Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-10-2014] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tập vài môn khí công khác, nhưng tôi không biết rằng điểm mấu chốt của tăng công là tu luyện tâm tính, và loại bỏ đi những chấp trước. Tôi chỉ nghĩ rằng tập khí công là để khỏe người, hết bệnh.
Vào ngày 15 tháng 07 năm 1993, sau khi kết thúc buổi tập khí công sáng xong, một điều phối viên đưa ra một tập vé và nói có một khóa học Pháp Luân Công tại Trung tâm Văn hóa Công nghiệp Điện thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ vào lúc 6 giờ tối hôm đó. Mỗi vé giá 3 tệ.
Anh ấy đã nhanh chóng bán hết cả tập vé, chỉ còn lại một cái, và hỏi tôi có muốn mua không, nhưng tôi nói không mua. Anh ấy khuyến khích: “Chỉ còn có một cái thôi, nếu chị không mua thì người khác sẽ mua mất đấy.” Tôi nói: “Tôi còn chưa biết phải làm sao để tập tốt môn khí công này. Tai sao tôi lại phải đi học thêm một môn khí công khác nữa?”
Người điều phối viên nói: “Đây là một cơ hội tốt, biết thêm một môn khí công nữa thì nào có hại gì đâu, vậy tôi tặng miễn phí cho chị một vé nhé?” Người điều phối viên có vẻ rất chân thành, do đó tôi đã mua một vé.
Sau khi về nhà, tôi thấy đôi tất dài mình mới đi buổi sáng đã bị thủng một lỗ to như quả trứng ở bên chân phải, với rất nhiều những lỗ nhỏ xung quanh. Tôi tự hỏi tại sao cái tất mới lại rách nhanh như vậy. Nhớ lại lúc sáng, tôi cảm giác thấy có cái gì đó nóng nóng, xoay xoay ở trong chân phải khi đang tập công buổi sáng, và tôi đã gãi vài lần, có lẽ chính tôi đã làm hỏng đôi tất. Tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi đã giúp đỡ tôi. Mỗi lần nhớ lại chuyện này, tôi đều cảm thấy xấu hổ vì ngộ tính kém cỏi của mình.
Có ba người ở nơi tôi làm việc đã tham gia vào lớp học Pháp Luân Công. Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh tôi. Tất cả chúng tôi đều đến sớm và đều đoán Sư phụ Lý hẳn phải là một người đàn ông lớn tuổi hơn, cho tới khi chúng tôi nhìn thấy Ngài ngồi trên sân khấu. Sư phụ còn trẻ và cao lớn, mặc áo sơ mi màu trắng ngắn tay và quần mầu xám, với nụ cười từ bi.
Trước khi tham dự lớp giảng Pháp, tôi đã bị chứng đau nửa đầu nghiêm trọng. Đầu tôi thường bị đau, và ban đêm không thể ngủ được. Nó khiến tôi gầy gò và xanh xao.
Trong lớp học, Sư phụ giảng ngắn gọn về Pháp lý và các bài công pháp của Pháp Luân Công, và nói rằng Ngài đã phát ra vô số Pháp Luân để điều chỉnh cơ thể cho chúng tôi. Cơ thể tôi rất nhạy cảm. Ngày đầu tiên, tôi có thể cảm nhận được thấy Pháp Luân xoay trong bụng. Tôi cảm giác có cái gì đó giống như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không ở trên đầu. Nó xuyên thấu vào bên trong thái dương của tôi, khuấy đảo bên trong não tôi, khiến tôi rất đau đớn.
Người đồng nghiệp ngồi kế bên tôi bị đau chân, và đã có những triệu chứng của bệnh thấp khớp. Cuối buổi học, Sư phụ nói tất cả mọi người đứng dậy và cùng dậm chân xuống sàn nhà. Mọi triệu chứng đau của tôi đã biến mất, và cơ thể của tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng. Tôi thoáng nghĩ: “Tôi hết bị đau nửa đầu rồi, do đó có thể tôi không cần phải đến lớp học này thêm nữa.” Tôi vẫn nghĩ về chữa bệnh và coi Pháp Luân Công cũng như những môn khí công khác.
Ngày hôm sau, Sư phụ bắt đầu giảng Pháp. Trong lớp, Sư phụ lại tiếp tục điều chỉnh cơ thể của các học viên, tiếp tục tịnh hóa họ. Một hôm, trước khi buổi học bắt đầu, tôi cảm thấy buồn ngủ, và ngay lập tức rơi vào giấc ngủ. Tôi ngủ hầu như suốt buổi học. Sau khi Sư phụ giảng xong, tôi liền tỉnh ngủ, nhưng không hề bỏ sót một chữ nào trong bài giảng Pháp. Giống như Sư phụ giảng:
“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết. Nhưng bộ phận thính giác một số người không có vấn đề gì; họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết; người này sau đó tinh thần phấn khởi lên, không ngủ hai ngày cũng không thấy mệt mỏi. Tất cả đều là những trạng thái khác nhau, đều cần điều chỉnh hết; toàn bộ thân thể cần được tịnh hoá cho chư vị.”(Chuyển Pháp Luân)
Đến ngày thứ ba, cổ họng tôi cảm thất rất ngứa ngáy, khó chịu. Tôi ho liên tục, hết lần này tới lần khác. Vài học viên bảo tôi sử dụng các phương pháp khí công khác mà tôi đã biết để ngăn cơn ho, nhưng tôi nói :“Tôi không thể làm như thế. Sư phụ đã dạy chúng ta: ’…tu luyện phải chuyên nhất’ (Chuyển Pháp Luân). Những cơn ho này là cách để loại bỏ nghiệp bệnh, tôi có thể chịu được. Chúng ta không nên trộn lẫn Pháp Luân Công với những thứ khác chúng ta đã học trước đây. Điều đó sẽ làm loạn công.”
Một học viên khác nói: “Những cơn ho của chị ngày càng tệ hơn, chị nên thử theo cách cũ.” Tôi nói lại lần nữa: “Tôi không thể. Vì tôi đã học Pháp Luân Công, tôi không nên trộn lẫn với những thứ khác. Sư phụ giảng: ‘Tu luyện là nghiêm túc.’”(Minh thị, Tinh Tấn Yếu Chỉ) Tôi coi những cơn ho như là cách để hoàn trả những món nợ trước đây, và không cần phải lo lắng thêm về nó nữa.
Sau đó, tôi mua một băng nhạc luyện công và muốn trở về nhà ngay lập tức để nghe nó. Sau khi về tới nhà, đột nhiên tôi nhận ra rằng mình không còn bị ho nữa. Sau đó, tôi đã vứt hết những sách khí công cũ đi. Sư phụ đã loại bỏ tất cả những vật chất bất thuần mà tôi có từ việc luyện những môn khí công khác. Tôi cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng, và tôi đã bật khóc vì vui sướng.
Tôi nói với Sư phụ từ trong tâm mình: “Sư phụ, sau bao nhiêu năm, cuối cùng thì con cũng đã tìm được Ngài. Đây là chính Pháp của vũ trụ mà con chờ đợi từ lâu. Cuối cùng thì con cũng đã được bước trên con đường chân chính để trở về với bản ngã đích thực của mình.” Tôi có thể cảm nhận được toàn bộ lớp học được bao phủ bởi một ánh sáng màu vàng kim, chiếu những tia sáng khắp tận chân trời. Chiếc micro mà Sư phụ sử dụng cũng tỏa ra một ánh sáng vàng rực rỡ. Toàn thân Sư phụ đều trong suốt.
Trong lớp học, Sư phụ tịnh hóa thân thể chúng tôi nhiều lần. Đặc biệt là lần đầu tiên, tôi cảm thấy đầu mình như bị tách ra, giống như quả dưa hấu bị bổ làm đôi. Tôi cảm thấy một luồng khí nóng chạy suốt từ đầu tới chân, tỏa ra tràn đầy cơ thể.
Toàn thân tôi cảm giác nhẹ nhàng tuyệt diệu. Khi Sư phụ dạy năm bài công pháp, Ngài cũng cấp khí cơ tương ứng với từng học viên. Khi tôi luyện bài công pháp thứ ba, cảm giác như thể cánh tay tôi bị hút bởi nam châm vậy, do sự di chuyển của khí cơ, chúng không thể chuyển động chếch đi một chút nào.
Vào ngày thứ mười và ngày cuối cùng của lớp học, các học viên chia sẻ kinh nghiệm, và Sư phụ giải đáp các câu hỏi. Lớp học đã phân công tôi lên đọc bài chia sẻ kinh nghiệm và đại diện cho 21 học viên tặng Sư phụ cờ lưu niệm. Tôi đã sắp xếp lá cờ, và lên kế hoạch hoàn thành bài viết chia sẻ vào này hôm sau tại nơi làm việc. Nhưng ngày hôm sau, sau khi vừa mới tới nơi làm việc, các lãnh đạo cấp trên tới để kiểm tra, và tôi đã bận suốt ngày hôm đó. Tôi vội vàng hoàn thành bản thảo chỉ 30 phút trước khi buổi học Pháp bắt đầu.
Tôi rất lo lắng vì không chuẩn bị bài viết chu đáo. Tôi không ngừng cầu xin Sư phụ giúp đỡ từ trong tâm. Người điều phối bảo tôi đi vào hậu trường để chuẩn bị tinh thần. Ngay khi đi vào trong hậu trường, tôi nhìn thấy Sư phụ từ bi mỉm cười với chúng tôi. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một cảm giác thản nhiên tuyệt vời mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây. Mọi lo lắng biến mất, giống như Sư phụ giảng:
“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân)
Bài đọc của tôi chỉ mới viết được có hơn một trang và vẫn chưa hoàn thành. Nhưng khi nói, tôi không theo những gì đã ghi trong bản thảo, mà chỉ kể lại những kinh nghiệm mà tôi đã trải qua trong lớp học mười ngày đó. Khi tôi kể làm thế nào tôi đã vượt qua được khảo nghiệm đau họng, Sư phụ đã đứng dậy, bắt tay và khuyến khích tôi: “Tốt lắm, đừng lo, cứ tiếp tục nhé.” Tất cả các học viên trong hội trường đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng.
Cuối cùng, tôi nói: “Tôi hy vọng tất cả các học viên đã đắc Pháp chúng ta ngồi đây sẽ biết trân quý cơ hội hy hữu ngàn năm khó gặp này, hy vọng rằng chúng ta sẽ tuân theo lời dạy của Sư phụ, chân chính thực tu, cùng nhau tinh tấn, sớm ngày viên mãn!” Sư phụ bắt tay tôi lần nữa và bảo tôi sau khi về nhà, hãy thực tu bản thân cho thật tốt.
Lớp học đã đến giờ kết thúc, nhưng các học viên vẫn lưu luyến không muốn rời đi. Vài người bắt tay Sư phụ, vài người xin chữ ký, vài người muốn nhường ô cho Sư phụ vì ngoài trờ đang mưa, nhưng Sư phụ lịch sự từ chối. Ngài không dành cho mình chút thời gian nào để nghỉ ngơi mà đã bắt chuyến tàu để tới thành phố kế tiếp để kịp khai giảng lớp học mới. Các học viên nhìn Sư phụ rời đi, và không muốn rời khỏi giảng đường trong một lúc lâu.
Khi ngồi viết bài này để hồi tưởng lại lớp giảng Pháp của Sư phụ năm xưa, tôi vẫn khóc vì xúc động. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi với Ngài. Tôi phải thực sự tu luyện bản thân thật tốt để không phụ sự từ bi cứu độ của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/8/298613.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/21/146489.html
Đăng ngày 16-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.