[MINH HUỆ 21-05-2014]

“Thiên niên đích đẳng đãi
Vạn niên đích kỳ phán”
(Hồi thiên thị bỉ ngạn, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:
“Chờ đợi cả nghìn năm
Ngóng trông cả vạn năm”
(Về trời là bờ bên kia, Hồng Ngâm III)

Ngày 11 tháng 02 năm 1994 là một ngày đặc biệt. Đó là ngày mà chúng tôi chào đón Sư phụ tới thành phố Đông Doanh, tỉnh Sơn Đông. Trong suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên đán Trung Quốc, Sư phụ đã tới khu vực mỏ dầu Thắng Lợi để tổ chức các lớp học Pháp Luân Đại Pháp.

Từ ngày 28 tháng 01 đến ngày 05 tháng 02 năm 1994, Sư phụ đã mở lớp học Pháp Luân Đại Pháp đầu tiên tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Không nghỉ ngơi, Sư phụ cùng với vợ và con gái đã tới huyện Khẩn Lợi, tỉnh Sơn Đông vào chiều ngày 11 tháng 02 năm 1994. Đó là ngày mùng hai Tết. Vào buổi chiều cùng ngày, Sư phụ đã hoàn thành bài giảng đầu tiên khi đến nơi.

Lớp học được tổ chức trong một hội trường tại nhà khách huyện Khẩn Lợi và 400 người đã tham dự, gồm cả chủ tịch huyện.

Ngoài việc giảng Pháp tại huyện Khẩn Lợi, Sư phụ còn giảng dạy tại khu dầu mỏ Thắng Lợi hai lần. Ngài giảng một lần tại phía Nam khu vực sông Hoàng Hà và một lần khác tại khu vực phía Bắc của sông.

Mỏ dầu Thắng Lợi nằm ở cả hai phía nam và bắc của sông Hoàng Hà. Bởi vậy, việc giảng Pháp của Sư phụ truyền rộng cả khu vực mỏ dầu. Nhiều người ở thành phố Đông Doanh đã bắt đầu học Pháp và tu luyện.

I. Những điều thần kỳ xảy ra khi Sư phụ truyền Pháp tại thành phố Đông Doanh

Một học viên nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ trong lớp học

Có một học viên nam khoảng 30 tuổi tham dự lớp học. Trước đây anh đã từng luyện nhiều loại khí công. Sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ, anh chợt hiểu ra vài điều: Các loại khí công khác mà anh luyện trong quá khứ chỉ ở tầng chữa bệnh khỏe người. Những môn khí công giả này đã làm anh tổn hại nhiều và chúng có thể đã hủy hoại cuộc sống của anh. Anh cảm thấy may mắn khi nghe Sư phụ giảng Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cao tầng thực sự.

Anh đã rất phấn khích. Khi Sư phụ giảng:

“Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu; chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Anh đã không thể ngăn mà thốt lên “Hảo!” vì anh đã gặp phải trường hợp như vậy. Anh đã không hiểu tại sao Sư phụ lại trông thân quen như thế khi anh nhìn thấy Sư phụ lần đầu tiên. Dường như anh đã từng gặp Sư phụ trong quá khứ. Khi anh có ý nghĩ này, Sư phụ đã nói rằng vài người có tiền duyên với Ngài không chỉ trong một đời và một số người có vài kiếp sống với nhau.

Anh ấy đã nghĩ rằng Sư phụ thật phi thường và dường như Sư phụ biết suy nghĩ của anh ngay lập tức.

Anh đã nhìn thấy trong các không gian khác khi mà Sư phụ đang giảng Pháp, có năm sinh mệnh ở xung quanh Ngài. Mỗi người đều có mái tóc xoăn màu xanh và khoác cà sa màu vàng. Tại thời điểm ấy anh không biết bất cứ gì về điều này nhưng sau đó anh đã nhận ra rằng họ là Pháp thân của Sư phụ.

Người đàn ông bị liệt đi được trở lại

Vào ngày mùng ba Tết (ngày thứ hai của khóa học), mọi người đang dần dần tiến vào lớp học. Có một người đàn ông lớn tuổi bị liệt hoàn toàn được đưa vào. Ông ngồi trong một chiếc xe lăn và được bảy hoặc tám người nhấc khỏi ghế ngồi để đến cầu thang của hội trường và di chuyển lên tầng trên từng chút một.

Tại thời điểm đó, Sư phụ sắp sửa tiến vào hội trường để giảng bài. Sư phụ đã nhìn thấy cảnh này và nói: “Tất cả mọi người buông ông ấy ra!” Mọi người đã nghe thấy và buông tay của họ ngoại trừ hai người giữ các cánh tay của người đàn ông ở hai bên. Họ nghĩ rằng nếu họ buông tay thì người đàn ông sẽ ngã.

Sư phụ lớn tiếng nói: “Chỉ còn hai người các anh không nghe lời; hãy nhanh buông ông ấy ra!” Họ đã nghe theo và buông tay của mình.

Một phép màu đã diễn ra. Người đàn ông lớn tuổi không ngã mà còn đứng rất ổn định và vững vàng. Sau đó ông bước tới cổng phía nam và tiến vào hội trường để nghe bài giảng của Sư phụ. Những người đỡ người đàn ông kia không nói lên lời sau khi nhìn thấy việc này và họ đã khóc. Tất cả các học viên trong lớp nhiệt liệt hoan nghênh người đàn ông.

Khi Sư phụ định bắt đầu bài giảng, người đàn ông lớn tuổi bước lên sân khấu một mình. Ông đi vòng quanh sân khấu cho mọi người thấy, ông nói: “Tôi bị liệt hoàn toàn và đã thử tìm kiếm sự giúp đỡ từ một số bệnh viện lớn nhưng họ không thể chữa cho tôi. Sư phụ đã chữa lành cho tôi ngay lập tức và tôi không biết cách nào để có thể cảm tạ Ngài!” Các học viên đáp lại bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tịnh hóa thân thể trong lớp học

Một học viên nữ khoảng 50 tuổi là một giáo viên đã nghỉ hưu. Bà phải chịu đựng nhiều bệnh tật, chẳng hạn như đau đầu mãn tính, nó khiến bà cảm thấy đầu mình bị nứt ra. Bà cũng mắc bệnh tăng sản xương cổ tử cung. Khi bước đi bà cảm thấy đau giống như bị rạn xương bàn chân vậy. Bất chấp mọi nỗ lực điều trị của bà, nó không thể được chữa khỏi. Bà liền tham dự lớp học Pháp Luân Đại Pháp. Càng nghe bà càng thấy thích các bài giảng và nghĩ rằng Sư phụ Lý Hồng Chí thực sự đưa con người lên cao tầng.

Sau khi nhận thức nâng cao lên, cơ thể bà đã có chuyển biến. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể bà và bà không còn bệnh nữa. Bà kể rằng bản thân đã trải nghiệm cảm giác vô bệnh. Khi Sư phụ loại bỏ bệnh của các học viên (bằng cách bảo họ dậm mạnh chân), bà cũng dậm mạnh chân và không còn cảm thấy đau đớn nữa. Một ngày bà cảm thấy đau ở bàn chân giống như đi trên lửa vậy. Bàn chân của bà đã rất đau đớn. Bà nhanh chóng chà xát bàn chân trên nền nhà và sau một lúc bà nhấc bàn chân lên xem xét và nhận thấy không có gì khác biệt.

Bà hiểu rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình và những vật chất xấu đã bị gỡ bỏ. Kể từ đó bà không bao giờ phải chịu đựng cơn đau chân một lần nào nữa. Sau đó, bà đã bắt đầu con đường tu luyện của mình. Trong lớp học bà cung cấp máy phát băng đĩa cho mọi người luyện các bài công pháp. Học viên này đã được Sư phụ chỉ định là phụ đạo viên điểm luyện công.

Một học viên đang tập một môn khí công khác và cô mắc bệnh tim. Khi Sư phụ giúp các học viên loại bỏ bệnh tật, cô chỉ nghĩ về việc loại bỏ bệnh tật của mẹ mình mà không nghĩ gì đến bản thân. Khi cô ngủ, trong giấc mơ, có một bàn tay đã lôi một thứ gì đó ra khỏi tim cô. Có nghĩ rằng đó là Sư phụ đang loại bỏ bệnh tật của mình và bệnh tim của cô đã được chữa khỏi kể từ đó.

Một học viên nói: “Khi Sư phụ gỡ bỏ bệnh tật và tịnh hóa thân thể cho chúng ta, trường năng lượng rất mạnh, tôi đã cảm thấy nó ép xuống từng lớp từng lớp.”

Tại một chỗ trong lớp học, mọi người đã biết về một học viên mang cả gia đình của cô ấy tới. Cô đến từ vùng nông thôn, mắc vài chứng bệnh và đã uống rất nhiều thuốc nhưng không giúp được gì. Sau vài ngày trong lớp học, cơ thể cô được tịnh hóa và cô đã trải nghiệm cảm giác vô bệnh. Có cảm thấy Sư phụ thật vĩ đại! Cô đã về nhà và quẳng hết thuốc của mình đi. Cô nói với tất cả những người quen biết rằng Sư phụ đã chữa bệnh cho cô và Đại Pháp thật tuyệt. Cô đã đưa cả gia đình tới tham dự lớp học.

II. Khóa giảng mười ngày và chúng tôi chỉ phải trả 50 nhân dân tệ

Một phụ nữ nông thôn tầm 30 tuổi đã không thể có con sau vài năm kết hôn. Cô đã học nhiều loại khí công để có thể chữa bệnh này nhưng tất cả đều vô hiệu. Một lớp học khí công đã thu của cô 200 nhân dân tệ mỗi ngày. Cô ấy nói rằng Pháp Luân Công quá tốt và Sư phụ chỉ thu 50 nhân dân tệ cho 10 ngày. Người phụ nữ này đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp kể từ đó. Cô có thai và đã sinh một em bé khỏe mạnh, đứa trẻ bây giờ cũng đã 18, 19 tuổi rồi.

Một học viên nữ bị sảy thai. Cô và gia đình đã rất lo lắng. Cô đã tham dự lớp học Pháp Luân Đại Pháp và nghe các bài giảng của Sư phụ, cô cảm thấy rất tuyệt. Cuối năm đó, cô đã có một bé trai khỏe mạnh. Học viên này sau đó đã quyết định tu luyện trong Đại Pháp.

III. Gặp được Sư phụ cao công

Có một học viên được gọi là “khí công sư.” Bà thường chữa bệnh cho người khác. Bà cũng tham dự lớp học và nghe Sư phụ giảng về những nguy hại của việc chữa bệnh cho người khác bằng khí công. Bà đã không biết điều này trước đó và cảm thấy lo lắng rằng sẽ nguy hiểm nếu bản thân tiếp tục làm như vậy. Bà rất biết ơn Sư phụ và cảm tạ Ngài vì đã giảng cho bà biết về tác hại của việc dùng khí công đi trị bệnh.

Một học viên khác đã luyện một loại khí công trong quá khứ. Khí đã không xung xuống từ đầu của ông trong một thời gian dài và đầu của ông cảm thấy nặng. Ông đã hỏi ý kiến vài khí công sư nổi tiếng nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề. Họ nghĩ rằng ông bị tẩu hỏa nhập ma, làm ông cảm thấy rất lo lắng. Ông cũng tham dự lớp học Pháp Luân Đại Pháp. Ông đã nghe Sư phụ giảng và trong khi nghe bài giảng thứ sáu, ông đã ngay lập tức hiểu nguyên nhân vấn đề của mình. Chiếc mũ khí dày cộp ngay lập tức biến mất. Ông hiểu rằng mình đã gặp được Sư phụ cao công.

Có một người không tin khí công và ông đã không tham dự lớp học. Ông nghe nhiều người nói về Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào và Sư phụ vĩ đại ra sao. Người này bị đau dạ dày nặng. Ông đã muốn thử Pháp Luân Đại Pháp và ông biết một người biết đến Sư phụ. Người này đưa ông đến gặp Sư phụ. Ông nói với Sư phụ rằng mình bị đau dạ dày nặng. Người đưa ông đến cũng giúp giải thích với Sư phụ về tình trạng của ông. Ông ngay lập tức cảm thấy có một thứ gì đó được kéo ra khỏi dạ dày của mình. Ông đã cảm thấy ổn ngay lập tức và người này cảm phục Sư phụ từ tận đáy lòng.

Mọi người đã tập các bài công pháp vào sáng sớm ngày mùng 4 Tết. Một học viên lớn tuổi đột nhiên bị ngất và hai nhân viên công tác đã đưa ông quay trở về ký túc xá. Sư phụ tới gặp ông và nói rằng ông đã tập quá nhiều loại khí công trong quá khứ và chúng đang can nhiễu lẫn nhau.

Một học viên khác đã luyện vài loại khí công trong quá khứ. Ngay khi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, ông đã làm nhiều cử động khác và đã tự động xoay người. Sư phụ bảo với ông rằng ông đã tập quá nhiều loại khí công khác nhau và điều này làm cơ thể loạn lung tung. Sư phụ đã rất nghiêm nghị và điều chỉnh ông ấy. Người học viên ngay lập tức cảm nhận sâu sắc về tính nghiêm túc của việc tu luyện chuyên nhất.

IV. Tu luyện là điều tuyệt vời

Một người đam mê khí công tầm 60 tuổi bị nghiện hút thuốc. Ông đã mang một bọc thuốc lá tới tham dự lớp học và chuẩn bị hút thuốc trong lớp. Nhưng khi nghe bài giảng của Sư phụ, ông đã quên hút thuốc. Ông đã thay đổi rất nhanh chóng và nhận ra rằng Sư phụ thực sự đưa con người lên cao tầng. Ông ấy biết rằng mình phải từ bỏ các loại dục vọng và chấp trước. Ông tự nhiên đã từ bỏ hút thuốc.

Hai mươi năm trôi qua và ông vẫn luôn tinh tấn. Ông đã đi con đường của mình vượt qua giai đoạn bức hại. Hiện ông đã 80 tuổi và cơ thể rất nhẹ nhàng khi bước đi. Một người khác đã tham dự lớp học cùng ông và cũng là một người nghiện thuốc lá nặng. Người này vẫn hút thuốc khi Sư phụ giảng Pháp về việc bỏ hút thuốc. Người học viên đã bỏ hút thuốc cố gắng giúp ông ấy nhưng người này không nghe. Người học viên đã ném điếu thuốc của bạn xuống sàn. Người này đã nhặt lên và hút tiếp. Về sau người này đã qua đời.

Một quan chức biết Sư phụ. Trong giờ nghỉ của lớp học, viên quan chức này đã hút thuốc, Sư phụ nhìn ông ấy và bảo ông bỏ hút đi. Viên quan chức này nghe theo và bỏ hút thuốc. Sau 20 năm, ông hiện giờ đã 80. Ông ấy nhớ lại điều này và rất cảm kích Sư phụ.

Vào ngày cuối cùng của khóa học, sau bài giảng, Sư phụ đã làm đại thủ ấn. Căn phòng trở nên ồn ào với âm thanh của máy chụp ảnh. Sư phụ bảo các học viên không chụp hình trong khi Ngài thi triển các thủ ấn, và rằng những bức ảnh đó sẽ không chụp được. Vài học viên đã chụp các bức ảnh, đem phim đi đến studio. Sau khi rửa phim xong, họ bất ngờ nhận thấy rằng các bức ảnh họ chụp Sư phụ thì rất tốt nhưng các bức ảnh về đại thủ ấn của Sư phụ thì đã không rửa được, tất cả đều là màu đen. Họ đã hiểu một cách sâu sắc rằng tu luyện là rất nghiêm túc và thần kỳ.

Vài học viên có đức tin vào Phật trong quá khứ. Họ nói rằng Phật đã dẫn họ tới lớp học. Họ được cho biết rằng có một Sư phụ cao tầng đang giảng Pháp và hãy khẩn trương đến để học Nó. Họ sau đó đã tới khóa học Pháp Luân Đại Pháp.

Một nữ giám đốc cục công an cũng tới tham dự lớp học. Cô ấy đã kể với Sư phụ một điều kỳ lạ là bản thân mình bay lên khi ngồi thiền và nó làm cô ấy sợ. Sư phụ mỉm cười nói với cô ấy rằng nó là hảo sự.

V. Từ bi vĩ đại ngay cả trong những điều nhỏ nhặt

Trưởng bộ phận của một đơn vị công tác đã tham dự vài khóa học của Sư phụ. Ông đã thu được rất nhiều lợi ích. Ông thường nói với mọi người tại đơn vị rằng Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại và thần kỳ ra sao.

Sư phụ đã giảng Pháp tại Khẩn Lợi bốn hoặc năm ngày. Nhiều người trong bộ phận của ông đã hỏi ông cho đi nhờ xe tới lớp học. Ông đã chở họ đến gặp Sư phụ và giải thích với Ngài về lý do mà họ đến. Sư phụ ân cần nói với họ rằng họ đến quá muộn, không đủ thời gian để tham dự bài giảng. Người trưởng bộ phận đã mua một cuốn Pháp Luân Công. Sư phụ đã ký tên của mình và khuyến khích ông học Pháp tốt và thực tu.

Họ đã chuẩn bị lái xe rời đi, lúc đó Sư phụ đã hỏi vợ của mình: không phải bà cần mua một số kem và bàn chải đánh răng sao? Chúng ta sẽ đi nhờ xe của họ chứ? Tại thời điểm đó, không có nhiều cửa hàng tại Khẩn Lợi và đó lại là dịp Tết, do vậy việc đi mua sắm không được thuận tiện lắm.

Sư phụ đã cùng vợ con đi nhờ xe và họ đã đi mua sắm khoảng một, hai dặm cách đó. Sau khi họ đi mua sắm, người trưởng bộ phận đã nài nỉ xin đưa Sư phụ trở về nhưng Sư phụ không muốn phiền ông ấy. Sư phụ nói với ông ấy rằng họ nên đi bởi vì họ có một chặng đường về nhà dài và rằng Sư phụ có thể đi bộ về nhà.

VI. Sư phụ của chúng tôi

Chỗ ở và đồ ăn hàng ngày của Sư phụ đều giống các học viên. Sư phụ sống trong tòa nhà hội trường phía nam của nhà khách huyện và các học viên thì ở tầng một. Gia đình ba người của Sư phụ ở tầng hai. Không có bất cứ một lò sưởi nào trong giảng đường hay khu sinh hoạt chung. Gia đình Sư phụ cũng giống như các học viên. Họ đã dùng bữa trong căng tin và ăn cùng loại đồ ăn. Không có gì đặc biệt, thậm chí dù đó là dịp Tết và họ đã cùng ăn thực phẩm giống với loại được phục vụ trong ngày thường.

Một học viên là một trong những nhân viên giúp tổ chức khóa giảng nhớ lại rằng họ đã không nấu thức ăn đặc biệt nào cho Sư phụ. Sư phụ ăn thức ăn giống các học viên và Ngài ăn bất cứ thứ gì họ nấu. Một lần lãnh đạo mỏ dầu đến và trông thấy điều đó, ông ấy muốn thu xếp để căng tin nấu vài món đặc biệt. Sư phụ không đồng ý. Vì đã gần đến thời gian giảng bài và để tiết kiệm thời gian, Sư phụ đã ăn vài món đơn giản.

Người học viên đó cũng nhớ lại rằng Sư phụ thực sự thân thiết và dễ gần. Mọi người cảm thấy gần gũi và kính trọng Sư phụ. Một học viên cũng nói rằng Sư phụ đã dạy lớp vào buổi tối và phụ đạo cho họ luyện công vào buổi sáng. Suốt cả ngày, có rất nhiều công việc phải xử lý. Ngoài ra, Sư phụ cần tổ chức các buổi hội thảo ngoài các bài giảng và thực sự là rất bận rộn. Sư phụ cũng dành thời gian để gặp và nói chuyện với các học viên tại những nơi họ dừng chân. Đó là Sư phụ của chúng tôi! Người học viên đó luôn nghĩ rằng Sư phụ rất gần gũi và khả kính, ngay khi nhìn thấy Sư phụ, ông đã cảm thấy ấm áp.

Người học viên đó nói rằng có một điều mà ông sẽ không bao giờ quên: Nó xảy ra khi Sư phụ giảng Pháp trong suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên đán. Dịp lễ này rất quan trọng đối với người Trung Quốc. Tại thời điểm đó, mọi gia đình đều đoàn tụ và ăn uống cùng nhau. Nhưng Sư phụ cùng vợ và con gái đã rời nhà từ vùng Đông Bắc để tới Khẩn Lợi. Thực phẩm họ ăn, nơi họ ở và những thứ được họ sử dụng không khác gì so với ngày thường. Nó không giống như một kỳ nghỉ đối với họ. Các học viên cảm thấy có lỗi về điều này nên họ đã yêu cầu căng tin chuẩn bị vài món đặc biệt. Họ lập một bàn ăn tối tại khu vực căng tin và đã dùng bữa tối với gia đình Sư phụ. Chí ít thì cũng có thể coi là bữa tiệc đầu năm. Có 10 người, bao gồm Sư phụ cùng vợ và con gái Ngài. Bầu không khí rất đầm ấm. Họ đã chọn đồ uống nhẹ và đề nghị nâng cốc cùng Sư phụ và vợ Ngài. Họ đã chúc gia đình Sư phụ những điều tốt đẹp nhất.

Sư phụ đã đứng dậy, rót đồ uống nhẹ đầy ly của ngài và sau đó cụng ly từng người một xung quanh bàn. Các học viên đã không biết phải làm gì. Họ chỉ cảm thấy rằng Sư phụ rất phi thường. Sư phụ đi xung quanh bàn và chúc mọi người. Mỗi khi nhớ lại việc này, người học viên đó cảm thấy mình rất may mắn và Sư phụ rất thân thiết. Người học viên cũng tự trách chính mình, nói rằng lúc đó ông quá ngây thơ và không biết trời cao đất dày là gì.

Sư phụ đã trả tiền hóa đơn cho bữa tối mà không để các học viên biết. Sư phụ đã trả 800 nhân dân tệ bao gồm chi phí ăn tối và nghỉ ngơi của mình trong suốt khóa giảng. Tại thời điểm đó, 800 nhân dân tệ không phải là một khoản tiền nhỏ đối với một cá nhân.

VII. Sư phụ làm việc rất vất vả

Vào ngày mùng 9 Tết, Sư phụ đã giảng bài suốt cả ngày và hoàn thành lớp học cuối cùng vào buổi tối. Sư phụ cấp giấy chứng nhận tham gia lớp học Pháp Luân Đại Pháp cho các học viên. Sau đó Sư phụ giảng:

“…nếu như không phải là người có thể chiểu theo Đại Pháp mà tu luyện, thì ít nhất cũng có thể làm người tốt; như vậy cũng có lợi ích đối với xã hội chúng ta.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

“…mong rằng mọi người từ nay trở đi trong quá trình tu luyện, hãy thật sự coi mình là người luyện công, tiếp tục tu luyện một cách chân chính. Tôi mong rằng các học viên mới và cũ đều có thể tu luyện trong Đại Pháp, đều có thể công thành viên mãn! Mong rằng mọi người về nhà hãy tranh thủ thời gian để thực tu.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi Sư phụ nói, một chiếc xe ô tô ở bên ngoài lớp học đang đợi Sư phụ đi cùng họ đến lớp học tiếp theo, nó thuộc về người tổ chức đến từ tỉnh Liêu Ninh. Vào lúc 10 giờ tối của ngày mùng 9 Tết, Sư phụ đã không nghỉ ngơi sau cả ngày làm việc. Ngài cùng gia đình chỉ đơn giản là gói ghém hành lý và để vào trong xe. Tất cả học viên đến để nói lời tạm biệt với Sư phụ. Sư phụ vẫy tay đáp lại. Các học viên không muốn Sư phụ đi. Họ nói: “Sư phụ, chào tạm biệt.” Họ đã đứng nhìn Sư phụ rời đi, và rơi lệ…

Vào ngày 11 tháng 02 năm 1994, hai ngày sau khi Sư phụ rời khỏi Đông Doanh, Ngài đã bắt đầu khóa giảng tại nhà máy sắt thép Lăng Nguyên ở tỉnh Liêu Ninh.

VIII. Sư phụ đến đã ban hồng phúc cho cả vùng

Ngoài việc giảng Pháp, Sư phụ còn phải xử lý nhiều vấn đề khác nữa, cân bằng nhiều vấn đề và chúng ta không biết hết về chúng. Lấy ví dụ về các vấn đề lịch sử: Đông Doanh, trong một không gian khác tồn tại nhiều vấn đề và can nhiễu. Để tạo một môi trường và điều kiện cho các học viên tu luyện, chứng thực Pháp, v.v.., những vấn đề này đã được giải quyết. Bởi vậy, việc sản xuất dầu ở mỏ dầu đã tương đối ổn định trong 20 năm. Người lao động đã có một đời sống tương đối ổn định. Điều này rất tốt cho việc tu luyện của các đệ tử Đại Pháp và cho việc chứng thực Pháp.

Sư phụ đã tới cầu Hoàng Hà, rồi tới hải cảng Đông Doanh nằm cách đó khoảng 62 dặm, rồi tới huyện Tiên Hà. Sư phụ cũng tới Cảng Quảng Lợi nằm cách đó khoảng 31 dặm. Bất cứ nơi đâu Sư phụ tới, đều lưu lại hình tượng, tín tức, năng lượng, thần tích và Phật quang phổ chiếu.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Trong một không gian đặc định, người ta làm xong một việc gì, [ví dụ] người ta huơ tay làm một việc gì, tất cả đều là tồn tại vật chất; làm việc gì thì cũng lưu lại một hình tượng và tín tức.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

“Tương lai khi chư vị có công năng túc mệnh thông rồi, chư vị nhìn thử về hình thức mà chúng ta hôm nay giảng bài tại đây, [sẽ thấy] nó vẫn còn tồn tại, đã đồng thời tồn tại ở nơi ấy.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tại giảng đường ở Khẩn Lợi, khi các học viên tới đó để tổ chức lễ kỷ niệm ngày Sư phụ giảng Pháp, họ đã chụp các bức ảnh. Có hai cột trụ ánh sáng và nhiều Pháp Luân xuất hiện trong các bức ảnh.

Vào buổi sáng ngày mùng ba Tết năm 1994, Sư phụ đã tới thăm cầu Hoàng Hà. Sư phụ đã đi cùng ban tổ chức và họ đã chụp các bức ảnh ở đầu phía Nam của cây cầu. Vào ngày 24 tháng 05 năm 2007, các đệ tử Đại Pháp đã chụp các bức ảnh tại khu vực tương tự và chúng cho thấy có nhiều Pháp Luân với kích cỡ khác nhau đã xuất hiện trên cầu.

Ảnh: Cầu Hoàng Hà

Tại mặt bắc của hội trường huyện Khẩn Lợi, có một chiếc chuông chùa nằm ở phía Bắc của thư viện. Chiếc chuông đó đến từ cầu Hoàng Hà trong đợt lũ tại triều Minh. Khi Sư phụ tổ chức lớp học tại đó, Ngài đã tới thăm chiếc chuông và nói chuyện với nó. Vào ngày 24 tháng 05 năm 2007, các đệ tử Đại Pháp đã tới và chụp ảnh. Có rất nhiều Pháp Luân sáng rực trên chiếc chuông và trên người các học viên.

 

  

Trong nhiều năm sau khóa giảng của Sư phụ, có nhiều hoa Ưu Đàm Bà La mọc ở những nơi Sư phụ giảng bài: Hội trường nhà khách huyện Khẩn Lợi, rạp chiếu phim quận Tiên Hà và gần hội trường xưởng Cơ giới mỏ dầu Thắng Lợi. Trong kinh Bát Âm – “Huệ Lâm Âm Nghĩa” có viết: “Ưu Đàm Bà La hoa là loài hoa linh thiêng mang điềm lành, đây là Thiên hoa. Nếu một đấng Như Lai hoặc Đức Chuyển Luân Thánh Vương xuất hiện nơi thế giới con người, loài hoa này sẽ xuất hiện khắp nơi nhờ đại ân đại đức của Ngài.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/21/【庆祝513】万年的期盼-292190.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/29/1405.html

Đăng ngày: 24-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share