Bài viết của Hiếu Liêm

[MINH HUỆ 18-10-2014] Pháp Luân Đại Pháp đã truyền ra công chúng được 22 năm. Mỗi khi nhớ lại ngày đầu tiên tôi đến điểm luyện công ở Trung Quốc, nó chỉ như vừa mới hôm qua.

Tôi sống ở phía nam Trường Giang, tại một thành phố xinh đẹp. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 13 tháng 10 năm 1995. Tại thời điểm đó, chỉ có duy nhất một điểm luyện công địa phương được tổ chức trong phòng y tế của một trường đại học gần đó.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vào lần đầu tiên khi tôi đi đến điểm luyện công. Chúng tôi đã đọc bài “Chân Tu” và sáu bài viết khác. Tất cả đều rất tập trung vào việc học Pháp. Tôi không hiểu Pháp nhiều lắm nhưng cảm thấy rất tuyệt. Tôi đã quyết định quay lại đó vào ngày hôm sau.

Vài ngày sau đó, tôi đã nhận được cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Tôi đã đọc hết cuốn sách trong một lần. Tôi hiểu được lý do tại sao có rất nhiều điều đã xảy ra mà tôi không thể tìm được lời giải đáp. Tôi biết được mục đích làm người và đã quyết định tu luyện.

Mỗi ngày, để tới được điểm luyện công tôi phải đi bộ mất nửa giờ. Tôi xem video giảng Pháp của Sư phụ và lắng nghe các học viên khác chia sẻ về trải nghiệm của họ. Một ngày nọ, chúng tôi học bài công pháp số năm. Căn phòng chật kín người, và tôi đã rất lo lắng khi phải ngồi thế song bàn vì nó khiến tôi cảm thấy vô cùng đau đớn. Có một học viên không ngừng động viên tôi. Anh ấy còn giúp nhấc chân trái của tôi lên để tôi có thể ngồi được thế song bàn. Tôi đã đổ mồ hôi vì nó rất đau. Khi về đến nhà, tôi quyết định mình phải ngồi song bàn trong nửa giờ. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi tập trung vào việc luyện các bài công pháp.

Siêng năng học Pháp

Không lâu sau chúng tôi có được phần nghĩa giải nội dung Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ và chúng tôi tập trung vào việc học Pháp. Chúng tôi đọc các bài giảng của Sư phụ vào buổi tối và vào những ngày nghỉ lễ. Nhờ học Đại Pháp, chúng tôi đã cải thiện được tâm tính của mình. Trong cuộc sống hằng ngày, bất cứ khi nào gặp phải mâu thuẫn, chúng tôi đều có thể giải quyết nó dựa trên Pháp.

Vào thời điểm đó, có hơn 10 học viên đã tham gia các lớp giảng Pháp của Sư phụ ở các vùng khác như Trịnh Châu, Tế Nam, Quảng Châu. Trong đó có những trí thức cao cấp, sinh viên trẻ, phật tử, hoặc những người đam mê khí công, và cả các bà nội trợ không biết chữ. Một vài người trong số họ bị bệnh ung thư, bệnh tim nghiêm trọng hoặc các bệnh nan y khác. Nhưng tất cả bệnh tật của họ đều biến mất sau khi họ tu luyện Pháp Luân Công. Các học viên mới thích đặt câu hỏi với các học viên cũ, và tất cả họ đều cố gắng hết sức để trả lời.

Một phụ nữ lớn tuổi tên là Vương đã đến Bắc Kinh vào năm 1993. Bà đã vô cùng may mắn được tham gia lớp học của Sư phụ ở Bắc Kinh. Bà đã từng bị tra tấn trong thời “Cách mạng văn hóa” và bà bị đủ các loại bệnh tật. Bà đã thử các môn khí công khác nhau nhưng đều không thấy hiệu quả. Tuy nhiên, mọi bệnh tật của bà đã hoàn toàn biến mất sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà nói với tất cả mọi người rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ thật sự là một vị Phật. Hãy trân quý Pháp Luân Đại Pháp.”

Vì nhiều học viên đã nói với những người khác về Pháp Luân Đại Pháp và đã tình nguyện dạy họ các bài công pháp, thế nên nhiều điểm luyện công đã được mở ra vì có nhiều người muốn học.

Vào năm 1996, có tới bốn điểm luyện công gần nhà tôi. Các học viên thường nói chuyện và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện vào những ngày cuối tuần và học các bài giảng mới nhất của Sư phụ. Điểm luyện công mà tôi thường đến được mở trong thư viện của công ty tôi. Chúng tôi học Pháp nhóm từ 7 giờ đến 9 giờ tối. Thỉnh thoảng, chúng tôi xem băng hình hoặc lắng nghe audio các bài giảng Pháp của Sư phụ. Từ 4 đến 6 giờ sáng, chúng tôi có nhóm luyện công tại sân trường Viên Lâm. Các học viên mang đến đó một cái ti-vi hoặc một đầu đĩa.

Một vài phụ nữ lớn tuổi chưa từng học cách đọc các chữ cái tiếng Trung, nhiều khi họ bỏ sót từ hay phát âm sai khi đọc. Đôi lúc các học viên trẻ tỏ ra mất kiên nhẫn, tuy vậy họ đã nhận ra rằng việc giúp đỡ các học viên lớn tuổi là một cơ hội để bỏ đi các chấp trước của mình. Không lâu sau mọi thứ đã thay đổi, và những phụ nữ lớn tuổi đã có thể đọc Pháp trôi chảy và chính xác.

Khi ngồi đả tọa chúng tôi cảm thấy vô cùng đau đớn ở hai chân và khi luyện bài “Pháp Luân Trang Pháp” (bài công pháp thứ hai) trong 45 phút, chúng tôi cảm thấy hai tay rất nặng và đau. Vào mùa đông, trời rất lạnh và không dễ để có thể luyện công ngoài trời. Trong khi luyện công, mặc dù hai tay rất lạnh nhưng chúng tôi lại cảm thấy bên trong rất ấm. Chúng tôi đã luyện các bài công pháp ngoài trời, chỉ ngoại trừ những khi trời mưa. Chúng tôi cũng đến các ngôi làng lân cận để nói cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp.

Quãng thời gian tuyệt vời và đáng kinh ngạc

Đó là một quãng thời gian hết sức tuyệt vời và đáng kinh ngạc. Mỗi ngày, chúng tôi đều có một trải nghiệm mới. Một số người đã nhìn thấy Pháp Luân, một số đã trải nghiệm những năng lực siêu nhiên, những người khác đã vượt qua những khảo nghiệm bệnh tật, và một số đã loại bỏ những chấp trước của họ. Những người bị mắc phụ thể cũng đã được Sư phụ thanh lý.

Chúng tôi luôn ghi nhớ phải chú trọng vào việc nỗ lực trở thành một người tốt, và từ bỏ những hành vi xấu của mình như nguyền rủa người khác hoặc chơi mạt chược. Bất cứ khi nào có vấn đề phát sinh, chúng tôi đều hướng nội và nghĩ cho người khác trước. Chúng tôi làm theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và những người không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã nhìn thấy những thay đổi của chúng tôi. Nhiều vị lãnh đạo cũng đã nhận ra những lợi ích của Đại Pháp và đã cung cấp không gian tại sở làm để chúng tôi có thể luyện công tại đó.

Những học viên tiếp tục tham gia luyện công nhóm đã trải nghiệm những thay đổi lớn. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy Sư phụ đang chăm sóc cho chúng tôi, và cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ trong mọi thời khắc. Mỗi năm chúng tôi tổ chức một Pháp hội và chúng tôi trân quý môi trường tu luyện của mình.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, các học viên đã đến văn phòng chính quyền tỉnh để lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp. Khi chúng tôi quay về, điểm luyện công của chúng tôi đã không còn nữa.

15 năm đã trôi qua. Khi tôi nghĩ lại điểm luyện công của chúng tôi cách đây nhiều năm, tôi vẫn nhớ như in tất cả mọi thứ, tưởng chừng như nó đang ở trước mắt tôi. Đó là thời điểm đáng trân quý nhất và đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/18/298676.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/31/146625.html

Đăng ngày 24-12-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share