ không ngớt lời cảm tạ Sư phụ, và xin phép được chụp hình với Ngài. Khi chụp hình, hình ảnh vị Thần mà họ tín ngưỡng cũng xuất hiện trên bức tường trong tấm hình. Chuyện này đã khiến tôi nhận ra rằng sự từ bi của Sư phụ và huyền năng vĩ đại của Đại Pháp có thể làm được mọi việc.

2. Một đứa trẻ chậm phát triển đã trở thành bình thường

Một học viên kể với chúng tôi câu chuyện xảy ra trước khi Sư phụ rời đi sau khi khóa giảng Pháp thứ ba được tổ chức tại Đại Liên kết thúc. Hôm đó là ngày 30 tháng 12 năm 1994. Sư phụ đã giảng Pháp tại Sân vận động thành phố Đại Liên. 12.000 người đã tham dự, đó cũng là khóa giảng Pháp cuối cùng của Sư phụ ở Trung Quốc, và cũng là khóa giảng có đông người tham dự nhất. Ngày hôm sau, vài học viên trong đó có cả tôi, đã tới sân bay để tiễn chân Sư phụ. Khi Sư phụ chuẩn bị làm thủ tục để lên máy bay thì một học viên cùng với con của cô ấy vội vã chạy tới, họ muốn nhìn thấy Sư phụ. Khi phát hiện ra, Sư phụ đã tới gặp họ. Đứa trẻ trông như chậm phát triển, thần trí không tỉnh táo giống như tinh thần mang bệnh và phía trước trán cháu bé có một chấm đỏ. Sư phụ nhìn đứa trẻ, sau đó lấy tay sờ vào đầu cháu bé. Mắt đứa trẻ ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường, miệng trở lại bình thường và chấm đỏ trên trán cũng biến mất. Cháu bé đã trở lại một đứa trẻ bình thường và nhìn còn thông minh nữa. Tất cả những người chứng kiến đều thừa nhận rằng đó quả thực là việc thần kỳ!

2004-9-26-shi-en-1--ss.jpg

2004-9-26-shi-en-2--ss.jpg

Sư phụ từ bi xoa tay [lên đầu], nét mặt của đứa trẻ ngốc nghếch đã đổi khác

V. Sức mạnh huyền diệu và siêu thường của Đại Pháp

Một học viên đã tập hợp lại những câu chuyện sau:

1. Trời chỉ mưa ở phía sau xe của chúng tôi

Sau khóa giảng Pháp đầu tiên ở Đại Liên, chúng tôi lái xe đưa Sư phụ tới Cẩm Châu vào ngày 04 tháng 04 năm 1994. Ngày hôm sau vào khoảng 8 giờ sáng, chúng tôi tới Dinh Khẩu. Lúc đó, trời bắt đầu đổ mưa. Chúng tôi muốn tìm một nhà hàng để ăn sáng, nhưng trời mưa to quá. Tôi nghĩ khó mà ra ngoài được vào lúc này và tôi muốn đợi cho tới khi cơn mưa ngừng hẳn. Sư phụ biết tôi nghĩ gì và Ngài hỏi: “Có vấn đề gì thế?” Tôi miễn cưỡng đáp: “Thưa Sư phụ, thời tiết như thế này, liệu chúng ta có thể đi không?” Tuy nhiên, lớp học ở Cẩm Châu đã được lên kế hoạch khai giảng vào ngày hôm nay. Khóa giảng Pháp làm sao có thể bị cơn mưa lớn ngăn cản đây. Sư phụ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, bảo trời ngừng mưa lại là được.” Tôi ngạc nhiên, và nghĩ điều đó là không thể (Lúc đó, tôi thực sự không biết Sư phụ là ai, mà chỉ nghĩ Sư phụ là một khí công sư đơn thuần). Sư phụ không nói gì mà chỉ đứng ở trước cửa nhà hàng như thể đang nói chuyện theo một cách kỳ lạ, như thể Ngài đang nói chuyện với Trời vậy.

Khi ngồi ăn sáng với Sư phụ, tôi hỏi: Sư phụ, sao trời vẫn chưa ngừng mưa vậy?” Sư phụ đáp: “À, một lát nữa sẽ ngừng thôi.” Sau khi ăn sáng xong, mưa bắt đầu ngớt. Sau khi vào trong xe, tôi hỏi Sư phụ: “Sư phụ, sao mưa vẫn chưa tạnh?” Sư phụ đáp: “Sẽ tạnh sau khi chúng ta đi được 1 km.” Tôi thầm nghĩ: “Để xem xem trời sẽ tiếp tục mưa ra sao, nếu có thể tạnh mưa sau khi đi được 30 km thì tốt quá.” Nhưng thực tế đã khiến tôi ngạc nhiên. Quả thực, sau khi chúng tôi đi được khoảng 1km, thì bầu trời phía trước bắt đầu quang đãng. Tuy nhiên, phía sau xe chúng tôi thì bầu trời vẫn đầy mây mưa vần vũ và mưa vẫn như thác đổ. Tôi đã thực sự không nói lên lời. Một lúc sau, tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, Ngài là Thần thật sự. Ngài yêu cầu trời ngừng mưa, và quả thực trời đã ngừng mưa.” Sư phụ chỉ về phía trước và nói với tôi: “Có nhìn thấy các đám mây kia không? Đám mây trắng là con rồng ở biển Bột Hải, còn đám mây vàng là con rồng ở biển Hoàng Hải, cả hai con rồng đó đang làm nhiệm vụ, và ngày hôm nay chúng phải làm mưa ở đây. Nếu như không có mưa thì hai con rồng đó không thể giải thích được là tại sao chúng lại không làm mưa và hẳn là chúng đã làm điều gì đó không đúng. Vậy chúng ta phải xử lý việc này thế nào? Phương án giải quyết là, để chúng làm mưa phía sau xe của chúng ta.” Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi được chứng kiến một việc kỳ lạ như vậy, và quả thực là nếu như không được tận mắt chứng kiến, thì tôi cũng không thể nào tin nổi đó là sự thực.

2. Giữa những con sóng bỗng xuất hiện một con đường thẳng

Trong khóa giảng Pháp thứ hai được tổ chức tại Cẩm Châu, vài học viên và tôi được theo Sư phụ đến thăm một ngôi đền trên núi Bút Giá. Núi Bút Giá nằm giữa biển khơi, khi thủy triều không quá cao, thì có thể chèo ghe ra đó được. Nhưng khi thủy triều lên cao, thì chỉ có thể đi phà ra đó. Khi chúng tôi tới, thủy triều đang rất cao, do đó chúng tôi chỉ có thể đi ra được đó bằng thuyền. Chiếc thuyền của chúng tôi thì nhỏ mà sóng thì lớn. Tôi thầm nghĩ: “Mình biết bơi, do đó nếu có chuyện gì xấu xảy ra, mình có thể cứu được những người khác.” Do đó, tôi đã ngồi hồi hộp và lo lắng. Sư phụ biết tôi đang nghĩ gì và mỉm cười, như thể Ngài đọc được suy nghĩ của tôi vậy. Khi con thuyền bắt đầu khởi hành, Sư phụ chỉ về phía trước và nói: “Nhìn phía trước kìa.” Tôi rất ngạc nhiên với những gì mình thấy. Ngay ở phía trước mũi thuyền, một con đường trên mặt biển xuất hiện. Ở hai bên mạn thuyền, sóng biển vẫn cao hơn cả chiếc thuyền, tuy nhiên ở phía đằng trước, mặt biển trông như một con đường thẳng, tĩnh lặng như mặt hồ không chút gió. Thuyền của chúng tôi đã tới được núi Bút Giá một cách an toàn và nhanh chóng.

Ngày 27 tháng 03 năm 2006.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/3/29/123874.html

Bản tiếng Anh: https://www.clearwisdom.net/emh/articles/2006/4/25/72410.html

Đăng ngày 30-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share