[MINH HUỆ 28-03-2006] Tháng 03 năm 2006 là kỷ niệm 12 năm Sư phụ truyền Pháp tại Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Với lòng kính trọng vô hạn, những học viên lâu năm ở Đại Liên đã hồi tưởng lại quãng thời gian quý báu này khi vinh dự được nghe Sư phụ tôn kính giảng Pháp tại Đại Liên. 12 năm trước, chúng tôi đã được nghe đích thân Sư Phụ giảng Pháp, và đã chứng kiến những khó khăn, vất vả mà Sư phụ phải chịu đựng, cũng như được chứng kiến sự kỳ diệu và uyên thâm của Phật Pháp. Ngày ấy, chúng tôi như được bao bọc trong sự từ bi vô biên mà Sư phụ dành cho.

I. Sư phụ dẫn dắt chúng tôi bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

“Tầm Sư kỷ đa niên
Nhất triêu thân đắc kiến
Ðắc Pháp vãng hồi tu
Viên mãn tuỳ Sư hoàn”

(“Duyên Quy Thánh Quả”, Hồng Ngâm)

Tạm dịch

“Biết bao năm tìm Thầy
Một sớm mai tiếp kiến
Ðắc Pháp tu trở về
Viên mãn về theo Thầy”

(“Duyên quy Thánh quả”, Hồng Ngâm)

Mỗi đệ tử Đại Pháp đều có những trải nghiệm riêng của mình khi đắc Pháp. Có vẻ như đây là kết quả của một chuỗi các sự việc trùng hợp, nhưng thực ra đó là kết quả của mối duyên tiền định của mình với Đại Pháp. Sư phụ đã đưa chúng ta bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta phải biết trân quý mối duyên tiền định quý báu mà sẽ không bao giờ trở lại này. Sau đây là câu chuyện đắc Pháp của hai học viên.

A) Mối tiền duyên tu luyện Phật Pháp đã chỉ đường cho tôi

Một lần, khi còn là một học sinh phổ thông trung học, tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi quay trở về một niên đại xa xưa, khi tôi được một vị hòa thượng Phật giáo trong tấm áo choàng màu vàng dẫn đạo. Mọi thứ trong giấc mơ đều rõ ràng và đã để lại cho tôi một ấn tượng mạnh mẽ, sâu sắc. Thế là, năm 1980, tôi bắt đầu tìm đến các danh sơn, tự viện để tìm kiếm sư phụ của mình, nhưng vô vọng.

Tháng 10 năm 1993, tôi tới An Khâu, tỉnh Sơn Đông vì có công chuyện làm ăn. Một ngày giữa trưa khi đang ở trong phòng khách sạn, tôi thấy một luồng ánh sáng bạc bay về phía mình và xuyên thẳng vào trán. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một luồng lực mạnh mẽ kéo tôi về phía trước với một tốc độ không thể tưởng tượng được và để lại mọi thứ đằng sau. Sau đó, đột nhiên tôi nhìn thấy một vị Phật, nhìn rất từ bi và hòa ái. Tôi ngây người vì kinh ngạc bởi mọi thứ hiện ra chân thật ngay trước mắt tôi và đó không thể là ảo giác được. “Như vậy, các vị Thần Phật thực sự có tồn tại trên thế giới này!” tôi nghĩ. Một cảm giác kinh ngạc pha lẫn bối rối, tôi chạy vội ra ngoài và gọi điện thoại cho bạn bè để hỏi ý kiến họ về việc này. Họ đều nói rằng được nhìn thấy Phật quả thực là việc may mắn và người ta sẽ được nhìn thấy Phật nếu họ có niềm tin vào Phật.

Được tận mắt nhìn thấy Phật đã hoàn toàn xóa đi những quan niệm về chủ nghĩa vô thần và mê tín dị đoan mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đã nhồi nhét vào đầu tôi. Kể từ đó, tôi bắt đầu đọc các kinh thư Phật giáo một cách có hệ thống và ghi nhớ Đạo Đức Kinh (một cuốn sách cổ của Đạo giáo). Trong giai đoạn phát triển cao trào của khí công, tôi đã tham gia vào rất nhiều lớp khí công để tìm kiếm chân lý, nhưng lần nào cùng thất bại. Một điều kỳ lạ là, dù bất kể tôi có tham gia vào lớp khí công nào, thì có một vị Phật vẫn luôn luôn theo cạnh bên tôi. Vị Phật đó lớn đến nỗi, tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt của Ngài. Giờ nhớ lại, tôi nhận ra rằng đó chính là Pháp thân của Sư phụ đã đi theo chăm sóc, che chở cho tôi, một đệ tử lạc lối. Sư phụ từ bi và tôn kính của chúng ta đã phải chịu đựng biết bao khó nhọc để cho các đệ tử của Ngài đắc được Pháp và trở về với bản ngã chân thật của mình.

Trước dịp Tết Nguyên Đán năm 1994, một người bạn học của tôi ở Bắc Kinh tới thăm và nhiệt tình giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Bạn tôi nói Pháp Luân Công rất nổi tiếng ở Bắc Kinh và có hàng chục lớp học đã được tổ chức và ngày càng có nhiều người theo học. Anh ấy đặc biệt đề cập đến việc Sư phụ Lý Hồng Chí là người siêu thường như thế nào. Một lần, anh ấy đã có cơ hội được quay phim về việc Sư phụ Lý truyền công tại chùa Giới Đài, Bắc Kinh. Khi đang quay đến bài công pháp thứ ba “Quán thông lưỡng cực Pháp” thì bỗng có một luồng gió mạnh thổi tới, khiến những hàng cây thông dày đặc cũng phải ngả nghiêng trong gió. Người bạn nói: “Gió thổi mạnh quá khiến tôi không thể quay thêm được gì nữa.” Sau đó, Sư phụ điềm tĩnh nói với anh ấy: “Khi nào điều chỉnh lại máy xong nói cho tôi biết, tôi sẽ làm cho gió ngưng lại.” Khi nghe Sư phụ nói vậy, anh ấy thầm nghĩ: “Làm sao mà Ngài có thể dừng được một cơn gió mạnh như thế này đây.” Tuy nhiên, anh vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại máy quay và nói: “Sư phụ Lý, máy đã được điều chỉnh lại xong.” Trước khi anh kịp nói dứt câu, thì gió xung quanh Sư phụ đã dừng lại, thậm chí đến cả một sợi tóc cũng không lay động. Tuy nhiên cách chỗ Sư phụ đứng vài mét thì gió vẫn tiếp tục thổi mạnh, và hàng cây thông vẫn ngả nghiêng trong gió. Khi quay đến bài tĩnh công thiền định, thì chân của máy quay bị nghiêng và ống kính không tập trung được vào Sư phụ. Anh thầm nghĩ nếu Sư phụ di chuyển sang phải được một chút thì tốt quá. Sau đó anh đã thấy Sư phụ đang ngồi thiền định bỗng nhẹ nhàng nhấc bổng lên và di chuyển sang phải như thể có một người nào đó nâng Sư phụ lên từ phía sau vậy. Sự việc này đã khiến anh bạn tôi vô cùng kinh ngạc và nghĩ rằng Sư phụ thực sự không phải là người thường. Bây giờ nghĩ lại, quả là Sư phụ đã an bài cho anh bạn tôi tới để giúp tôi tìm Đại Pháp và cuối cùng đắc được Pháp.

Ngày 27 tháng 03 năm 1994, lớp học Pháp Luân Công đầu tiên với hơn 500 người tham dự đã được tổ chức tại giảng đường của Học viện Ngoại ngữ thành phố Đại Liên. Ngày đầu tiên, tôi ngồi ở hàng ghế phía sau. Mặc dù không thể nhìn rõ được Sư phụ, nhưng những Pháp lý tinh thâm mà Sư phụ giảng đã khiến tôi xúc động sâu sắc, và không biết tự bao giờ nước mắt tôi đã lăn dài trên khuôn mặt. Toàn tâm và thân tôi như được tắm gội trong sự từ bi vô biên của Phật Pháp và tôi chưa từng bao giờ cảm thấy mới mẻ và huyền diệu như vậy. Lúc đó, tôi cảm thấy có cái gì chỗ tĩnh mạch nơi mu bàn tay phải của tôi biến mất và cơ thể tôi được tịnh hóa.

Đến ngày thứ hai, tôi ngồi ở hàng ghế thứ hai với một máy ghi âm đã được chuẩn bị sẵn sàng để ghi lại bài giảng ngay từ phút đầu tiên. Khi nhìn lên, tôi đã thấy Sư phụ đang ở trên sân khấu. Tôi đã kinh ngạc khi phát hiện ra Sư phụ chính là vị Phật mà tôi đã nhìn thấy ở An Khâu. Chẳng phải đây chính là vị sư phụ mà tôi đã tìm kiếm và chờ đợi trong hàng triệu năm hay sao! Không kìm được nước mắt, tôi đã nghe Sư phụ giảng Pháp với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Sau khi bài giảng kết thúc, tôi chạy vội về phía Sư phụ và thầm kêu lên: “Sư phụ, cuối cùng thì con cũng đã tìm được Ngài!” Sư phụ đang nói chuyện với vài học viên lâu năm ở nơi khác đến. Tôi chen vào đám đông và đứng trước Sư phụ. Lúc đó, tôi chưa biết hợp thập, do đó, tôi chìa tay ra và nói: “Chào Sư phụ!” Sư phụ nhìn tôi và bắt tay tôi. Tôi nhìn Sư phụ, khoảnh khắc đó như kéo dài vài thế kỷ. Khi chợt bừng tỉnh, tôi chạy vội ra khỏi giảng đường, ngửa mặt lên trời và hét lên đầy phấn khích: “Tôi tìm được Sư phụ rồi! Tìm được vị chân Phật rồi!” Mối tiền duyên của tôi với Phật đã mách đường cho tôi tìm được vị chân Phật mà tôi đã nhiều năm trời chờ đợi. Giờ đây, Sư phụ đang dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện Đại Pháp.

B) Sư phụ tịnh hóa thân thể để cho tôi tu luyện

Một học viên khác kể về chuyến đi đặc biệt của cô để đắc Pháp.

Tôi từng là người mắc rất nhiều bệnh tật và có nguy cơ bị bại liệt. Tôi đã bị chẩn đoán nghẽn mạch máu não, trượt đĩa đệm, và các bệnh khác. Tôi đã từng phải nằm viện khoảng năm hay sáu lần gì đó. Các kỹ thuật tiên tiến và thiết bị y học hiện đại hầu như không giúp gì được cho bệnh tình của tôi.

Vào khoảng đầu năm 1994, khi đã hoàn toàn tuyệt vọng, một người bạn đã cho tôi một cuốn Pháp Luân Công Trung Quốc và một băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Người bạn này nói rằng Công này thực sự rất tốt và khuyên tôi nên tham gia vào lớp học mà sẽ được tổ chức vào khoảng nửa tháng tới ở Đại Liên. Đêm đó, chồng tôi đã đọc một mạch hết cuốn sách và liên tục nói rằng cuốn sách thật tuyệt và nói tôi nên đọc nó. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi thấy rằng đó là những điều mà tôi chưa từng được đọc trước đây, do đó, tôi rất muốn tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ.

Lớp học khai giảng vào ngày 27 tháng 03 năm 1994. Chồng tôi đã cõng tôi tới giảng đường. Tôi ngồi trên một băng ghế dài, người được phủ kín từ đầu đến chân. Tôi mặc một cái áo khoác dài, với một cái chăn đệm quấn phía dưới. Khoảng 10 phút trước khi lớp học bắt đầu, người phụ trách ở Hiệp hội Khí công thành phố tới thuyết phục chúng tôi trả lại vé và rời khỏi khán phòng. Tôi kiên quyết phản đối. Chồng tôi đi vào phía sau hậu trường và thấy Sư phụ đang ở đó. Anh ấy giới thiệu ngắn gọn về tình trạng của tôi với Sư phụ và Sư phụ nói: “Tôi ở đây không phải để chữa bệnh.” Chồng tôi nói: “Không, chúng tôi tới đây không phải để chữa bệnh, cách đây nửa tháng chúng tôi đã đọc sách và nghe băng thu âm của Ngài. Chúng tôi tới đây để học công.” Sau đó, Sư phụ nói: “Học viên này có ngộ tính tốt, để tôi xem sao.”

Sư phụ bước xuống sân khấu và đi về phía tôi. Tôi ngay lập tức đứng dậy, nhưng Ngài nói tôi cứ ngồi xuống. Sư phụ đập mạnh vào cổ tôi và tiếp sau đó là một cái vỗ nhẹ. Sư phụ cũng làm tương tự như vậy với đầu và vai tôi, sau đó Sư phụ yêu cầu tôi đứng dậy và bước đi. Khi tôi bước được vài bước, Sư phụ nói tôi dừng lại rồi Ngài lại làm tương tự với hai chân tôi. Toàn bộ quá trình đó mất khoảng hơn hai phút. Lúc này, Sư phụ nói: “Mọi thứ đã xong, thử đi bộ vòng quanh xem.” Tôi bước vòng quanh sân khấu hai vòng và nhiều học viên đã đứng dậy vỗ tay cổ vũ. Sau khi tôi quay trở về chỗ ngồi, vài học viên ngồi phía sau nói rằng tôi là người may mắn nhất. Họ đã đi theo Sư phụ và tham gia vào các lớp giảng Pháp được tổ chức ở các nơi nhưng chưa bao giờ họ nhìn thấy Sư phụ chữa bệnh cho ai cả. Tôi nói: “Chính tôi cũng chưa bao giờ dám hy vọng điều này, tôi thật may mắn.” Sau buổi học, Sư phụ hỏi tôi: “Cô có thấy cổ mình cử động nhẹ nhàng hơn không?” Tôi trả lời là có. Sư phụ cũng nói với chồng tôi rằng tôi sẽ có cảm giác như bị điện giật khi Ngài vỗ vào cổ tôi. Thực ra, tôi đáng lẽ đã tránh được rất nhiều cuộc phẫu thuật mà tôi đã phải chịu đựng. Những lời của Sư phụ làm tôi cảm thấy thoải mái và ấm áp.

Sau buổi học đầu tiên, chồng tôi vẫn muốn cõng tôi rời khỏi giảng đường. Tôi nói với anh là tôi sẽ tự đi. Sau khi bước được bước đầu tiên, tôi cảm thấy chân mình rất nhẹ. Thực vậy, tôi đã tự đi bộ về nhà. Khi về tới nhà, chồng tôi lại đề nghị cõng tôi lên tầng ba, vì nhà của chúng tôi ở đó. Tôi nói với anh là tôi thử cố xem sao. Tôi đã có thể bước lên cầu thang. Đến ngày thứ hai, tôi đã có thể tự bước xuống cầu thang và đi bộ được. Tôi, vốn là một bệnh nhân nằm liệt giường đã lâu, nay đã trở thành một người khỏe mạnh chỉ trong vòng hai phút. Người thường không thể tin nổi việc này, nhưng điều kỳ diệu này thực sự đã xảy ra với tôi.

Sau ba tháng tu luyện, tôi đã có thể cùng với các học viên khác bắt xe buýt đi đón Sư phụ và tới lớp học khi khóa giảng Pháp thứ hai được tổ chức.

Sư phụ giảng:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính.” (Chuyển Pháp Luân)

Đoạn Pháp này khiến tôi đột nhiên nhận ra rằng mục đích của sinh mệnh là tu luyện để quay trở về với bản ngã đích thực của mình. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi là để cho tôi có thể đắc Pháp và tu luyện, chứ không phải để cho tôi sống cuộc sống của người thường. Sư phụ từ bi đã đưa tôi đi trên con đường tu luyện và cho tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

II. Những khung cảnh kỳ diệu mà Đại Pháp triển hiện khiến học viên kinh ngạc và mê mẩn

Trong suốt khóa học đầu tiên được tổ chức ở Đại Liên, một học viên đã được nhìn thấy những cảnh tượng tráng lệ và thù thắng trong các không gian khác trong khi nghe Sư phụ giảng Pháp. Anh nhìn thấy các vị Thiên binh Thiên tướng cùng với rất nhiều các vị Thần hộ Pháp ở khắp nơi. Anh đã vui mừng đến phát khóc. Dưới đây là hồi ức của người học viên này.

Sư phụ đã giảng Pháp tinh thâm theo một cách rất dễ hiểu. Trước đây, tôi đã đọc một vài cuốn kinh thư và đã tham gia vài lớp khí công khác, nhưng tôi chưa từng được nghe điều gì tinh thâm như vậy. Không có môn khí công nào giải thích về nhân loại rõ ràng như vậy và cũng không có môn khí công nào giải thích về sinh mệnh và vũ trụ sâu sắc như vậy cả. Mỗi lời Sư phụ nói đều là Thiên cơ và khiến tôi rung động. Không có gì có thể so sánh được với một đại Pháp vĩ đại nhường này cả.

Tôi cảm giác thấy như tâm hồn mình càng lúc càng khoáng đạt rộng mở khi nghe Sư phụ giảng Pháp. Như thể sinh mệnh mình càng lúc càng lớn hơn, cảnh giới càng lúc càng cao hơn. Tất cả những cảm giác này đã làm tăng cường quyết tâm tu luyện của tôi. Sau đó, tôi đã có cơ hội đưa Sư phụ đi thăm quan Đại Liên. Khi đi ngang qua nhà mình, tôi cáo lỗi với Sư phụ: “Sư phụ, xin lỗi con không dám mời Ngài ghé thăm nhà con vì nó rất nhỏ và không được gọn gàng, ngăn nắp cho lắm.” Sư phụ không nói gì nhưng Ngài nhìn tôi. Bỗng nhiên, một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu tôi: “Đây không phải là nhà của con, ngôi nhà thực của con tuyệt diệu mỹ hảo vô cùng.” Tôi cảm giác như bừng tỉnh, như thể nhìn thấy được ngôi nhà tuyệt vời trong tương lai của mình.

Tôi cảm giác mình như một đứa trẻ khi ở bên cạnh Sư phụ. Tôi nói bất cứ điều gì muốn nói, hỏi bất cứ điều gì muốn hỏi. Sư phụ thường cho tôi câu trả lời thỏa đáng nhất. Bất kể tôi có gặp phải khó khăn như thế nào, Sư phụ đều chỉ cho tôi cách giải quyết. Tôi thực sự cảm thấy Sư phụ là Đấng toàn năng và Đại Pháp là toàn năng. Tất cả những gì mà Sư phụ làm cho chúng ta đều là tốt đẹp nhất.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi gặp Sư phụ. Tuy nhiên, dù bất kể có gặp vấn đề gì trong tu luyện, tôi vẫn thường thầm nói chuyện với Sư phụ hay hỏi Sư phụ trước tấm hình của Ngài. Sư phụ vẫn thường cho tôi câu trả lời. Chừng nào tôi còn tín Sư tín Pháp, thì không có khảo nghiệm nào mà tôi không thể vượt qua. Tôi thực sự cảm nhận được Phật ân hạo đãng của Sư phụ và sức mạnh vô biên của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/3/28/123858.html

Bản tiếng Anh: https://www.clearwisdom.net/emh/articles/2006/4/23/72317.html

Đăng ngày 28-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share